Phương Vân chỉ huy Xuyên Khẩu Dương Giới đi đến một nơi hoang vắng, xác định là trái phải không có người, liền ra lệnh cho hắn ngồi khoanh chân xuống, sau đó lấy từ trong cơ thể của mình ra một chút quy tắc, đánh vào trong cơ thể của hắn.
Nhẫn pháp của võ giả Doanh châu hoàn toàn khác hẳn so với Trung thổ, cần có Quy Tắc làm trung tâm, cấu thành phù toản thì mới có thể sử dụng được. Phương Vân đem đoạn quy tắc ấy đánh vào trong đan điền của Xuyên Khẩu Dương Giới, rồi dựa theo phương pháp mà hắn biết, để tu luyện nhẫn pháp.
Có chân khí hùng hậu của Phương Vân làm chỗ dựa, Xuyên Khẩu Dương Giới trong nháy mắt liền cô đọng lại nhẫn pháp và phù ấn hơn nữa còn thông thạo hơn so với trước đây rất nhiều.
“Thực lực của Xuyên Khẩu Dương Giới quá kém, mình phải tìm vài nhẫn giả cho hắn giúp hắn tăng cường thực lực mới được”.
Trong lòng Phương Vân khẽ động, đột nhiên nảy sinh một ý định trong đầu. Nghĩ xong liền làm, sau một lát, trong rừng sâu chỗ của Xuyên Khẩu Dương Giới. Phương Vân đã tìm một cơ hội tốt, phong ấn vài tên nhẫn giả. Sau đó truyền toàn bộ nhẫn pháp vào trong cơ thể của Xuyên Khẩu Dương Giới.
Có những phù toản và nhẫn pháp của những nhẫn giả này, thực lực của Xuyên Khẩu Dương Giới lập tức được tăng cường. Phương Vân đem một bộ trang phục nhẫn giả bỏ vào trong túi không gian, sau đó ra lệnh cho Xuyên Khẩu Dương Giới đi đến phương Bắc.
Do thực lực đã được tăng lên, nên Xuyên Khẩu Dương Giới di chuyển rất nhanh trong rừng rậm, tung tích vô cùng quỷ dị. Trong khu rừng rậm này, hắn quả thật giống như cá gặp nước. Nhưng mà tuy rằng thực lực của hắn được tăng cường, nhưng tu vi của hắn vẫn tương đương cấp Tinh Phách mà thôi.
Đại Doanh châu không cường thịnh như Đại Chu triều, ngoại trừ vài tòa thành lớn ra, thì phần lớn đều là nông thôn cả. Nhà cửa cũng tương đối đơn sơ. Ngoại trừ võ giả, có rất nhiều bình dân khi bước đi, đều có thói quen cúi đầu, đi chân trần hoặc là mang guốc gỗ, so với Thần Châu Trung thổ hoàn toàn khác biệt, Đại Chu triều trải qua hơn trăm, năm thống trị, dân chúng bình thường ngày nay đã mặc những bộ trang phục bằng gấm. Mà ở chỗ này, hiển nhiên là chỉ có vương công quý tộc mới được hưởng thụ điều này.
Ở nơi như vậy, người Trung thổ có vẻ như rất là đặc biệt, liếc mắt là có thể nhận ra.
Xuyên Khẩu Dương Giới đi đến một khu chợ nhỏ, ngồi xuống uống trà tại một quán nhỏ đơn sơ, đẳng cấp tại Đại Doanh Châu có vẻ nghiêm hơn so với Trung thổ. Doanh nhân trong quán trà, nhìn thấy võ phục của Xuyên Khâu Dương Giới, lập tức cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều. Xuyên Khâu Dương Giới cẩn thận lắng nghe, những cuộc trò chuyện nho nhỏ của những Doanh nhân này hầu hết đều là nói về phần lớn kẻ dị tộc xuất hiện tại đây. Khi nói chuyện còn tranh luận về trang phục của những người này, trong mắt của Doanh nhân, thì những bộ trang phục ấy tuy đẹp, nhưng cũng có vẻ cổ quái, không tránh được những cuộc nghị luận to nhỏ, đồng thời còn có cả sự chế nhạo nữa.
“Người Man tộc, người của Địch tộc, còn có rất nhiều cường giả khác...”
