Hoàng Tộc

Chương 148: Q.2 - Chương 148: Biện gia cảm kích.(thượng)




Kỳ thật lúc này còn không tính quá muộn, chỉ là giờ hợi ( chín giờ tối ), phía sau Lan Lăng vương phủ vẫn còn ánh đèn, trong thư phòng của Lan Lăng quận Vương, ngọn đèn nhu hòa, Lan Lăng quận Vương nửa nằm nửa ngồi trên ghế thái sư, nghe xa phu bẩm báo.

- Ngươi nói là, Vô Tấn nhận nữ tử kia rồi hả?

Mã xa là trung niên nam tử hơn năm mươi tuổi, hắn từ hai mươi tuổi đã là xa phu cho Lan Lăng quận Vương, đã làm xa phu ba mươi năm, đối với Lan Lăng quận Vương rât trung thành và tận tâm, là người hắn tin thưởng nhất, hắn gật đầu nói:

- Căn cứ tiểu nhân quan sát, công tử thật sự rất thích nữ tử kia, hẳn đã thu lấy nàng, chỉ là trong nhà nàng kia còn có chuyện muốn làm, cho nên đêm nay chưa cùng công tử trở về.

Lan Lăng quận Vương trầm tư chốc lát nói:

- Ngươi còn nhớ nàng kia ở nơi nào không?

- Nhớ rõ, ở Lý Nhân phường, trọ trong một khách điếm.

Lan Lăng quận Vương đứng người lên nói:

- Ta muốn đi xem, ngươi bây giờ mang ta đi.

Một lát, hơn mười gia đinh hộ vệ xe ngựa của Lan Lăng quận Vương ly khai Vương phủ, hướng phương hướng đông nam chạy tới, Vô Tấn là cốt nhục của Thiên Phượng Thái tử lưu lại, cũng là chỗ mà tất cả mọi người bọn hắn hy vọng, nhất cử nhất động của hắn, đều quan hệ đến sinh tồn của vô số người, quan hệ đến sự nghiệp thành bại của bọn hắn.

Nhất là cuộc sống riêng tư của hắn, Lan Lăng quận Vương không dám xem thường, hắn muốn đích thân đi xem nữ nhân đầu tiên mà Vô Tấn chuẩn bị thu vào trong phòng.

Một khắc sau, xe ngựa Lan Lăng quận Vương đứng ở cửa khách điếm, vợ chồng chủ của khách điếm nghe nói làVương gia đến, sợ tới mức hồn phi phách tán, bọn hắn vội vàng quỳ xuống nghênh đón, Quận Vương tới khách điếm nhỏ như hạt mè của bọn hắn, đây là sự tình trước nay chưa từng có.

Hoàng Phủ Cương đi vào sân nhỏ, tỷ muội Kinh Nương cũng từ trong phòng đi ra, các nàng gặp hơn mười gia đinh hộ vệ võ trang đầy đủ và một Vương gia xuất hiện ở trước mặt mình, trong nội tâm có chút sợ hãi, cũng không khỏi lui về phía sau mấy bước.

Hoàng Phủ Cương thấy có hai nữ hài tử, một người trong đó thân thể gầy yếu, tuy khuôn mặt thanh tú, nhưng tuổi không lớn lắm, trông khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mà một nữ hài tử khác, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp, dáng người đầy đặn, da thịt trắng nõn đến kinh người, hắn liền đoán được, Vô Tấn vừa ý chính là nữ tử này rồi.

Hắn mỉm cười:

- Ta là tổ phụ của Vô Tấn, tới thăm các ngươi một chút.

Kinh Nương trong nội tâm cả kinh, vội vàng quỳ xuống hành lễ:

- Dân nữ Kinh Nương, bái kiến Vương gia.

Hoàng Phủ Cương ấn tượng đầu tiên đối với Kinh Nương rất tốt, hắn xem liền biết, đây là một nữ nhân có thể sinh con, con nối dõi của hắn đơn bạc, đây là việc hắn tiếc nuối nhất, cho nên đối với điểm này là rất coi trọng.

Mà coi như là biết lễ nghĩa, hắn liền gật gật đầu, cười nói:

- Hài tử, đứng lên đi!

Kinh Nương đứng lên, nàng thấy Vương gia thái độ hòa ái, khẩn trương trong nội tâm có chút buông lỏng, vội vàng mời Vương gia vào nhà.

Hoàng Phủ Cương nhìn thấy gian phòng rất nhỏ hẹp, liền quay đầu hướng gia đinh nói:

- Đều ở bên ngoài chờ ta.

