Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 320: Chương 320: Vu Đỉnh






Sau khi ôn chuyện được một lúc, Phương Vân đứng dậy:

- Cữu cữu, thật ra lần này con tới đây là có chuyện muốn làm phiền cữu cữu.

- Ừ, con cứ nói.

Tôn Trọng Vinh nói.

- Con có chút hoàng kim...

Phương Vân đưa một ngón tay ra, lập tức có rất nhiều hoàng kim từ bên trong túi không gian bay ra ngoài.

- Số hoàng kim này, con muốn làm phiền cữu cữu đổi thành ngân phiếu của Tôn thị thương hào!

Nhiều hoàng kim như vậy, nếu như là người bình thường thì đã sớm khiếp sợ rồi, nhưng mà Tôn Trọng Vinh chỉ nhướng mày một chút thôi. Theo bản năng, hắn nhìn qua Triệu Bá Ngôn ở bên cạnh Phương Vân một cái, dựa vào sự dịch luyệt cùng kinh nghiệm của hắn, sao có thể không biết Phương Vân tới đây mà còn dẫn theo người này là không có vấn đề cơ chứ.

- Không có vấn đề, ta có thể đổi số hoàng kim này thành ngân phiếu giùm con.

Lúc này, Phương Vân mới nhìn sang Triệu Bá Ngôn, nói:

- Cữu cữu, đây là thuộc hạ của con. Sau khi cữu cữu đổi thành ngân phiếu xong, người cứ giao cho hắn đi!

- Nơi này có khoảng trên trăm ức hoàng kim, nếu như đổi thành ngân phiếu thì cũng rất nhiều. Như vậy đi, ta cho thuộc hạ của con một tờ khế ước hoán đổi vô hạn. Dựa vào cái đó, hắn có thể đến bất cứ tiễn trang nào của Tôn thị để lấy ngân phiếu cũng được.

Hơn trăm ức hoàng kim, cho dù gửi ở bất cứ nơi nào thì hiệu buôn đó cũng sẽ lời to ngay. Có câu "nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.", nên Phương Vân tự nhiên sẽ không đem nhiều hoàng kim như vậy gửi ở những hiệu buôn khác.

Phương Vân cũng không kiêng kỵ gì phụ tử Tôn thị, trực tiếp nói:

- Bá Ngôn, những phần thưởng cùng tiền tiêu xài cho thám báo, sau này ngươi cứ đến Tôn thị thương hào mà lấy đi!

Tôn Trọng Vinh cũng không nói nhiều, chỉ nói:

- Ta sẽ thiết lập một quầy đặc biệt ở các phân nhánh của Tôn thị thương hào dành cho các ngươi!

- Vậy thì đa tạ cữu cữu rồi.

Phương Vân nói.

Tôn Trọng Vinh nở nụ cười khích lệ. Lấy tâm trí của hắn, hắn hiểu rõ Phương Vân đang muốn làm gì đó cho nên mới có hành động như vậy:

- Con yên tâm đi, ta sẽ ủng hộ con.

Chỉ có Tôn Thế Khôn còn chưa hiểu gì cả:

- Biểu ca, rốt cuộc là các người đang nói gì thế? Sao đệ nghe không hiểu gì cả. Còn nữa, sao lúc huynh vào đây lại tỏ ra thần bí như thế? Rốt cuộc là huynh đang kiêng kỵ cái gì?

- Khôn nhi, không cần hỏi nhiều. Những việc này, sau này con sẽ biết.

Trong những năm nay, Tôn Trọng Vinh luôn chú ý tới Phương gia, sao không biết vì sao Phương Vân lại thần bí như vậy chứ. Phương Vân làm thế là vì không muốn Tôn thị thương hào dính dáng tới cuộc tranh đấu giữa các vương hầu mà thôi.

Tuy Tôn thị thương hào cũng có chút ảnh hưởng, nhưng dù sao cũng chỉ là lực lượng dân gian, không thể nào so với được các Vương hầu được triều đình sắc phong. Phải biết rằng, mặc dù tiền có lực ảnh hưởng, nhưng quyền còn quan trọng hơn.

Trước khi hoàn toàn đánh bại được hai nhánh Trấn Quốc hầu cùng Bình Đỉnh hầu, nếu như bại lộ Phương gia còn có phụ tử Tôn thị này là thân thích, tất nhiên sẽ làm cho bọn họ rước lấy tai họa ngập đầu. Tôn Trọng Vinh cũng biết muội muội của mình nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ đề cập tới phụ tử mình, cũng là vì sợ các Vương hầu đối địch với Phương gia sẽ thi triển thủ đoạn đối với phụ tử họ.

