Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 437: Chương 437: Thần Bí Tăng Nhân






“Biểu ca, có muốn ra tay cướp lấy không? Hiện tại huynh còn thiếu một chút nữa là có thể đi vào cấp Thiên Tượng rồi”.

Ánh mắt của Tôn Thế Khôn sáng lên nói, hắn và Phương Vân cùng đi đến thượng cổ chiến trường, cũng biết Phương Vân cần một ít đan dược cường đại để vượt qua cấp Linh Tuệ, tiến vào cấp Thiên Tượng.

Lục Vũ bên cạnh cũng lộ ra vẻ động tâm. Liệt Thiên tông là tông môn đại phái, nhưng mà cũng không có loại đan dược đỉnh cấp như vậy, hiện tại hắn cũng được lĩnh cực phẩm đan dược, hơn nữa số lượng chỉ hai viên, không hề nghi ngờ, cái này quả thật có lực hấp dẫn rất lớn với hắn.

Mi tâm của Phương Vân mở ra kim hoàng sắc thiên long nhãn, nhìn vào bức tượng Ma Thần trong Thiên Thảo tự, một khung cảnh rung động nhẹ nhàng hiện ra trước mặt hắn, trong thần tượng, một không gian khác, xuất hiện ngay trước mắt của Phương Vân.

“Chờ một chút, cái tượng Ma Thần này, là cửa vào một không gian khác, bên ngoài có một tầng cấm chế đặc thù, chỉ cần phá vỡ tầng cấp chế này thì có thể tiến vào bên trong. Chờ thêm một lát, khi tế tự kết thúc, ở đây không còn người nữa, thì có thể dễ dàng ra tay hơn!” Phương Vân nói.

Hiện tại cái hắn không sợ nhất chính là cấm chế. Thiên địa vạn hóa chung có năng lực bài trừ cấm chế cực mạnh, chờ người ở đây rời đi. Phương Vân có thể dễ dàng phá vỡ cấm chế, tiến vào trong không gian này.

“Biểu ca, ý của huynh là, tất cả đan dược đều từ bên trong không gian của tượng Ma Thần này chạy ra à?”

Ánh mắt của Tôn Thế Khôn vẫn tiếp tục sáng lên.

“Ừ!” Phương Vân gật đầu.

Lục Vũ nghĩ rằng, nếu như tất cả đan dược đều đến từ từ không gian bí ẩn phía sau tượng Ma Thần ấy, vậy chẳng phải là nói lên rằng, ngoại trừ hai viên đan đdược kia, trong không gian ấy còn chứa rất nhiều đan dược khác sao.

“Ngươi tất nhiên là có chủ ý rồi, vậy làm theo lời ngươi nói đi”.

Lục Vũ thấy rằng lượng nhiều cũng có thể cắn chết chất, nếu có thể tránh giao thủ với những võ giả Doanh nhân này, vậy đương nhiên là kết quả tốt nhất rồi.

Lễ tế tự nhanh chóng kết thúc, đại Tư Cung khoác tay, hờ hững nói: “Tản đi!”

“Vâng!”

Mọi người cúi đầu thi lễ xong đều lui ra ngoài.

Tâm niệm của Phương Vân vừa động, chuẩn bị kêu Xuyên Khẩu Dương Giới rời đi, sau đó sẽ trở về dò đường lúc đêm khuya, thì âm thanh của Đại Tư Cung vang lên bên tai:

“ Xuyên Khẩu Dương Giới, ngươi ở lại”.

“Vâng, Đại Tư Cung”.

Trong lòng Phương Vân cả kinh, nhưng mà Đại Tư Cung địa vị tôn sùng, hoàn toàn có tư cách bắt một gã hạ nhẫn lưu lại.

Trong Thiên địa vạn hóa chung, ba người trong lòng có quỷ mà lại bị Đại Tư Cung bắt ở lại, lập tức nổi lên cảnh giác, nhưng bên ngoài thì Xuyên Khẩu Dương Giới vẫn tỏ ra bình thường.

