Hoàng Tộc

Chương 91: Q.1 - Chương 91: Đề nghị.






Vô Tấn gật đầu ngũ thúc nói vô cùng chí lý, thương hiệu xây dựng rất khó khăn, gặp chuyện không hay thương hiệu bị đập phá thì coi như khỏi buôn bán.

- Ngũ thúc nói đúng lắm thương hiệu của chúng ta có cho bao nhiêu tiền cũng không thể cho người khác thuê.

Vô Tấn tâm niệm chuyển động, vấn đề là cổ nhân có chuyện bảo vệ thương hiệu không, hắn lạ truy vấn?

- Nếu như cửa hiệu cầm đồ phía tây không để ý tới chúng ta mà cứ dùng thì sao?

- Không được khi đó thương thiếp làm sao làm được, cửa hàng cùng một loại không thể trùng tên, đương nhiên nếu như hắn tới Hoa Đình huyện thì được.

- Nếu như chúng ta tới Hoa Đình huyện mở một tòa Tề Thụy Phúc được không?

Vô Tấn phát hiện ra một lỗ thủng trong này.

- Tề Thụy Phúc?

Hoàng Phủ Quý vội vàng lắc đầu:

- Không thể, ai dám dùng thương hiệu của Tề Thụy Phúc Tề gia sẽ không bỏ qua cho ngươi loại sự tình này ngươi đững nghĩ tới.

Kỳ thật Vô Tấn cũng chỉ nói mà thôi, hắn không muốn làm chuyện này đi đắc tội với Tề Thụy Phúc là chuyện ngốc so đo với tiểu cô nương thì được, Vô Tấn trong lòng chỉ hơi phiền muộn một chút mà thôi, tâm tình ngày mai sẽ sáng sủa lại, hắn ngáp một cái:

- Ngũ thúc con muốn nghỉ một lát.

Hoàng Phủ Quý thấy tâm tình của Vô Tấn tốt lên thì hắn cất tiếng nói:

- Vô Tấn ta có chuyện cần tìm ngươi hỗ trợ.

- Chuyện gì vậy?

Vô Tấn thấy Hoàng Phủ Quý cười xấu hổ thì tò mò hỏi lão.

- Ngũ thúc thúc có chuyện gì cứ nói thẳng ra.

- Là thế này hôm nay sau khi ngươi về có một thương nhân đem mười viên dạ minh châu cho ta, ta nhìn kỹ thì thấy phẩm chất hạt châu vô cùng tốt, hắn muốn năm nghìn lượng bạc La Tú Tài nói cho ta biết có đại thương nhân ở kinh thành nguyện ý dùng bảy nghìn lượng bạc mua mười viên dạ minh châu, một chuyến này lời tới hai nghìn lượng bạc, nhưng mà...

Hoàng Phủ Quý đau khổ gãi đầu:

- Ngươi biết trong tay của ta không có nhiều tiền như vậy...

- Ngũ thúc vậy có ý để con hỏi mượn gia chủ phải không?

- Không không, ta không phải có ý này.

Hoàng Phủ Quý lắc đầu như trống lắc vậy do dự một thoáng rồi lộ ra vẻ giảo hoạt trên khuôn mặt:

- Ta nói là trên tay của ngươi có nhiều đất đai như vậy dù sao ngươi cũng không dùng, không bằng...

- Không bằng bán đi một chút đúng không?

Vô Tấn nở ra nụ cười hắn hiểu được ý của ngũ thúc, bán đi một khối đất, đem tiền cho hắn, cái này không có vấn đề gì hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:

- Vậy ngũ thúc khi nào cần tiền?

- Việc buôn bán kia phải nhanh chóng muộn nhất ngày mai phải có bạc.

- Được rồi bây giờ chúng ta đi nước cờ tiếp theo.

Vô Tấn thấy trên mặt ngũ thúc tràn ngập nghi hoặc liền nói:

- Ngũ thúc còn nhớ lúc trước con nói với thúc có hai biện pháp một cái là tiểu nhân tính một cái là mưu quân tử thúc còn nhớ không?

- Nhớ rõ, nhớ rõ.

Hoàng Phủ Quý giống như là chuột béo gật đầu.

Vô Tấn khôi phục lại tự tin bình thường nhìn Hoàng Phủ Quý mà cười nói:

- Con đoán chừng chậm nhất buổi tối hôm nay sẽ dùng tới mưu quân tử.

Ông chủ quán rượu Dương Ký không phải là thân thích của Tề gia sao? Thu thập hắn cũng là thu thập thân thích của xú nha đầu kia.

...