- Được rồi, không hỏi thì không hỏi.

- Thật ra, lần này huynh tới đây cũng có chuyện liên quan tới đệ đấy.

Phương Vân nói xong, liền lấy tờ thiếp của Long Hổ tông ra, sau đó đưa vào tay của Tôn Thế Khôn.

- Quần phong tranh đấu?

Tôn Thế Khôn mở tờ thiếp đỏ thẩm ra, sau khi nhìn xong thì mắt sáng rực lên.

- Cữu cữu, con muốn xin phép cữu cữu cho phép Tôn Thế Khôn có thể đi theo con lên Long Hổ tông xem quần phong tranh đấu. Biểu đệ hôm nay đã được đạo thống của tông phái thượng cổ. Định mệnh cũng đã buộc hắn phải cuốn vào cuộc tranh đấu của giới tông phái, nhưng tính tình của biểu đệ lại quá lười nhác, đùa cợt. Con muốn nhân cơ hội này dẫn biểu đệ vào giới tông phái rèn luyện một phen, cũng để cho biểu đệ có thêm khả năng bảo vệ mình trong tương lai.

Phương Vân truyền âm nói cho Tôn Trọng Vinh biết.

Đại tông phái thượng cổ, từng môn từng phái đều có tính toán riêng của mình. Đã được đạo thống của bọn hắn mà còn muốn né tránh ra là việc không có khả năng!

Phương Vân tự có ý nghĩ của mình. Biểu đệ Tôn Thế Khôn tuy có đạo thống của Đại Lực Thần Ma tông thượng ỏổ, nhưng tâm tính của hắn lại không được. Hơn nữa, đối với cách thức biểu đệ mình có được đạo thống của Đại Lực Thần Ma tông, Phương Vân vẫn có cảm giác không ổn. Cho nên, chỉ còn cách giúp biểu đệ rèn luyện tâm tính, để cho hắn có khả năng lấy bất biến ứng vạn biến, có thể ứng phó với mọi tình huống mà thôi!

Tôn Trọng Vinh do dự một chút. Hắn là một thương nhân, đồng thời cũng là nửa Nho gia, nhưng cũng không phải là người trong giới tông phái. Đối với những chuyện này, hắn không biết gì cả.

Nhi tử Tôn Thế Khôn biết mất ba năm, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa tu vi võ đạo lại vô cùng cường đại. Mặc dù hắn có cảm giác không ổn, nhưng vì không biết gì về giới tông phái cho nên chưa bao giờ nhúng tay vào cả. Nhưng mà, đối với Phương Vân thì hắn vô cùng tin tưởng. Dù sao, Phương Vân và hắn cũng có một chút huyết mạch tương liên, hơn nữa, hắn tin tưởng Phương Vân sẽ không làm hại Tôn Thế Khôn.

- Khôn nhi, con đi chuẩn bị một chút đi. Lát nữa hãy đi theo biểu ca con!

- Ha ha, phụ thân, con biết người sẽ đồng ý mà!

Tôn Thế Khôn cười to nói, không thể nào che dấu được sự hưng phấn.

Tôn Trọng Vinh thấy thế thì cười khổ:

- Vân nhi, so với biểu đệ Thế Khôn, kinh nghiệm cùng dịch luyệt của con hơn rất nhiều. Sau ngày, phiền con chiếu cố đến Thế Khôn một chút!

- Cữu cữu yên tâm, con nếu như đã dám dẫn Thế Khôn lên Long Hổ tông thì tự nhiên đã có nắm chắc trong lòng!

Phương Vân nói.

Tôn Trọng Vinh gật đầu.

Ở lại phủ Tôn thị một ngày, khi đến đêm, Phương Vân bèn dẫn theo Triệu Bá Ngôn về lại trong phủ đại tướng quân.

Thời gian từng ngày trôi qua, mỗi ngày Phương Vân ở phủ đại tướng quân đều dùng để tham ngộ hai tờ Luân Hồi đao pháp, đồng thời dùng chân khí ân cần chăm sóc Ngũ Ngục Phong mới tế luyện.

Khi còn cách hai ngày nữa là đến cuộc thi đấu giữa các núi của Ngu Thần, thì Phương Vân mới hành động.

