"Triệu sư huynh!"
Đám người lấy Triệu Vạn Đồ dẫn đầu từ trong không gian hạ xuống trong đại điện. Phía sau mấy người, Phương Vân dưới chân nhún khẽ một cái, cũng hạ xuống đại điện.
Đám người Triệu Vạn Đồ khí định thần nhàn, chỉ có một mình Phương Vân là khí tức tán loạn, trên người lộ ra một số vết thương. Trong tựa hồ như vừa trải qua một trận khổ chiến ngắn ngủi nhưng lại rất kịch liệt.
“Triệu phó chưởng môn tu vi quả nhiên là kinh người, tạ hạ tự thẹn không bằng."
Phương Vân chắp tay, sắc mặt có chút khó coi, nói.
"Ha ha ha..."
Triệu Hoa cười lớn, đứng thẳng dậy, dang hai tay ra, nói: "Tà Đế, bản phái thưởng phạt phân minh, ngươi sau này ở lâu trong tông môn tự sẽ minh bạch. Lần này chuyện của Bát thân vương đến đây thôi, còn sau này, Tà Đế tự cảm thụ được thực lực cường đại của bản tông rồi, ngươi sẽ phát hiện, quyết định mà ngươi đưa ra là cực kỳ sáng suốt."
"Tại hạ hiểu rồi." Phương Vân trải qua một trận thảm bại, thái độ tựa hồ thu liễm hơn nhiều.
Chỉ có phó trưởng môn thứ năm Chu Văn Đức nhìn Phương Vân một cái rồi cúi đầu trầm tư.
"Ồ, Chu Văn Đức này tựa hồ như cảm giác được gì đó." Phương Vân trong lòng khẽ động, lập tức tăng nhanh động tác.
"Sư huynh!" Triệu Vạn Đồ đột nhiên bước lên, mở miệng nói.
"Ồ? Sao vậy?" Triệu Hoa ngạc nhiên hỏi.
"Vừa rồi lúc giao thủ với Vạn Cổ Tà Đế, ta phát hiện ra một bí mật." Triệu Vạn Đồ trong lúc nói chuyện, dưới chân giậm một cái, một luồng cấm chế màu đen, giống như là dây leo, từ dưới chân hắn bay ra, bao bọc lấy cả đại điện.
Trong nháy mắt, cả tòa Cửu Tử đại điện đều bị một luồng ánh sáng u ám bao bọc, một tia khí tức cũng không lộ ra ngoài.
"Ồ?" Triệu Hoa nhíu mày, có chút không hiểu, nói: "Có chuyện gì mà phải bị mật vậy, ngay cả ở trong sơn môn của chúng ta mà cũng cần phải dùng cấm chế ư?"
Triệu Hoa không phát giác ra, nhưng ở bên cạnh Chu Văn Đức vốn đang ngồi yên không động đậy lại lộ ra vẻ cảnh giác, hắn đứng phắt dậy, ánh mắt kinh nghi bất định quan sát Phương Vân và Triệu Vạn Đồ.
"Ồ, Chu sư đệ, ngươi làm gì vậy?" Triệu Hoa cũng cảm thấy sự khác lạ của Chu Văn Đức, nghiêng đầu mở miệng hỏi, vẻ mặt có chút không vui.
"Đúng rồi, chính là lúc này!"
Vào sát na này, thân hình của Phương Vân đột nhiên lao lên, ra tay bất thình lình. Năm ngón tay xòe ra, một cỗ ánh sáng màu vàng kim phá thể bay ra, dùng thế lôi đình vạn quyền ập về phía Triệu Hoa và Chu Văn Đức
"Triệu sư huynh, cẩn thận!"
Chu Văn Đức hét lên, đồng thời cũng ra tay, năm ngón tay xòe ra, chín đạo bóng đen khủng bố, ma khí cuồn cuộn, giống như là tà thần bước ra khỏi vực sâu tử vong, hàng lâm xuống phía sau hắn. Chỉ trong nháy mắt, một cỗ lực lượng dời núi lấp biển liền oanh kích về phía Phương Vân.