Hắn đi vào gian phòng,lang trung trong phòng đã đi rồi, mợ của Kinh Nương được uống thuốc, khí sắc cùng thân thể đều chuyển biến tốt đẹp, mấu chốt là xuất huyết đã ngừng lại, nàng vừa mới ngủ, lại bị động tĩnh trong sân làm tỉnh.

- Kinh Nương, là ai vậy?

Kinh Nương còn chưa kịp nói cho nàng biết sự tình Vô Tấn, trong nội tâm nàng rất khó khăn, liền hướng Hoàng Phủ Cương nói:

- Mời Vương gia ngồi, ta giải thích với mợ một chút.

Nàng lại bảo biểu muội châm trà, còn mình thì vén rèm tiến vào, mợ của Kinh Nương là Vương thị cố gắng ngồi dậy, Kinh Nương vội vàng tiến lại cầm chặt tay nàng:

- Mợ, người nằm xuống nghỉ ngơi đi.

- Kinh Nương, bên ngoài là ai vậy?

Vương thị kinh nghi hỏi thăm.

Kinh Nương cắn môi một cái, nàng thật sự không biết nên nói như thế nào, chỉ phải hàm hồ nói:

- Bên ngoài là tổ phụ của ân nhân chúng ta, người đến thăm chúng ta.

Vương thị biết sự tình Vô Tấn cứu mình cùng trượng phu, trong nội tâm nàng cũng tràn ngập cảm kích, nhưng nàng không biết sự tình Kinh Nương hứa thân cho Vô Tấn.

Nàng vội vàng muốn đứng dậy:

- Ừ người đến, chúng ta không thể lãnh đạm, ta muốn ra ngoài cảm tạ người ta.

- Mợ, có chuyện ta còn chưa nói cho người biết.

Kinh Nương rốt cục không giấu diếm được, liền thấp giọng đem sự tình mình đã hứa thân cho Vô Tấn nói cho mợ, Vương thị thoáng cái sợ ngây người, nàng vội vàng nắm tay Kinh Nương, nước mắt từ trong mắt tuôn ra:

- Hài tử, mợ không thể để cho ngươi làm như vậy, ngươi không thể hi sinh chính mình như vậy.

- Mợ, người nghe con nói, sự tình không phải như người nghĩ, con không phải là vì báo ân.

Nàng liền đem sự tình phát sinh, đơn giản nói cho mợ, cuối cùng nàng cũng gấp nói:

- Mợ, hắn cũng không có miễn cưỡng con, mà nguyện ý giúp chúng ta về quê quán, là con cảm thấy đây là cơ hội để chúng ta sống tốt, con cam tâm tình nguyện cùng hắn, hơn nữa nhân phẩm hắn rất tốt, rất trượng nghĩa, không phải cái loại Hoa Hoa công tử, con có thể được hắn ưu ái, đó là vận khí của con, mợ, người để cho con tự mình lựa chọn đi!

Vương thị cúi đầu xuống, trong nội tâm không biết là cao hứng hay khổ sở, kỳ thật trong nội tâm nàng rất rõ ràng, bọn họ đều là nhạc tịch (dân đánh đàn), địa vị rất thấp, gia đình bình thường sẽ không lấy nữ nhân nhạc tịch làm vợ, chỉ có nhạc tịch thông hôn lẫn nhau, đây là năm bình an mới có, mà gặp năm đại thiên tai, nghĩ cũng đừng nghĩ, vận mệnh cuối cùng của nhạc nữ, phần lớn là làm tiểu thiếp cho người khác, vận khí tốt một chút, thì đến đại gia đình, sinh hoạt không lo. Vận khí không tốt, gả cho thương nhân hoặc là gia đình nhỏ, sinh hoạt gian khổ vất vả không nói, cuối cùng còn bị chính thê khi nhục.

Nhạc nữ đi vào thanh lâu càng nhiều hơn nữa, dùng sắc dụ người. Tuy nàng cùng trượng phu đều không muốn con gái cùng cháu ngoại nữ đi đến con đường này, nhưng sự thật bày ở trước mắt, trượng phu bị vu oan bỏ tù, các nàng muốn sinh hoạt, muốn kiếm tiền chuộc trượng phu, cuối cùng nhất định sẽ đi đến con đường này, dùng tư sắc của Kinh Nương, sẽ có rất nhiều khách nhân tìm nàng, nhưng cả đời nàng sẽ chôn vùi trong vũng bùn đó.

Cũng may có quý nhân tương trợ, trước khi các nàng còn chưa kịp đi đến con đường này, vận mệnh của các nàng đã cải biến, kỳ thật đây là chuyện tốt, là may mắn của Kinh Nương, cũng là vận may của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.