- Chu Hân, Sở Cuồng, phòng thủ ở Hoài An thành ta giao cho các ngươi. Triệu Bá Ngôn, ta đã cho ngươi đủ tài vật, bao gồm cả đan dược cùng công pháp, ngươi tận lực chiêu thu thám báo cho ta. Ta muốn ngươi lúc nào cũng phải chú ý tới động tĩnh giới tông phái, nếu có chuyện gì thì phải thông báo cho ta ngay. Mặt khác, toàn lực sưu tập tin tức về người tên là Xuyên Khẩu Dương Giới kia cho ta.

Trên đại điện, Phương Vân nhìn lướt qua mọi người, cẩn thận dặn dò.

- Vâng, đại nhân!

Mọi người đồng loạt nói.

- Quản Công Minh, trong mọi người ở đây thì tu vi của ngươi mạnh nhất. Lúc ta không có ở đây, nếu như người của triều đình có xuống tuần tra thì ngươi hãy dùng dịch hình hoán pháp thành ta ứng phó một chút!

- Vâng, đại nhân!

Quản Công Minh cung kính nói.

Sau khi bố trí xong, thân thể Phương Vân thoáng một cái đã rời đi.

Long Hổ sơn nằm ở hướng tây bắc Hoài An thành, khoảng cách cũng không gần. Lấy năng lực của Phương Vân, nếu như bay đi ngày đêm không nghỉ thì cũng phải mất đến một ngày. Đến kịp lúc thì không bằng đến sớm hơn một chút, cho nên hắn mới khởi hành khi còn cách lời hẹn hai ngày nữa.

Tất nhiên Phương Vân sẽ không đi theo đường chính. Cho nên sau khi ra cửa thành, hắn liền men theo con đường nhỏ đi tới Long Hổ sơn.

Phương Vân vừa mới bay qua đầu một ngọn núi thì liền nghe được ở trên đầu truyền đến một tràng cười thê lương quái dị:

- Hắc hắc! Tiểu tử, ở Tụ Bảo các mà dám đoạt lấy Huyết Tinh của ta, thật là không biết sống chết! Hiện tại, chết đi cho ta!

Phương Vân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy ở trên bầu trời bây giờ đã bị mây đen che kín. Đồng thời còn có một khô lâu màu xanh đang ở trong mây cười một cái quái dị, sau đó lấy thế bài sơn đảo hải bổ nhào xuống. Phía trên khô lâu màu xanh còn có hư ảnh một con thiên long viễn cổ, hiển nhiên đây là một cường giả đã đột phá một con thiên long lực!

Phương Vân thấy thế thì không những không kinh sợ mà còn mừng rỡ, cười lớn một tiếng nói:

- Ha ha ha, Ẩn Bạc, ta đã chờ ngươi lâu rồi. Ngươi đã không nhịn được rồi ư?

Cổ tay Phương Vân hơi run lên, lập tức đánh ra Băng Thiên Đại Thủ Ấn tới đầu khô lâu màu xanh kia.

Trên đường đi, Phương Vân đi với tốc độ chậm chính là để dụ Ẩn Bạc xuất hiện. Huyết Tinh là tài liệu luyện chế Viêm Ma thượng cổ, chỉ cần Ẩn Bạc không buông bỏ việc luyện chế Viêm Ma thượng cổ, thì sẽ phải ra tay!

Ẩn Đổ ham muốn Huyết Tinh trên người Phương Vân, thì sao Phương Vân không ham muốn tài liệu luyện khí trên người của hắn chứ.

Ầm!

Chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn vang lên, cổ tay Phương Vân bị một cỗ lực lượng phản chấn lại, thân thể hơi ngừng một chút. Mà đồng thời, mây đen trên bầu trời cũng đã tản đi, khô lâu khổng lồ cũng từ từ thu nhỏ lại rồi rớt vào tay một nam tử.

Người này chính là đệ tử trọng yếu của Thánh Vu giáo - Ẩn Bạc!

- Ồ!

Hai người đồng thời kêu nhẹ một tiếng, đánh giá đối phương lẫn nhau.

Phương Vân thấy ngạc nhiên là vì một chưởng ban nãy lại không đánh chết được Ẩn Bạc. Mặc dù hắn dùng Băng Thiên Đại Thủ Ấn, nhưng đã quán chú vào đó lực lượng một con thiên long lực. Không ngờ rằng lại chỉ đánh tan được mây đen trên bầu trời mà thôi, nhưng mà, hắn cũng đã nhận ra được khô lâu màu xanh trong tay Ẩn Bạc chính là một kiện Địa Nguyên pháp khí.

