Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 291: Chương 291: Trọng Sinh Chi Bí ( Hạ)






Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, hô hấp của Phương Vân giờ phút này cũng trở nên dồn dập hẳn đi.

Ngay lúc nhận được phong thư thứ nhất của Lý Ức Huyền, hắn luôn mong chờ tới giờ khắc này. Ý chí của hắn vốn vô cùng kiên định, nhưng khi đối mặt với điều mà hắn luôn muốn biết thì không khỏi hơi hoảng loạn lên. Chuyện này có quan hệ quá lớn đối với hắn.

Phương Vân trầm ngâm trong một lúc, mở miệng một cách khó khăn, nói:

- Ta muốn biết, chuyện phát sinh ở trên người ta...có đúng như vậy thật không?

Âm thanh vừa phát ra thì tâm tình Phương Vân kích động hẳn lên. Hắn không dám trực tiếp hỏi, nếu như những lời của Phu Tử không phải là chuyện hắn đang đề cập đến, như vậy chẳng phải là lộ bí mật của mình hay sao!

- Ngươi không phải là trọng sinh!

Âm thanh của Phu Tử vô cùng nhanh chóng! Thậm chí Phương Vân còn không có phản ứng nào kịp nữa!

Như một tảng đá làm cả hồ rung động, giờ phút này Phương Vân vô cùng kinh hãi! Điều mà hắn luôn tin tưởng không một cách nghi ngờ giờ phút này đã bị phá hủy trong nháy mắt!

- Những điều mà ngươi vừa thấy là thật, ngươi đã từng tới nơi này rồi. Tới đây, để ta giúp ngươi nhớ lại đi!

Âm thanh của Phu Tử vừa phát ra thì bỗng nhiên có một cổ lực lượng kỳ dị cuốn tới. Phương Vân cảm giác được màn che trước mặt đung đưa, hơn nữa còn sinh ra tầng tầng trọng ảnh!

Ầm!

Sàn gỗ dưới chân dường như hóa thành sóng biển, còn Phương Vân có cảm giác mình như một khối đá nặng vậy, nặng nề rơi xuống biển một cái, bọt sóng văng lên.

Vô số hình ảnh từ trong đầu lướt qua. Lần này không phải là đứt quãng nữa, mà là vô cùng đầy đủ.

Phương Vân nhớ ra rồi...

Một năm trước hắn vẫn chỉ là một sĩ tử học cung gầy yếu. Một ngày nọ, hắn bị Dương Khiêm và Lý Bình đánh trọng thương, chạy ra khỏi học cung. Nhưng cả hai người kia đều không bỏ qua cho hắn, tiếp tục phái hộ vệ tới bắt hắn.

Lúc đó, có một cỗ xe ngựa trước mắt nhưng người phu xe không có ở đó, Phương Vân bị buộc bất đắc dĩ vội vã nhảy lên cổ xe ngựa đó để chạy trốn. Nhưng hắn căn bản không biết khống chế xe ngựa, chỉ nhớ bình thường phu xe thường cầm dây chương để khống chế mà thôi, cho nên hắn cũng dùng sức để cầm dây cương. Nhưng không ngờ rằng bốn con tuấn mã lại nổi điên lên, một đường đi về hướng tây bắc.

Phương Vân lúc đó đã bị trọng thương. Mà ngay lúc bốn con tuấn nổi điên thì bỗng nhiên bầu trời u ám lại, từng đạo sấm sét ầm ầm nổi lên, Phương Vân lúc bấy giờ chỉ là một tiểu hầu gia được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ chịu khổ như thế nên trong lòng vừa kinh vừa sợ. Phương Vân chỉ nhớ rõ, hình ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy chính là đang đứng trước một khu rừng hoa mai ở tây bắc kinh thành.

Ngay khi nhớ đến lúc này thì bỗng nhiên có sự biến hóa xảy ra. Phương Vân cảm giác thân thể của mình trở nên rất nhẹ, bồng bềnh đung đưa bay lên, nhưng trong đầu lại là một sự hỗn loạn mờ mịt. Hắn cảm giác được thân thể của mình giống như một chiếc lá cây bị gió thổi lên vậy, thổi về góc tây bắc.

Khu rừng hoa mai, căn nhà tranh nhỏ, người thần bí "tướng long cốt hổ"...