Trong Thiển Thảo tự, sau khi mọi người rời đi rồi, đại Tư Cung mới nói:

“Xuyên Khẩu, chuyện của ngươi. Phục Bộ Chính Thành đã nói cho ta biết, chuyện đi đến Trung thổ này. Ma Thần đại nhân và Doanh hoàng bệ hạ bận rộn, sẽ nhớ được quốc thư của ngươi sao? Giao cho ta, ta sẽ tận tay đưa cho bệ hạ”.

Trong lòng Phương Vân nhảy dựng lên, quốc thư? Hắn còn chưa chuẩn bị cái này. quốc thư của Đại Doan châu, hiện tại căn bản là không có sự trả lời của tông phái.

“Lão gia hỏa này, tự nhiên lại đòi quốc thư vào lúc này, cái này phiền rồi, ngay cả bút mực cũng không có, làm sao mà làm giả đây”.

Ngay trong lúc Phương Vân đang suy nghĩ cách nào lừa gạt tên Đại Tư Cung này, thì đột nhiên, ngay trong lúc đó, một tiếng quát chói tai vang lên:

“Người Trung thổ, ngươi lớn mật lắm!”

Một tiếng quát chói tai. giọng nói đặc sệt khó nghe, không phải dùng Doanh ngữ, mà là dùng tiếng Trung thổ quen thuộc của Phương Vân. Trong Thiên địa vạn hóa chung, thân thể của ba người liền bị chấn động, lập tức biết được chuyện này đã bị Đại Tư Cung vạch trần.

Lão già tóc bạc này không hổ là gừng càng già càng cay, cho dù võ đạo không được cao, nhưng mà nhãn giới, kiến thức và tâm kế thì người bình thường không thể nào so sánh được.

“Hồ ly giảo hoạt”.

Trong đầu của Phương Vân chỉ kịp nghĩ đến cái ý niệm này thì Đại Tư Cung đã ra tay rồi.

“Ầm ầm!”

Trong mắt của Đại Tư Cung hiện lên một tia tàn khốc, tung ngũ trảo khô gầy ra, xung quanh Xuyên Khâu Dương Giới, trong phạm vi mấy ngàn trượng, vô số cát bụi chui từ dưới đất lên, hóa thành những luồng cát mờ mịt, bao vây lấy Xuyên Khẩu Dương Giới, đồng thời có hơn mười bàn tay màu vàng đất từ bốn phương tám hướng lao đến, bao vây Xuyên Khâu Dương Giới lại

Mỗi bàn tay này đều mang theo chưởng tâm như giang hà, giống như một con giao long, phát ra những tiếng rống đáng sợ. Mỗi bàn tay đều có hơn nhị thập thiên long chi lực, một chưởng này đủ để đánh nát cả một ngọn núi.

Nhìn thấy hơn mười bàn tay này lao đến hướng này, muốn đem Xuyên Khẩu Dương Giới và đám người Phương Vân bên trong Thiên địa vạn hóa chung nghiền nát ra. Phương Vân rốt cuộc đã ra tay.

“Ông!”

Một tiếng chung réo rắt, trong Thiển Thảo tự vang lên một tiếng chuông ngân, trong giây phút mười bàn tay ấy chạm đến Xuyên Khẩu Dương Giới, thì một không gian khác liền được mở ra, ba người trong Thiên địa vạn hóa chung lập tức chui ra từ ngực của Xuyên Khâu Dương Giới, vừa nhảy ra không gian này, liền lập tức chui vào một không gian khác, và biến mất không thấy đâu.

Đồng thời, ở ngoài trăm trượng, một đạo tàn ảnh hoàng kim xẹt qua hư không, dùng tốc độ mà người thường không nhìn thấy được lao đến hướng pho tượng Thần Ma.

“Không ổn!”

Ánh mắt của Đại Tư Cung co lại, trong lòng trầm xuống, đồng thời đúng lúc này, ngoài trăm trượng phát ra một tiếng nổ thật lớn, không gian xung quanh Xuyên Khẩu Dương Giới hai mươi trượng, toàn bộ đều đã bị sụp nát. Xuyên Khâu Dương Giới ngay cả hừ một tiếng cũng không kịp, trực tiếp bị sụp đổ xuống giống như một lâu đài cát vậy, hóa thành bụi phấn.