Chu Văn Đức này không ra tay thì thôi, một khi ra tay, tu vi còn hơn xa Triệu Vạn Đồ, hoàn toàn không phù hợp với ngoại hình văn sĩ của hắn.
"Gan ngươi lớn lớm!"
Triệu Hoa cuối cùng cũng có phản ứng, trong mắt lệ mang lấp lóe, trong cơ thể đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế kinh thiên. Người này không ngờ lại đạt tới cảnh giới Bán bộ truyền kỳ. Trên phương diện lực lượng đã tiếp cận vô hạn thực lực của võ giả Mệnh Tinh cấp đỉnh phong của Trung Thổ Thần Châu rồi.
Với sự thiếu thốn thiên địa pháp tắc của Thủy ma nguyên thư tiên thiên mà nói, người này có thể tu luyện ra phần thực lực này là khá kinh người rồi.
"Cửu tử thi ma đại pháp!"
Đồng thời, một phó trưởng môn cũng một mực không động thủ khác gầm lên tức giận, thân hình bạo khởi.
"Thằng hề nhảy nhót."
Trong một tiếng hừ lạnh, một bàn cờ màu trắng đen hiện ra trong hư không, cuốn ba người vào trong đó. Thuật Kỳ cục khốn nhân (ván cờ làm khốn người) của Dịch Thiên lão nhân là thiên hạ vô song, lúc trước ngay cả Phương Vân, trước khi có được di sản của Thất đại minh vương A Bất Tư cũng bị vây khốn trong đó.
Ba người chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, lập tức rơi vào trong một vùng tăm tối, chỉ nghe thấy những tiếng ầm ầm, ba mảng sao sa khổng lồ phân biệt ập về phía ba người.
Ba người kinh hãi, nhao nhao né tránh.
Cảnh giới của Dịch Thiên lão yêu cùng giống như ba người, đều là Mệnh Hồn cảnh, nhưng lực lượng thì vẫn cao hơn một bậc. Với Dịch kỳ chi thuật của ông ta, dùng để giữ chân địch nhân là cực tốt.
"Ong!"
Một tiếng chuông vang lên, trong đại điện tối sầm, ánh sáng chợt lóe, Phương Vân, Triệu Hoa, Chu Văn Đức cùng với phó trưởng môn thứ năm liền biến mất không thấy đâu.
Trong đại điện, chỉ còn lại Triệu Vạn Đồ, y vẫn cầm cự khống chế, bao trùm khí tức của cả gian đại điện vào bên trong.
"Tên Phương Phù Thủy lần này bị bảy vị chưởng môn triệu kiến, sợ rằng chịu không nổi!"
"Không biết mấy vị chưởng môn định xử trí hắn như thế nào!"
"Mặc kể xử trí thế nào, nói chung là không được yên lành đâu."
"Cũng khó nói lắm, trong tay hắn chẳng phải còn có một tấm lệnh bài chưởng môn ư?"
"Lệnh bài chưởng môn là cái rắm, người mà hắn giết chính là hoàng thân quốc thích, sao có thể dễ dàng tha cho hắn được..."
Xa xa gần gần, từng đệ tử tông môn đang quan sát tình hình trong Cửu Tử đại điện nhao nhao nghị luận. Mọi người đều chú ý tới ánh sáng cấm chế từ trong điện chiếu ra, có điều, không ai biết được rằng, bên trong Cửu Tử đại điện đang phát sinh một biến cố kinh thiên.
Kế sách của Phương Vân vô cùng chặt trẽ, trước tiên là dẫn Triệu Vạn Đồ cùng với mấy phó trưởng môn có thực lực không tồi vào trong không vực, sau đó kích phá từng người một.