Phương Vân vừa mới tới đây thì ảo giác lại xuất hiện lần nữa. Hắn loáng thoáng nhìn thấy người thần bí cùng người ở bên trong trò chuyện rất lâu, mà trời cũng ngày càng mờ đi...

Cảnh tượng cuối cùng Phương Vân "nhìn" thấy đó là bầu trời đầy sấm sét, mưa to vô cùng. Mà thân ảnh hùng vĩ trước căn nhà tranh kia đột nhiên phi thân lên rồi huyền phù ngay giữa không trung. Sau đó, có một đồ án hình Thái Cực to lớn màu xám tro từ căn nhà tranh nhỏ bắn tán loạn ra.

Đồ án Thái Cực sau khi khuếch trương xong thì cuộn lại trong hư không một cái, sau đó hóa thành một viên cầu màu xám tro khổng lồ. Người thần bí kia liền đứng ở trước quả cầu, che lại. Làm cho mình và người trong túp lều tranh kia không thể nhìn thấy viên cầu được nữa.

Phương Vân còn cảm giác được người thần bí kia còn nhìn thoáng qua mình. Trong giây khắc hai mắt chạm nhau đó, Phương Vân có thể thấy ánh mắt của người thần bí giống như được hoàng kim đúc thành, phát ra quang mang chói mắt, tràn đầy sự khinh thường. Giống như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống một con kiến hôi vậy.

Sau đó, người thần bí liền thu hồi ánh mắt lại!

Ầm!

Viên cầu trong nháy mắt đã bạo nổ ra, lúc đó Phương Vân thấy trong hư không xuất hiện một hình bát quái khổng lồ. Trong hình bát quái đó có rất nhiều, rất nhiều bóng người đang nhanh chóng suy diễn, lát sau Phương Vân cũng bị cuốn vào trong đó.

Những hình ảnh kiếp trước lần nữa tái hiện ra.

Đại ca chết...phụ thân bị Nhân Hoàng đánh chết...mẫu thân tự sát...Phương Vân bị chém đầu ở ngoài Sùng Dương môn.

- Không!

Phương Vân quát to một tiếng rồi thức tỉnh lại. Hắn quỳ ở trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sự tức giận, con ngươi cũng đỏ cả lên. Từng giọt mồ hôi to nặng nề rơi "tí tách" xuống sàn nhà, làm ướt nguyên một mảng lớn. Cả người hắn giống như là bị hư thoát đi vậy.

- Hiện tại ngươi đã rõ rồi chứ? Chuyện ngươi "xông vào" hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn!

Âm thanh bình đạm của Phu Tử từ sau tấm màn che truyền tới, không hề có chút dao động nào.

- Mọi chuyện, mọi chuyện...chỉ là mộng thôi sao?

- Là mộng, nhưng cũng không phải là mộng! Bởi vì ngươi "bỏ văn tập võ" cho nên nội dung của mộng cũng đã thay đổi. Nhưng, mặc dù mộng đã thay đổi, nhưng mộng vẫn được giữ nguyên, không hề thay đổi sang mộng khác!

Phu Tử lạnh nhạt nói.

- Phu Tử, ta có điều không rõ! Nếu như đây chỉ là mộng, thì vì sao lại "thật" đến như vậy? Nếu như đây chỉ là mộng thôi, vậy có phải hay không gia tộc của ta cũng sẽ không bị đưa vào tội phản nghịch?

Phương Vân lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói. Hắn vẫn không thể tin được rằng chính mình không phải là trọng sinh, mà chỉ là một cái "mộng"!

- Nếu như ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói với ngươi từ đầu đi!

Âm thanh của Phu Tử mang theo một lực lượng kỳ dị, xuyên thấu qua thời gian:

- Đại Chu ta võ phong hưng thịnh, công pháp bí quyết có vô số. Nhưng tất cả quy lại thì đều phát sinh từ bốn loại tuyệt học mà thôi, theo thứ tự là: "Tam phần Ngũ điển Bát tác Cửu khâu ". Ngươi hãy nghe cho kỹ đây!

Lời nói của Phu Tử dường như có một hàm ý khác.

- "Tam Phần" chính là võ học của Tam Hoàng viễn cổ; "Ngũ Điển" là võ học của Ngũ Đế thượng cổ; "Bát Tác" chính là tuyệt học căn cơ của bốn phương đông - tây - nam - bắc cùng với bốn phương đông nam - đông bắc - tây nam - tây bắc, tuyệt học này dùng để thôi diễn sự biến hóa của cát hung, vận chuyển thiên cơ; "Cửu khâu" chính là chỉ võ học của các Ma Thần ở Cửu Châu. Phần lớn những võ học này đều đã thất truyền cả, nếu có lưu lại thì cũng chỉ là bản không trọn vẹn.