Chính nhờ vào kiện Địa Nguyên pháp khí này mà Ẩn Bạc mới có lực lượng đánh ngang với hắn!

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Sắc mặt Ẩn Bạc dần ngưng trọng lại. Vốn cho là chuyện đã nắm chắc trong tay, nhưng không ngờ lại thất bại. Điều này có chút ngoài dự liệu của hắn.

Lúc mà Ẩn Bạc theo dõi Phương Vân thì đứng ở vị trí cách rất xa, có rất nhiều điều không nghe rõ được. Cộng thêm việc ban đầu Phương Vân ẩn giấu đi tu vi Địa Biến cảnh của mình, làm cho Ẩn Bạc cứ nghĩ Phương Vân chỉ là một viên võ tướng đại tướng quân bình thường, cho nên mới có ý nghĩ bắt giữ.

Nhưng trong phủ đại tướng quân lại có đại Nho trấn giữ, cho nên hắn không dám vọng động. Nhưng mà, Huyết Tinh thì hắn bắt buộc phải có, chỉ cần tế luyện ra được Viêm Ma thượng cổ là hắn sẽ trở thành trưởng lão của Thánh Vu giáo ngay. Vì nhòm ngó đến Huyết Tinh của Phương Vân, hắn đã ở ngoài theo dõi đến bảy tám ngày, lúc này mới có cơ hội thấy Phương Vân ra khỏi thành. Nhưng mà, rõ ràng vị thiếu niên trước mặt này không phải là một vị đại tướng quân bình thường.

- Ta? Ha ha ha.

Phương Vân tự chỉ vào mình rồi cười lớn. Đã đến lúc này, hắn cũng không sợ Ẩn Bạc có thể chạy trốn được.

- Ta trấn giữ phủ Bình Yêu đại tướng quân, đương nhiên là đại tướng quân Phương Vân được triều đình sắc phong rồi!

- Cái gì?

Ẩn Bạc liền biến sắc ngay, bật thốt kinh hô. Hắn đứng theo dõi quá xa, cho nên không có chú ý đến cái bảng hiệu trước cửa phủ đại tướng quân. Lúc này nghe được Phương Vân tự báo ra danh hiệu của mình thì lập tức hoảng hốt không thôi.

Trận đại chiến Mãng Hoang kia, một vị Yêu Hoàng vẫn lạc đã kinh động tứ phương, có mấy người không biết chứ?

Vèo!

Ẩn Bạc không hề nghĩ ngợi, lập tức chạy đi. Lúc này hắn hối hận vô cùng, nếu như sớm thấy bảng hiệu kia thì hắn đã không có hành động như hôm nay rồi!

- Muốn đi? Đi được không?

Phương Vân cười lớn một tiếng, đưa một ngón tay ra. Một kiện pháp khí lập tức bay ra, Phương Vân vừa phun vào một ngụm tinh khí thì kiện pháp khí này đã tỏa ra hào quang tứ phương.

Ẩn Bạc còn chưa chạy được trăm trượng thì Ngũ Ngục Phong đã bay lên đến đỉnh đầu của hắn, thoáng một cái đã biến thành một ngọn núi vô cùng lớn bao phủ cả người hắn lại.

Phương Vân cười to:

- Trấn áp cho ta!

Ngay lập tức ngọn núi này phát ra một cỗ lực lượng thật lớn, đè áp xuống cả người Ẩn Bạc.

'

- Uống! Vu Hồn đại pháp!

Nguy cơ trước mặt, Ẩn Bạc cũng không dám nói nhiều. Cắn lưỡi một cái, lập tức phun ra một ngụm máu vào khô lâu màu xanh, sau đó ném đi. Đầu khô lâu này được ngụm máu đó, lập tức phát ra tiếng kêu ghê rợn, nghênh đón Ngũ Ngục Phong.

Ngũ Ngục Phong vốn có khả năng "trấn áp", sau khi được Phương Vân tế luyện lại thì lực lượng của kiện pháp khí này đã tăng lên thêm ba bốn lần.

Bây giờ, cho dù Phương Vân có gặp đối thủ đã đạt đến một con thiên long viễn cổ thì cũng có thể dựa vào kiện pháp khí này mà trấn áp đối phương.

Tu vi đích thật của Ẩn Bạc cũng chưa đạt tới một con thiên long viễn cổ, chẳng qua là mượn lực lượng pháp khí quỷ dị mà miễn cưỡng đạt tới. Làm sao có thể sánh được với Phương Vân cùng với Ngũ Ngục Phong chứ.