Lúc buổi sáng một tin tức truyền ra ở cửa hàng Bát Tiên kiều, sẽ không xây cầu mới nữa, cầu mới xây đối diện hồ dân ngõ hẻm sẽ thành cầu chính thức, tin tức này khiến cho người ta chấn kinh, ở phía bờ nam Tử Đồng hà, cho dù sửa kiều không ảnh hưởng quá lớn với bọn họ nhưng phong thủy bị phá hư, người làm ăn rất coi trọng điều này.

Bát Tiên kiều xây dựng ở bờ tây quạnh quẽ mấy trăm năm, có người nghĩ tới nhưng không dám áp dụng, phong thủy là cái mà thương nhân ký thác, tiểu cửu long ở Bát Tiên kiều sớm đã hập vào tâm của bọn họ, đem tuyến đường cả trăm năm đi sửa đổi, phong thủy bị phá hư khiến cho mọi người vô cùng bất mãn, mà lúc này người đứng sau màn sửa cầu cũng đã xuất hiện, chính là hiệu cầm đồ Tấn Phúc, người đương hưởng lợi nhất từ việc sửa cầu.

Phản ứng đầu tiên của bọn họ là đi quan phủ đề nghị, yêu cầu quan phủ can thiệp giao trách nhiệm cho hiệu cầm đồ Tấn Phúc khôi phục nguyên trạng ban đầu người đi đầu chính là Dương Kinh Châu, hắn cơ hồ muốn điên rồi, Bát Tiên kiều thay đổi tuyến đường hắn chính là người bi hao tổn lợi ích nhiều nhất, điều làm cho hắn chán nản chính là Tề Hoàn không muốn tham dự vào chuyện này.

Hắn nói cho Dương Kinh Châu biết ở trong nhà hắn chỉ phụ trách việc thu kén tằm, chuyện của tiền trang là nhị ca Tề Vĩ phụ trách, nếu như Dương Kinh Châu muốn Tề gia xuất đầu thì hắn không tiện nhúng tay hãy đi tìm Tề Vĩ mà hiện tại nhị ca Tề Vĩ của hắn lại ở kinh thành.

Không được Tề gia ủng hộ, Dương Kinh Châu đành phải đi làm một mình, một buổi sáng hắn góp nhặt hai trăm tám mươi thương hộ ký tên ủng hộ đi tới huyện nha.

Ở huyện nha Duy Dương huyện, Đinh huyện thừa cũng khó xử hắn quan hệ với thương nhân ở đây đã sáu năm rồi, tuy nhiên chuyện này hắn không dám vì đây là huyện lệnh phê chuẩn nhất định phải do huyện lện quyết định.

- Chuyện gì vậy?

Trương Dung đang phê duyệt công văn, hắn cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.

- Trương đại nhân có quan hệ tới cầu mới xây.

Đinh huyện thừa cẩn thận từng chút mà nói:

- Mọi người đều rất bất mãn, còn cùng nhau đề nghị.

- Đề nghị?

Trương Dung nhướn mày không vui, bọn họ đề nghị gì?

Kỳ thật nếu như là giao cho quan phủ thì phải là thỉnh cầu mới đúng mà Dương Kinh Châu nhất thời tức giận hắn muốn lên án công khai hiệu cầm đồ Tấn Phúc cho nên trở thành kiện cáo. Điều này có khẩu khí cứng đối cứng, Đinh huyện thừa cũng cảm thấy không ổn nhưng mà dù sao tất cả đã ký tên cũng không thể sửa chữa được.

Trương Dung liền nhớ tới chuyện xây dựng Bát Tiên kiều, Vô Tấn đã tới đây xin hắn hắn tiếp nhận đơn đề nghị liền nhìn thấy một bản vẽ mới đối lập với bát tiên kiều hiện tại.

Khuôn mặt của Trương Dung hiện tại lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hắn mốt mực không rõ tại sao Vô Tấn lại nhiệt tình như vậy rõ ràng là quyên tiền sửa cầu, hiện tại thì biết rồi, hóa ra là vì Bát Tiên kiều thay đổi tuyến đường hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký sinh ý cũng tăng lên.

Chàng trai này rất thông minh khó trách Tô Hàn Trinh lai coi trọng hắn như vậy, dám cải biến bố cục của Bát Tiên kiều, trong lòng hắn thâm thở ra một hơi, lấy tờ giấy đề nghị xem xét, nguyên một danh tự dài chằng chịt, ông chủ, thủ tịch chưởng quỹ... nguyên một đám tên tuổi nổi tiếng khiến cho Trương Dung không khỏi cười lạnh.

Trương Dung đem thư đề nghị đóng lại trả cho Đinh huyện thừa.

- Chuyện này là do bọn chúng quyên tiền xây cầu, cùng quan phủ không có quan hệ, chúng ta không hỏi đến nữa.

- Thế nhưng mà... cái này không quan tâm thì không tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.