Phương Vân ẩn thân trong Thiên Địa vạn hóa chung, xuyên qua Xuyên Khẩu Dương Giới, tiếp nhận thông tin bên ngoài, thông qua lời kể của những Doanh Nhân ở đây, cũng đoán ra được một chút người đó là ai. Theo cái phương hướng này, hẳn là sẽ đi đến Thang cốc, có rất nhiều người sẽ phải đi qua nơi này.
Nhắc đến những người ngoài Đại Doanh châu này, những Doanh nhân đó vừa ngạc nhiên, lại vừa sợ hãi. Thì ra có rất nhiều người do ngôn ngữ không thông, khi đặt chân đến đây, ăn cái gì, hay muốn cái gì đều dùng một tiền tài của Man hoang. Di hoang, hay là Địch hoang. Nhưng mấy thứ này không giống tiền của Đại Doanh châu, cho nên trong mắt của Doanh nhân căn bản là không có bất kỳ giá trị nào cả, cũng giống như mấy kẻ ăn cơm giựt vậy.
Lại có mấy người nóng tính của Man tộc hay là tu sĩ tà đạo, ở chỗ này hưng phấn lên, sau đó ra chiêu giết không ít Doanh nhân. Và Doanh nhân đối với những người này, đương nhiên là sợ như rắn rết rồi.
Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả đều là loại giết người phóng hỏa, cưỡng bức dân lành cả. Có vài người uống một chén trà, đều dùng các loại hoàng kim hay tiền Tam Hoàng để trả. Và hoàng kim thì đương nhiên là dùng được ở đây, uống một chén trà, mà tự nhiên lại trả bằng hoàng kim, giống như là tự nhiên được cục tiền trên trời rớt xuống vậy. Và những người Doanh nhân này đương nhiên là không khỏi mừng thầm.
Một nơi như quán trà thì tiền nước đương nhiên rất ít, là một nơi để nghỉ chân mà thôi. Mà có gì để nghỉ ngơi đâu, toàn là đến để hỏi thăm tin tức mà thôi. Phương Vân cũng không vội đi, thông qua Xuyên Khâu Dương Giới, hỏi thăm tin tức ở đây.
Vừa mới uống được nửa chén trà, thì phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm trọng, và một giọng nói Trung thổ vang lên :
“Những tên Doanh nhân này, đúng là ngu muốn chết, hỏi tới Thang cốc, cả đám đều lắc đầu, cái gì cũng không biết, đúng là tức chết đi được”.
Xuyên Khẩu Dương Giới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên mặc trang phục văn sĩ cùng với một đại hán cao lớn thô kệch, mặt đầy râu, vừa đi đến bên này vừa nói: “Đạo huynh bớt giận, những người Doanh nhân này không thông ngôn ngữ Trung thổ, không biết cũng là bình thường. Chúng ta tìm vài người, lặng lẽ đi theo, khẳng định có thể tìm được Thang cốc”.
Người văn sĩ mặc áo màu lam nói.
“Nhìn xem trước đã, nếu không tìm được Thang cốc. Thanh Mi Ưng Vương ta sẽ đại khai sát giới tại chỗ này. Giết cho đã, giết cho sướng tay rồi trở về” Đại hán râu ria nổi giận
“Thanh Mi Ưng Vương? Thì ra là kẻ xếp hàng hai mươi bảy trong Thiên Tượng bảng. Mấy tên này cũng có dã tâm không nhỏ, xếp sau hai mươi mà cũng dám đến đây tham gia náo nhiệt”.
Phương Vân ở trong Thiên Địa vạn hóa chung, nghe rất rõ ràng, như có suy nghĩ.
“Thật sự là không biết lượng sức. Mấy tên này thật tìm được Thang cốc, thì sợ rằng giờ chết cũng đã điểm”.
Lục Vũ lạnh lùng nói.
Hai gã cường giả tán tu, vừa bước vào trong quán trà, quét nhìn một cái, bỗng nhiên quát:
“Chó nuôi dưỡng, lão tử hỏi các ngươi, ai biết Thang cốc ở đâu?”
Cả sảnh im lặng, mọi người quay đầu qua nhìn.
“Tức chết lão tử” Thanh Mi Ưng Vương tức giận đầy trời, bước đến, nắm lấy một người, giống như nắm con gà con, vung tay tát bốp bốp vào mặt người đó: “Nói. Thang cốc ở đâu”
Người bị nhấc lên kia sợ đến mất ngây ra như phỗng, dùng sức mà lắc đầu, cả người run lên.