Hai kiện pháp khí vừa va chạm vào nhau thì Ẩn Bạc thầm kêu lên không ổn. Ngay lập tức, hắn đã nghe được một tiếng kêu "răng rắc" phát ra, khô lâu màu xanh được ném ra nghênh kháng với Ngũ Ngục Phong đã bị đánh nát, bạo nổ.

- Pháp khí của ta a!

Ẩn Bạc rên rỉ lên một tiếng, rồi lập tức cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại. Thì ra Ngũ Ngục Phong đã từ trên cao đập xuống, đập hắn như đập một con ruồi vậy.

Ầm!

Bụi đất tung lên, Ngũ Ngục Phong sau khi hạ xuống thì không còn động tĩnh gì nữa. Phương Vân khẽ vẫy tay, lập tức thu hồi kiện Địa Nguyên pháp khí này lại. Còn Ẩn Bạc lúc này đã bị đánh sâu vào trong đất, máu chảy khắp người, ánh mắt ảm đạm, thần sắc tái nhợt. Hiển nhiên người này chỉ đang cố gắng kéo dài hơi tàn của mình.

Nhưng Phương Vân sao lại có thể để hắn chết dễ dàng như vậy. Tài liệu Phương Vân luyện chế Viêm Ma thượng cổ chỉ còn thiếu Viêm Ma chi tâm, nói không chừng lại có ở trên người này.

- Phong!

Phương Vân đi tới, bàn tay mới vỗ một cái thì đã đem Ẩn Bạc đang trọng thương phong ấn vào trong bức họa hoàng kim!

Phương Vân đứng trên mặt đất, khẽ nhắm mắt lại. Trí nhớ của Ẩn Bạc đang hiện ra trong đầu hắn, chỉ chốc lát sau, mắt của hắn đã sáng lên:

- Hảo, không ngờ ngươi còn có vật này!

Phương Vân thả Ẩn Bạc đang trọng thương ra, sau đó vẫy tay một cái, lập tức có một cái tiểu đỉnh màu đen từ trong đan điền Ẩn Bạc bay ra. Phương Vân bấm tay một cái, lập tức có một quả chuông nhỏ bay ra. Quả chuông liền bay lên trên tiểu đỉnh, bao bọc lấy, chỉ một lát sau liền tản đi cấm chế màu đen xung quanh tiểu đỉnh này. Sau đó hắn tế luyện một lần, tiểu đỉnh này lập tức biến thành của hắn.

- Khởi!

Phương Vân ném tiểu đỉnh màu đen này ra ngoài, đồng thời phun ra một ngụm tinh khí. Ngay lập tức, cái tiểu đỉnh màu đen này to lớn dần lên, chỉ chốc lát sau đã lớn như một căn phòng.

Cái đỉnh này ở bên ngoài có màu đen, còn có rất nhiều hoa văn như khô lâu, văn tự thần bí xoay quanh ở ngoài. Từ bên trong trí nhớ của Ẩn Bạc, Phương Vân biết được cái đỉnh này có tên là Vu Đỉnh, là pháp khí của cao tầng Thánh Vu giáo giao cho đệ tử để luyện chế pháp khí và đan dược.

Ở Thánh Vu giáo cũng chỉ có sáu mươi bốn cái Vu Đỉnh thôi, và Ẩn Bạc là một trong những người có được!

Trong Thánh Vu giáo, những người được nhận Vu Đỉnh là những người đã được cho rằng sẽ thành trưởng lão Thánh Vu giáo. Ban thưởng cho bọn hắn Vu Đỉnh là muốn giúp cho tốc độ tu luyện nhanh hơn, nhanh chóng tế luyện ra Viêm Ma thượng cổ!

Áo bào Phương Vân khẽ chấn động, lập tức cả người hắn bay lên phía trên tiểu đỉnh. Ở phía trên đỉnh có một bề mặt hình vuông to, xung quanh còn có một màn sáng màu xanh đen. Xuyên thấu qua màn sáng là có thể thấy ở bên trong có rất nhiều tài liệu luyện khí: Có Sinh Mệnh chi tinh, Đại Địa chi tinh...

Pháp khí của Thánh Vu giáo vô cùng quỷ dị. Cái Vu Đỉnh này tương đương với nửa cái túi không gian, có thể để tài liệu luyện khí vào bên trong rồi cất vào trong đan điền. Tuy nhiên, cái đỉnh này không có lớn như túi không gian, hơn nữa, cũng không thể tùy ý lấy đồ ở bên trong ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.