Hoàng Tộc

Chương 330: Q.2 - Chương 330: Cứu Trần Chí Đạc (thượng)




Trương Tư Nghệ là thị vệ bên người huynh trưởng nàng, vốn là cô nhi, được phụ thân cứu, Trần Anh từ nhỏ đã quen hắn, biết người này nhát gan vô dụng, nàng tâm đề phòng nàng liền buông xuống.

- Ngươi tới có chuyện gì?

Trong bóng tối xuất hiện một nam tử bận trang phục thị vệ, đúng là Trương Tư Nghệ, hắn rất chậm hiểu, là một người uất ức vô dụng, trong tay hắn cầm một kim bài của Trần Kỳ.

- Hắc cô, ta có chuyện khẩn cấp bẩm báo

Trương Tư Nghệ quì xuống nói:

- Ta ở trong vương cung nghe được một tin tức…

- Chờ một chút!

Trần Anh cắt đứt lời hắn nói:

- Ngươi nói là, huynh trưởng ta đã đăng vị rồi hả?

- Vâng! Thiếu chủ nhân ba ngày trước đã đăng vị rồi.

Trần Anh ngây ngẩn cả người, huynh trưởng đã leo lên vương vị ba ngày trước, vậy hắn vì cái gì không thực hiện hứa hẹn, phóng thích mình cùng phụ thân? Chẳng lẽ hắn muốn giam cầm phụ thân vĩnh viễn sao? Cái này không có khả năng, huynh đệ Phượng Hoàng Hội sẽ không đáp ứng.

- Ngươi nói đi, có tin tức gì?

- Ta nghe nói Thiếu chủ muốn đem hội chủ cùng tất cả mọi người lưu vong đến một hoang đảo, vĩnh viễn ở hoang đảo này.

- Cái gì?

Trần Anh giận dữ, nàng tuyệt đối không nghĩ tới huynh trưởng lại độc ác như vậy, nàng vội la lên:

- Vậy ngươi nói cho Triệu Nhị thúc chưa?

Triệu Nhị thúc là nhân vật thứ ba của Phượng Hoàng Hội, tên là Triệu Phát, hắn kiên quyết phản đối việc Trần An Bang đàm phán cùng thuỷ quân Sở Châu, cuối cùng ủng hộ Trần Kỳ phát động chính biến, nhưng đồng thời hắn cũng đảm bảo an toàn tánh mạng cho Trần An Bang.

- Ta. . .ta không dám đi tìm Triệu quân tướng, ta lo lắng cho dù tìm được, hắn cũng không nhất định tương tin lời của ta, ta rất sợ hội chủ đêm nay bị đưa đi, cho nên ta chỉ có thể tới tìm Hắc cô.

Trần Anh bắt mình phải tỉnh táo lại, suy nghĩ đối sách, nàng cũng hoài nghi Triệu Nhị thúc bị đại ca mua chuộc, cuối cùng hắn vẫn sẽ đồng ý phương án của đại ca, đem phụ thân đưa đi hoang đảo. Lúc này, nàng bỗng nhiên nghĩ đến tổ phụ, nàng nghe sư tỷ từng nói qua, tổ phụ kỳ thật chưa chết, chỉ là bị giam lỏng, nếu như có thể tìm được tổ phụ, dùng uy vọng của tổ phụ, ai dám không nghe lời.

Chỉ là nàng cần một giúp đỡ, nàng liếc Trương Tư Nghệ, liền chậm rãi hướng hắn nói:

- Mạng của ngươi là cha ta cứu, bây giờ là thời điểm ngươi báo ân rồi.

Trần Chí Đạc là bị giam lỏng trong một tòa nhà vắng vẻ. Ba mươi năm trước, hắn thẹn với Huệ Năng thiền sư, tự chặt hai chân tạ tội, từ đó về sau làm người tàn tật, nhưng hắn võ nghệ cao cường, nếu như trẻ lại hai mươi tuổi, cho dù không có chân, hắn cũng có thể thoát khỏi tường viện. Nhưng hiện tại, hắn đã gần bảy mươi, thân thể khô gầy, lại không có năng lực trèo tường, chỉ có thể bị nhốt bên trong, hướng nguyệt thở dài.

Trần Chí Đạc là bị nhi tử Trần An Bang giam lỏng, vì Vô Tấn phát ra Tấn An lệnh, mệnh lệnh tất cả thành viên của Tấn An Hội tụ tập. Trần Chí Đạc liền muốn vượt biển tiến về trước, cũng nói rõ ràng cho An Bang, Định Quốc hai huynh đệ, cho dù Vô Tấn không muốn làm Lưu Cầu Chi Chủ, hắn cũng quyết đem một vạn quân Phượng Hoàng Hội giao cho Vô Tấn.

Quyết định này bị đệ tử Trần gia phản đối mãnh liệt, thứ tử Định Quốc chủ trương cùng Tấn An Hội nhất đao đoạn tuyệt. Thiên Phượng đã chết, Trần gia không có bất kỳ nghĩa vụ gì, mà con trưởng An Bang thì thiên hướng xuất binh tương trợ Tấn An Hội, nhưng quân đội phải do Trần gia khống chế.