“Ài, lại không biết” Thanh Mi Ưng Vương bất đắc dĩ nói.
“Được rồi. Viêm Ma Quân Vương còn một khoảng thời gian nữa mới đến thọ chung. Chúng ta vẫn còn kịp”.
“Trong khoảng thời gian này, người càng lúc càng nhiều, đến lúc đó, tìm vài người, đi theo họ là được” Người văn sĩ bên cạnh khuyên nhủ.
“Cũng chỉ có thể như vậy”.
Thanh Mi Ưng Vương thở dài một tiếng, liếc nhìn Xuyên Khẩu Dương Giới, cũng không lưu ý, đi nhanh ra ngoài. Phỏng chừng là trên đường đi đến đây, hắn đã gặp không ít võ sĩ như Xuyên Khâu Dương Giới, cho nên cũng không còn tâm để đi hỏi nữa.
Sau khi hai người rời đi không lâu, liền có một đạo khí tức kinh khủng từ bầu trời chuyển đến. Cái quán trà vốn vừa được bình yên lại lập tức ngưng trọng hẳn lên. Phương Vân trốn trong Thiên Địa vạn hóa chung mà cũng cảm thấy một cỗ áp lực vô hình, cả người giống như đang bị đè chặt xuống đất vậy, ngay cả hô hấp cũng tương đối khó khăn.
“Khặc khặc khặc...”
Một tiếng cười quái dị vang lên, rồi một đám mây đen che phủ cả ánh sáng xuất hiện, che trời đi đến hướng Bắc.
Trong Thiên Địa vạn hóa chung, ba người im lặng không nói gì. Một lát sau. Tôn Thế Khôn mới lẩm bẩm: “Thực lực thật đáng sợ!”
Phương Vân và Lục Vũ nhìn thoáng qua nhau, cũng nhìn thấy được sự lo lắng trong lòng. Nhân vật như vậy mà muốn đi tranh đoạt Viêm Ma chi tâm, cơ hội của Phương Vân sợ rằng rất nhỏ.
“Tới Thang cốc phải cẩn thận một chút”.
Một hồi sau, Lục Vũ mới lên tiếng, giọng nói rất bình tĩnh, không có giao động gì cả.
“Ừm!”
Phương Vân thản nhiên đáp một tiếng.
Sau khi mây đen biến mất, khoảng chừng một chén trà sau, một tiếng bước chân truyền đến. Tốc độ cũng không phải là nhanh, nhưng mà Phương Vân nghe không rõ. Bất quá, Phương Vân liếc mắt nhìn người nam tử ấy một cái liền nhận ra được thân phận của đối phương.
Hai người này đều là hải tộc. Khí tức của cả hai đều cực kỳ cường đại, bên người mơ hồ ngưng tụ hơi nước, mơ hồ có hải triều lúc ẩn lúc hiện.
“Hoàng tử, chúng ta có nên nghỉ ngơi ở đây một chút, chờ Na Già đến rồi cùng nhau đi không?” Áo Phổ Lộ Tư nói.
“Không cần, sau khi Na Già xong chuyện, tự nhiên sẽ trở về, mau đi thôi”.
“Đoạn đường này, càng đi càng náo nhiệt”.
Tam hoàng tử khoác tay, dưới chân cũng không dừng lại, đi nhanh đến hướng Bắc, nhìn cũng không nhìn về hướng của Xuyên Khẩu Dương Giới.
“Với khí chất của hai người này, sợ rằng có địa vị không thấp trong hải tộc. Nếu như có thể đánh, và giết được hai người, thì với công lao của mình, sợ rằng có thể trực tiếp được phong hầu”.
Trong lòng Phương Vân rung động, nhưng mà sau khi nghĩ lại. Phương Vân liền cố gắng kìm chế xung động trong lòng. Thời gian còn dài, vẫn còn cơ hội, hiện tại mạo muội ra tay, sợ rằng sẽ dẫn đến nhiều phiền toái không cần thiết, đợi thêm một khoảng thời gian nữa vậy.