“Trở về cho ta!”

Khuôn mặt của Đại Tư Cung co quắp kịch liệt, đột nhiên lao người bước ra, trong nháy mắt liền xuất hiện ngay trước mặt của Thiên địa vạn hóa chung, đồng thời vươn năm ngón tay ra, cả người chụp đến, đem Thiên địa vạn hóa chung chụp vào trong lòng bàn tay.

“Hây!”

Trong Thiên địa vạn hóa chung. Phương Vân quát lớn một tiếng, bỗng nhiên đứng lên, hoán thành hung thú Giác Thụy, lực lượng toàn thân cũng đột nhiên tăng lên đến nhị thập lục thiên long chi lực.

“Oành!”

Một bàn tay ma thần trắng bệch, bỗng nhiên từ trong Thiên địa vạn hóa chung tung ra, mãnh liệt chấn mạnh năm ngón tay của Đại Tư Cung, và Thiên địa vạn hóa chung nhân cơ hội này bay thẳng một đường vào trong miệng của pho tượng Ma Thần.

Một tia sáng lục sắc nhẹ nhàng rung động. Thiên địa vạn hóa chung đụng vào tầng tia sáng ấy, tốc độ bỗng nhiên chậm lại trong giây lát, và sau đó phành một tiếng, đi qua tia sáng, biến mất không thấy.

“Khốn kiếp!”

Đại Tư Cung hung hăng trừng mắt nhìn nơi mà Thiên địa vạn hóa chung biến mất, không cam lòng nói ra một tiếng, hắn cũng không ngờ rằng trên người của Xuyên Khẩu Dương Giới lại tự nhiên ẩn tàng một cường giả như vậy, không kịp trở tay, làm cho đối phương tiến vào trong tượng Ma Thần.

“Đại Tư Cung thật lợi hại!”

Trong Thiên địa vạn hóa chung. Phương Vân ngồi bệch xuống đất, thở dốc một thơi, khí huyết trong ngực hắn vẫn còn đang bốc lên.

Đại Tư Cung chí ít cũng là cường giả cấp Thiên Trùng nhất phẩm rồí,lực lượng vô cùng cường đại, Phương Vân cũng không phải là đối thủ của hắn nếu không phải do đối phương còn không nắm giữ được quy tắc không gian, thì sợ rằng bản thân căn bản là không có khả năng thuận lợi tiến vào trong cấm chế của tượng Ma Thần được.

“Trời, quả thật có nhiều đan dược, biểu ca, chúng ta đi thôi” Lúc này, chỉ nghe Tôn Thế Khôn hưng phấn kêu lên.

Cái không gian này, là một không gian vô cùng lớn và tràn ngập mùi dược hương của vô số đan dược, tụ thành nước lũ, lưu động ngay trên không trung, mà ngoại trừ đan dược, còn có rất nhiều đao, kiếm, khải giáp, chia ra làm từng đạo nước lũ, lưu chuyển trên bầu trời.

“Thí chủ, nhìn đủ rồi chứ?”

Một giọng nói bình thản nhu hòa, từ phía dưới truyền đến.

Cái giọng nói này, cũng không phải là nói từ miệng ra, mà chỉ là một ý niệm dao động thôi, truyền vào trong Thiên địa vạn hóa chung.

Cả đám người Phương Vân lúc này mới phát hiện ra cách đó không xa, có một hòa thượng mặc tăng bào sắc đen, ngồi xếp bằng trên không trung, hòa thượng không nói một lời, cũng không có khí tức kinh thiên cũng không lộ ra bất kỳ một lực lượng nào cả, nhìn qua quả thật giống như một tăng nhân bình thường.

Nhưng trong lòng Phương Vân lại nảy sinh ra một cảm giác kỳ quái, chỉ thấy hòa thượng này, giống như một cây đại thụ, cắm rễ thật sâu trong cái không gian này, và toàn bộ không gian giống như đã hợp nhất với hắn vậy, mỗi hành động cử chỉ của hắn đều cực kỳ tự nhiên, cực kỳ phù hợp với toàn bộ không gian này, còn người của mình thì lại không hợp với không gian này, có cảm giác như bị xa lánh vậy.