Lại mượn tay Triệu Vạn Đồ, tự nhiên phong ấn đại điện, không để một tia khí tức lộ ra ngoài. Đồng thời, dùng Dịch kỳ chi pháp của Dịch Thiên ngăn chặn ba người rồi cuốn họ vào trong Thiên địa vạn hóa chung, cùng trấn áp.
Tiến bước nào rào bước ấy như vậy, ngay cả chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông sợ rằng cũng không phát hiện ra, thất đại phó chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông không ngờ lại bị người ta trấn áp một cách lặng lẽ.
"Rầm!"
Hư không rạn nứt, hắc ám ở trước mặt mọi người tứ phân ngũ liệt, Phương Vân một thân bạch y, ung dung xuyên qua kẽ hở, xuất hiện ở trước mặt mọi người. Ở phía sau hắn là Dịch Thiên lão yêu, Kim Đồng chiến ma, cùng với Bách Chiến Kiêu Hoàng và Thiên Địa Ma Hoàng thực lực đã khôi phục được hơn một nửa.
Năm người xuất hiện cùng nhau, thực lực có thể gọi là kinh người.
Cảm giác được cường độ khí tức của tứ đại cường giả ở phía sau Phương Vân, sắc mặt của Triệu Hoa lập tức biến thành khó coi, rất khó coi. Chu Văn Đức sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Một Vạn Cổ Tà Đế đã rất khó đối phó rồi, lại thêm bốn cường giả khủng bố, căn bản là không có chút hi vọng nào.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi muốn làm gì Cửu Tử Thi ma tông của chúng ta?"
Triệu Hoa gầm lên, hắn còn cho rằng Phương Vân là một nhân vật quan trọng của một tông phái nào đó, mà cũng chỉ có loại tông phái cường đại trên đại lục mới có khả năng phái ra trận dung cường đại như vậy.
Tông phái trên Vô Lượng Ma Vực đại lục nhiều vô cùng, chinh phạt tông phái cũng là chuyện bình thường. Trực giác của Triệu Hoa cho rằng, mình đã rơi vào trong một đại âm mưu của tông phái cường thế nào đó.
"Ha ha, đừng hiểu lầm, ta không phải là người của tông phái nào cả."
Phương Vân áo trắng như tuyết, phần phật trong gió, gã chắp tay sau lưng, bước về phía trước, thấn thái tự nhiên như không.
Thực lực của Dịch Thiên lão yêu quả nhiên là không tồi, có điều, Dịch kỳ chi pháp của y vây khốn người ta thì còn được. Nhưng dùng để công kích, hiệu suất thực sự là quá kém. Phương Vân căn bản không có nhiều thời gian để đợi Dịch Thiên lão yêu quyết thắng bại.
Trận chiến này cần phải tốc chiến tốc quyết.
"Nghiêm túc mà nói, ta là một người đơn thân độc hành, những gì mà các ngươi thấy đều là khôi lỗi của ta."
Phương Vân cười nhạt, nói.
Một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như là có một loại ma lực đáng sợ. Triệu Hoa, Chu Văn Đức lúc trước còn có thể giữ được một chút lý trí lãnh tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu này, triệt để sụp đổ. Trong ánh mắt nhìn Phương Vân càng lộ ra thần sắc khủng bố.
Một người không ngờ lại có thể phong ấn nhiều cường giả đáng sợ như vậy, loại thuật khôi lỗi này quả thực là kinh thế hãi tục. Một người vốn trông còn đơn giản, nhưng lúc này, ở trong mắt mọi người lập tức biến thành cực kỳ khủng bố đáng sợ.
"Ngươi là từ phương bắc tới, ngươi là một thành viên trong những người đó?"
Sắc mặt của Chu Đức Văn trắng bệch, hắn là người đầu tiên tiếp xúc với Phương Vân, cũng là người đầu tiên cảm ứng được Phương Minh Nguy là người đã càn quét cả khu vực tường thành bằng đồng xanh. Nhưng thực lực mà Phương Vân biểu hiện ra lúc đó còn xa mới khủng bố như hiện giờ.