Mà quyết định của Trần Chí Đạc là không hề giữ lại mà đem quân đội dâng tặng, cái này làm cho Trần An Bang ở vào địa vị trung lập cũng không làm. Cuối cùng huynh đệ thương lượng, quyết định để cho phụ thân dưỡng lão, không cho hỏi đến sự tình Phượng Hoàng Hội, giam lỏng phụ thân chỉ là tiến hành nhất thời. Sau khi cuộc họp của Tấn An Hội kết thúc, bọn hắn sẽ cho phụ thân về hưu dưỡng lão. Nhưng không ngờ Thiên Đạo Luân Hồi, báo ứng nhãn tiền, Trần An Bang còn chưa kịp thả phụ thân ra, chính hắn lại bị nhi tử lật đổ, nhốt vào đại lao.

Trần Chí Đạc là bị hai đứa con trai bí mật giam lỏng, chỉ có dưỡng nữ của Trần An Bang là Ngu Hải Lan biết rõ bí mật này. Nàng phụ trách chiếu cố cho lão nhân gia, về sau lúc Ngu Hải Lan đào tẩu, mới đem bí mật này nói cho Trần Anh.

Trần Chí Đạc có hai vú già câm điếc hầu hạ cuộc sống hàng ngày. Quan trọng hơn là hắn đối với hai đứa con trai đã nản lòng thoái chí, không muốn tiếp hỏi qua sự tình Phượng Hoàng Hội, hắn đã gần đất xa trời, đợi tử thần đến lặng lẽ đưa đi.

Màn đêm buông xuống, Trần Chí Đạt đang ngồi trong phòng đọc sách, đọc sách là chuyện duy nhất hắn có thể làm. Trần An Bang cũng là suy nghĩ thay phụ thân, đem tất cả sách vở ở Lưu Cầu vương cung đưa tới, làm cho trong phòng của hắn chất đầy mấy ngàn quyển sách.

Trong sân truyền đến một tiếng vang nhỏ, Trần Chí Đạc buông sách, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ :

- Ai đó?

- Tổ phụ, là con!

Cửa mở, chỉ thấy cháu gái Trần Anh bước nhanh vào, thoáng cái quỳ trên mặt đất, khóc ô ô lên:

- Tổ phụ, Anh nhi nghĩ rằng người đã qua đời...

Trần Chí Đạc chỉ có một cháu gái này, Trần Anh từ nhỏ là bảo bối tâm can của hắn, võ nghệ của Trần Anh cũng là hắn tự mình chỉ dạy. Hắn nghe cháu gái nói tưởng mình đã chết, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười:

- Anh nhi, tổ phụ không phải sống sờ sờ đấy sao? Tổ phụ còn chờ nhìn ngươi cùng Vô Tấn sinh ngoại tôn nữa!

Đem cháu gái Trần Anh hứa gã cho Vô Tấn là cách nghĩ sớm nhất của Trần Chí Đạc, về sau con hắn sinh được nữ nhi. Trần Phượng Hoàng mẫu thân của Vô Tấn cũng ủng hộ. Khi nàng vẫn còn mang thai, nàng nói nếu như là nam tử thì lấy Trần Anh làm vợ. Bởi vì Trần An Bang ghét bỏ vì Vô Tấn ngu dốt, sau khi Thiên Phượng qua đời, chuyện này không có người nào nhắc lại, không ngờ Trần Anh vẫn đem chuyện này để trong lòng. Mấy năm trước, Vô Tấn đi vào ở trên đảo, tuy ngu dốt, nhưng Trần Anh đối với hắn là mối tình thắm thiết, quả thực làm cho Trần Chí Đạc cảm thấy vui mừng.

Trần Anh nghe tổ phụ nhắc đến Vô Tấn, trong nội tâm một hồi đau khổ, liền nhỏ giọng nói:

- Tổ phụ, Phượng Hoàng Hội nguy cơ sớm tối, cháu gái cũng là trốn tới, hướng tổ phụ cầu cứu.

Trần Chí Đạc khẽ giật mình:

- Xảy ra chuyện gì?

- Là đại ca, hắn vì muốn trèo lên Vương vị, phát động chính biến, nhốt phụ thân cùng thúc phụ. . .

Trần Anh liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần cho tổ phụ, cuối cùng khóc không ra tiếng:

- Cháu gái nghe được tin tức, đại ca muốn đem phụ thân cùng thúc phụ nhốt ở hoang đảo, cầu xin tổ phụ cứu phụ thân!

Trần Chí Đạc tức giận đến toàn thân phát run:

- Ta nhất định phải giết tên nghiệt tôn này!

Trương Tư Nghệ đứng ở cửa ra vào cũng tiến đến quỳ xuống:

- Lão đảo chủ, tình huống khẩn cấp, khẩn cầu lão đảo chủ lập tức đi cứu Hội chủ.

- Tốt! Ta cùng các ngươi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.