- Trong đó chỉ có "Bát Tác" bởi vì không có quan hệ lớn với võ học nên không bị chiến hỏa tàn phá đi quá nghiêm trọng. Mà thực chất "Bát Tác" có được chính là suy diễn ra từ "Hà Đồ Lạc Thư" của Tam Hoàng viễn cổ. Bởi vì "Hà Đồ Lạc Thư" không được xem là võ học, cho nên không được quy vào trong "Tam Phần".

- "Bát Tác" được chia thành ba bản, theo thứ tự là "Quy Tàng dịch", "Liên Sơn dịch" cùng "Chu dịch". Trong đó, "Chu Dịch" được Nho gia đoạt đi, cũng là bản đứng đầu "Bát Tác". "Quy Tàng dịch" được Phật gia đoạt đi, sau đó diễn suy thành pháp quyết Phật môn, người có nó bây giờ đã trở thành Thánh giả của Phệ Đà châu. "Liên Sơn dịch" được Đạo giáo đoạt đi, diễn duy thành tuyệt học của Đạo gia, mà người được toàn bộ cả "Liên Sơn dịch" chính là Toàn Cơ tiên sinh của Thiên Cơ các. Ba bản này đều là tuyệt học tiên thiên thuật sổ dùng để suy đoán cát hung, thiên cơ cả.

Phương Vân nghe tới đây thì cũng khẽ động. Hai cái tên Thánh giả Phật tông cùng Toàn Cơ tiên sinh hắn đều được nghe qua.

Vào thời điểm ở Diêm thành tây bộ, tin tức đạo thống của Phật tông bị thất lạc ở Trung Thổ chính là do Thánh giả Phật tông nói ra; Mà vào thời điểm Dương Hoằng trấn áp Tụ Bảo các ở Tây Nhị thành, Quân Niệm Sinh và Phong Thái Thương xuất hiện giúp đỡ Tụ Bảo các là được Toàn Cơ tiên sinh mời tới!

- Cho dù là "Liên Sơn dịch", "Quy Tàng dịch" hay "Chu dịch" đứng đầu "Bát Tác" thì đều có năng lực thôi diễn sự biến hóa của tương lai. Vào một năm trước, lúc ngươi hôn mê trọng thương rồi hồn phách xuất thể tiến nhập khu rừng hoa mai này thì ta cũng đang đón một vị khách không mời mà đến, một vị khách không thể nào cự tuyệt được! Dưới yêu cầu của hắn, ta phải lấy thiên địa làm khung để thôi diễn sự biến hóa cho tương lai của hắn!

- Phu Tử, vị khách mà theo lời người nói chẳng lẽ chính là thần bí nhân kia sao? Phu Tử người là người đứng đầu Nho gia, chẳng lẽ lấy thân phận của Phu Tử mà cũng không cách nào cự tuyệt được yêu cầu của hắn sao?

Phương Vân nói.

- Không thể! Ngươi hãy từ từ đã, hãy nghe ta kể một câu chuyện xưa đi!

Phương Vân chấn động không thôi. Lấy thân phận của Phu Tử hiện giờ mà còn phải dùng cách kể chuyện xưa để che giấu đi, thì chuyện này tất có quan hệ rất lớn.

- Ngày xưa có một vị tướng quân muốn qua một con sông. Khi hắn đi đến bờ sông thì lại không hề có người đưa đò, chỉ có một lão nhân đánh cá. Người đánh cá này đã già lắm rồi, đã gần đến đại nạn. Vị tướng quân này tìm được lão nhân này, liền muốn lão nhân hãy chở hắn qua sông một lần cuối trước khi đại nạn buông xuống.

- Lão nhân đánh cá không đáp ứng, nhưng vị tướng quân lại uy hiếp nếu như lão nhân đánh cá không đáp ứn thì sẽ giết sạch toàn bộ con cháu của hắn! Lão nhân đánh cá mặc dù không sợ chết nhưng sợ huyết mạch của mình đoạn tuyệt, cho nên mới đáp ứng sẽ đưa đò qua một lần cuối cùng.