Giống như là một cự nhân, lúc trước cải trang là một chu nho (người lùn), mà bây giờ cuối cùng cũng triệt để lộ ra thực lực chân chính của mình!"
"Phương Bắc ư?" Phương Vân ngạc nhiên nhìn Chu Văn Đức.
Vị này rõ ràng là ngộ nhân ta thành người của một thế lực nào đó rồi.
"Không phải."
Phương Vân lắc đầu, trong mắt quang mang lấp lánh, trầm giọng nói: "Không thể nào nói tường tận cho các ngươi quá nhiều. Nói một cách đơn giản là từ hôm nay, ta sẽ tiếp quản lực lượng tông phải của Cửu Tử Thi ma tông, cả tông phái phải nghe lệnh của ta!"
Cửu Tử Thi ma tông khống chế Ngu vương triều khổng lồ, ở những nơi khác của đại lục cũng có bố trí con cờ. Như thế giống như là Triệu Bá Ngôn ở trên Trung Thổ Thần Châu, rắc ra mấy vạn con thiêu thân cho Phương Vân.
Ở nơi xa lạ này, có một tà phái cường đại làm tai mắt cho mình, không nghi ngờ gì nữa là một chuyện cực kỳ tiện nghi. Như vậy so với Phương Vân một mình hành động thì cường đại hơn nhiều.
Tính toán lúc ban đầu của Phương Vân rất đơn giản, tìm một tông phái lớn, thu phục bọn họ, sau đó thì lợi dụng lực lượng của họ, thay mình sưu tập tin tức của cả đại lục, tìm đường rời khỏi đây.
"Thực lực của tông phái chúng ta ngươi vĩnh viễn không thể nào tưởng tượng được, ngươi sẽ cảm thấy hối hận vì quyết định ngày hôm nay!" Triệu Hoa hét lên, hận tới nghiến răng nghiến lợi.
"Dừng tay đi, chưởng môn đang bế quan, thực lực của ông ta ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu. Hành động của ngươi không thoát khỏi được tai mắt của ông ta đâu!" Chu Văn Đức trầm giọng nói.
"Ha ha, yên tâm, ta rất nhanh sẽ đi tìm tên chưởng môn đó của các ngươi. Nếu cảm thấy thực lực của hắn có thể ngăn được cơn sóng dữ này thì sợ rằng các ngươi phải thất vọng rồi!"
Phương Minh Nguy cười lạnh một tiếng, năm ngón tay xòe ra, chỉ nghe thấy một thanh âm giống như là tiếng sấm, Tam Tượng pháp khí Vô câu đế cung từ sâu trong không gian bay ra, bồng bềnh trên đầu Phương Vân.
Nhìn thấy kiện pháp khí này, ba người mặt như tro tàn: "Tam Tượng pháp khí!"
Trong cường giả dưới địa hồn cảnh, Tam Tượng pháp khí là nhân tố quyết định có thể chi phối toàn cục. Phương Vân lấy ra kiện Tam Tượng pháp khí này, lập tức triệt đệ đánh tan một chút lòng tin sau cùng trong lòng ba người.
"Thì ra là vậy, các ngươi sở dĩ có lòng tin đối với chưởng môn như vậy là bởi vì trong tay hắn có Tam Tượng pháp khí!"
Mắt Phương Vân lóe sáng, thu hết thần sắc của ba người vào trong mắt, chỉ nghĩ một thoáng là nhìn thấu được tâm tư của ba người.
"Động thủ đi!"
Triệu Hoa mặt mày buồn bã, một kiện Tam Tượng pháp khí, lại thêm trận dung võ đạo như vậy, ba người đã không còn một chút sinh cơ nào nữa rồi.
"Rầm!"
Sau khi trải qua một trận chiến ngắn ngủi nhưng kịch liệt dị thường, tam đại phó chưởng môn lần lượt bị Phương Vân phong ấn.