“Tên hòa thượng này thật kỳ quái!”

Tôn Thế Khôn thần sắc ngưng trọng nói ra một câu, nếu hòa thượng này không chủ động lên tiếng, thì bọn họ căn bản là không phát hiện ra được, mà ở một chỗ như vậy lại tự nhiên có một hòa thượng, đúng là khó hiểu.

Lục Vũ tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt cũng hiện ra một sự cảnh giác, tên hòa thượng này không đơn giản!

Ánh mắt của Phương Vân nhìn lướt qua bầu trời, dòng nước đan dược chảy về hướng của lão hòa thượng này, thần sắc của hắn vẫn giữ được bình tĩnh, không một chút thay đổi:

“Đại sư, tại hạ nhận lệnh của Đại Tư Cung, đến đây lấy đan dược”.

“Ha ha” Hòa thượng vừa nghe Phương Vân nói xong, liền nở nụ cười, lắc đầu : “Ăn nói bừa bãi, xuống địa ngục sẽ bị cắt lưỡi”.

Giọng nói vừa dứt, đôi mắt của hòa thượng bỗng nhiên trở nên sắc bén như đao, ẩn chứa một trận sát khí, tay áo bào rộng thùng thình bỗng nhiên rung lên, một bàn tay to, từ trong áo bào tung ra cực nhanh, chụp lấy Thiên địa vạn hóa chung đang lơ lửng giữa không trang.

Bàn tay to này còn chưa chụp đến, mà một cổ lực lượng đáng sợ đã dao động trong không trung, làm cho phạm vi mười trượng xung quanh Thiên địa vạn hóa chung bị đọng lại.

Trong Thiên địa vạn hóa chung bỗng nhiên chấn động. Phương Vân, Tôn Thế Khôn và Lục Vũ liền cảm thấy một lực lượng đáng sợ, đánh nhập vào trong cơ thể, làm cho ba người nằm bẹp xuống đất, không thể động đậy được, giống như bị một ngọn núi lớn đè lên vậy.

“Xong rồi!”

Thần sắc của Tôn Thế Khôn, Lục Vũ trở nên trắng bệch, tâm như tro tàn luôn, lão hòa thượng này không ra tay thì thôi, vừa ra tay lập tức tung ra tu vi Thiên Trùng tam phẩm hơn tứ thập thiên long chi lực, lực lượng cường đại như trời đất vậy, trước mặt lực lượng ấy, hai người nhỏ bé như một con kiến hôi vậy, và lão hòa thượng đáng sợ này còn nắm giữ được quy tắc không gian nữa.

“Nơi này chính là không gian cực kỳ bí ẩn và quan trọng của Thần Đạo giáo ta, mấy vị nếu đã đến, cũng không tiện lưu lại”

Trong mắt của hòa thượng bạo phát ra một tia sáng còn chói mắt hơn cả tuệ tinh, ngũ trảo do chân khí hòa thành thu lại, hút lấy Thiên địa vạn hóa chung vào trong lòng bàn tay, trấn áp nó xuống.

Ngay trong giây phút bàn tay to kinh khủng như muốn che trời ấy đến gần, sắp chụp lấy được, thì Phương Vân rốt cuộc đã ra tay.

“Rống”.

Một tiếng rống thật to vang lên. Phương Vân lần thứ hai hóa thành Thụy thú thượng cổ Giác Thụy, lực lượng cũng tăng lên nhị thập lục thiên long chi lực, tâm niệm khẽ động. Phương Vân lập tức vung ra ba hạt châu đỏ thẫm như lửa.

“Ầm ầm ầm!”

Ba hạt châu này lấy được từ pháp khí Thượng cổ viêm ma của trưởng lão Thánh Vu giáo, bay ra từ trong Thiên địa vạn hóa chung, phát ra những tiếng nổ mãnh liệt trên không trang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.