- Mục đích của vị tướng quân là bờ bên kia, mà ở con sông phía trước lại có một vách đá cao đến ngàn trượng, có thể nói là đường đi của hai người vô cùng nguy hiểm. Mặc dù người đánh cá đã già đi, nhưng cách chèo đò rất là lão luyện cho nên một đường đi tới không hề bị nguy hiểm gì cả. Khi thuyền đến giữa dòng thì lại không ngờ có một con cá hoảng sợ nhảy lên mái chèo của lão nhân đánh cá, người đánh cá vẫy một cái, con cá liền nhảy lên cao.

- Nếu như cá vẫn còn bơi trong nước, thì kết cục của nó không nghi ngờ chút nào là sẽ đâm vào vách đá rồi mới chuyển hướng đi. Nhưng vì lão nhân đánh cá vẩy mái chèo lên một cái đem nó nhảy vào trong không trung, cho nên một con cá này lại có đường đi khác với hàng ngàn vạn con cá khác.

Phu Tử thản nhiên nói:

- Bởi vì phía trước con sông này là một ngã ba, cho nên lão nhân đánh cá phải né qua để tránh đá ngầm ở dưới. Còn con cá kia, mặc dù nó bơi vào đường rẽ, nhưng điểm cuối của đường rẽ vẫn chính là cuối con sông đó mà thôi.

Sắc mặt Phương Vân trắng bệch.

- Ý của Phu Tử là những chuyện trong mộng vẫn sẽ phát sinh đúng không?

Phu Tử cũng không trả lời, tiếp tục nói:

- Người đánh cá này mặc dù có thể vẩy con cá lên không trung, nhưng cũng không thể đưa nó bình an vượt khỏi sông, hết thảy phải dựa vào chính nó. Phương Vân, nếu như ngươi là con cá này thì phải làm sao mới có thể chạy trốn được vận mệnh?

Phương Vân nhắm hai mắt, chưa trả lời. Mặt của hắn lúc này đỏ hẳn lên, từng giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống.

- Không thể tránh khỏi, không thể tránh khỏi, không thể tránh khỏi!

- Thật không thể tránh khỏi sao?

Trong lòng Phương Vân dâng lên một cảm giác không cam mãnh liệt! Đột nhiên, dường như nhớ tới cái gì đó, hắn nở nụ cười:

- Ta bị làm sao vậy? Rơi vào vách đá chính là thiên mệnh, nhưng mục tiêu cuối cùng của ta không phải là nghịch thiên cải mệnh sao? "Tam phần Ngũ điển Bát tác Cửu Khâu" thì như thế nào? Cũng là do sinh linh sáng chế thôi! Ta vì sao phải thờ phụng một tuyệt học do chính sinh linh khác sáng chế chứ!

- Tương lai không nhất thiết là thế, tất cả đều có thể đổi thay! Hà Đồ Lạc Thư là do Tam Hoàng viễn cổ sáng chế, "Chu dịch" là của Nho gia. Cả hai đều được tạo ra do quan sát thiên địa mà ngộ ra đạo lý. Tại sao ta phải đắm chìm trong tuyệt học của bọn hắn? Nếu như ta có thể thay đổi vận mệnh của ta, thì vận mệnh của Phương gia ta cũng sẽ được thay đổi theo!

Nghĩ đến đây thì hai mắt của Phương Vân sáng hẳn lên. Hắn ngồi thẳng người lại, bình tĩnh nhìn Phu Tử nói:

- Nếu như ta là con cá kia, ta sẽ đánh vỡ quy tắc của dòng nước kia. Ta muốn hóa thành một con rồng bay lượn trên bầu trời! Cho dù là đá ngầm, vách đá hay bờ bên kia thì cũng phải ở phía dưới ta!

- Ha hả!

Tiếng cười của Phu Tử truyền ra khắp bốn phương tám hướng:

- Phương Vân, ngươi nói không sai! Một con cá cho dù có giãy dụa thế nào thì vận mệnh của nó cũng chỉ đến điểm cuối của con sông thôi, nhưng nếu nó hóa thành một con rồng thì không có gì có thể trói buộc nó được nữa!

Phu Tử tiếp tục nói:

- Phương Vân, đi đi! Khi nào đến thời cơ, ta sẽ thay ngươi giải đáp nghi ngờ cuối cùng trong lòng!

Âm thanh của Phu Tử quanh quẩn trong hư không cho đến khi lặng dần không còn gì nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.