Nhìn theo hướng mà hai gã hải tộc biến mất. Phương Vân ra lệnh cho Xuyên Khẩu Dương Giới đứng dậy, đặt Doanh tệ trên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi. Những Doanh tệ, hắn lấy được từ trên người đám nhẫn giả kia.
Một đám võ giả Doanh châu đang đi từ một hướng khác đến. Phương Vân liếc nhìn một cái, rồi cũng không lưu ý. Chuẩn bị đuổi theo đám hải tộc kia, nhìn xem có cơ hội ra tay hay không.
Đầu lĩnh của đám võ giả Doanh châu này, là một hán tử trung niên đang say khướt, đột nhiên giống như là phát hiện ra cái gì đó vậy, cả người giật mình, mắt mở to ra. kêu lớn một tiếng:
“Xuyên Khẩu Quân!”
Phương Vân vẫn không lưu ý, tiếp tục đi về phía trước.
“Ơ” Hán tử trung niên vốn đang say khướt, phát hiện ra bị người ta bỏ qua, lập tức giận tím mặt, cả người lao đến, ngăn cản trước mặt Xuyên Khẩu Dương Giới, đao hoành trước mặt Xuyên Khâu Dương Giới
“Xuyên Khẩu Quân, ngươi có nghe hay không? Ta đang gọi ngươi đấy! Ngươi không phải là phụng lệnh, đến Đại Chu triều giao thiệp sao? Tại sao lại ở đây?”
“Tự nhiên gặp phải đồng liêu trước đây của Xuyên Khẩu Dương Giới!”
Phương Vân bất đắc dĩ, đành phải ra lệnh cho Xuyên Khẩu Dương Giới dừng lại, hai gã cường giả của hải tộc vẫn còn phía trước không xa. Nếu như bây giờ ra tay. khiến cho bọn họ chú ý, thì sẽ không thích hợp.
Đồng thời, trong trí nhớ của Xuyên Khẩu Dương Giới. Phương Vân cũng nhận ra thân phận của người trước mặt. Người này gọi là Phục Bộ Chính Thành, là một võ sĩ đại danh, địa vị tương đối cao hơn võ sĩ thông thường. Thích rượu, và có chút giao tình với Xuyên Khẩu Dương Giới.
“Chuyện của bệ hạ, đã hoàn thành, cho nên trở về” Xuyên Khẩu Dương Giới nói.
“Ồ?” Phục Bộ Chính Thành đầu tiên là kinh ngạc nhìn Xuyên Khẩu Dương Giới, sau đó thu hồi vỏ đao, đánh hai quyền lấy lòng lên trên ngực của Xuyên Khẩu Dương Giới, cười lớn nói: “Xuyên Khẩu Quân, không tồi nha. Quốc thư đâu? Đưa ta coi”.
“Quốc thư, đương nhiên phải giao cho bệ hạ trước” Xuyên Khẩu Dương Giới nói. Vẻ mặt nghiêm túc.
Quốc thư trên người hắn, làm sao mà kịp phục hồi. Phương Vân căn bản là không có chuẩn bị mấy thứ này, đương nhiên là không thể giao cho hắn.
“Ồ” lần này Phục Bộ Chính Thành cũng không nói thêm gì nữa: “Đương nhiên là vậy rồi, thôi cũng được”.
“À đúng rồi, buổi tế tự Thiển Thảo tự sắp cử hành rồi. Ngươi cũng đến tham gia đi!”
Đại Doanh châu có một quy định, một khi cử hành tế tự, thì những nhẫn giả gần đó, và toàn bộ võ sĩ đều phải tập trung về, tham gia tế tự. Phục Bộ Chính Thành đưa ra yêu cầu này, hợp tình hợp lý, không thể cự tuyệt được.
“Chuyện của hải tộc đành phải chờ một thời gian nữa. Trong trí nhớ của Xuyên Khẩu Dương Giới, tế tự như vậy, mỗi lần đều có cử hành nghi thức chọn nhẫn giả mới. Ta muốn đi nhìn xem, những dược hoàn được quy tắc này, rốt cuộc là thế nào. Còn có tế tự thần cung nữa, rốt cục là cái trò gì”.
Phương Vân cân nhắc một chút, rồi quyết định đi đến Thần Quan Để Tế để tham gia tế tự. Có thể trực tiếp lấy mẫu quy tắc, dung nhập vào dược hoàn, giao cho người thường sử dụng năng lực của quy tắc.