Hoàng Tộc

Chương 380: Q.2 - Chương 380: Giết Tư Mã Phương (thượng)




Tư Mã Phương hỏi một thoáng, lại không nghe câu trả lời, thì ngẩng đầu phát hiện ra Ngô Quân không còn trong đại trướng.

- Ngô tướng quân.

Hắn gọi hai tiếng chỉ thấy ở trong nội trướng phát ra một thanh âm vỡ vụn, hình như có chén trà bị ném vỡ xuống đất, không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy ở hai bên lều vải xuất hiện trăm tên đao phủ trong tay cầm lợi búa sáng loáng.

Tư Mã Phương chấn động hắn theo bản năng cầm bảo kiếm lên, tuy nhiên hắn lại chạm vào hư không, lúc này mới nhớ tới, bảo kiếm đặt trên ngựa, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, Tư Mã Phương trốn không kịp nữa, bị loạn búa bổ chết.

Ngô Quân từ trong trướng đi ra, lạnh lùng nhìn Tư Mã Phương trong vũng máu, hắn nháy mắt với các binh sĩ, bọn họ liền mang thi thể đi, máu cũng được rửa sạch sẽ.

Ngô Quân lúc này mới hạ lệnh:

- Mệnh cho tất cả thiên tướng tới gặp ta.

Một lúc sau bốn vạn Bạch Y quân chính thức đầu hàng Sở Châu phủ binh, đến đây tám vạn binh mã Bạch Y quân của Thân Quốc Cữu đã hoàn toàn đầu hàng sở châu quân, trung tuần tháng tư, tám vạn Bạch Y quân này sau khi tiến hành chỉnh biên đã giảm bớt thành bốn vạn quân binh, Vô Tấn để Ngô Quân cùng với Lương Ứng hai người điều khiển bọn họ.

Tháng tư ngày hai mươi lăm, ở bên ngoài sau khi chinh thiến một tháng Hoàng Phủ Vô Tấn đã trở về Giang Ninh thành.

Vừa tới cửa phủ, chỉ thấy ở trong phủ bận rộn một mảng, ở trong đại viện sắp đặt một cái bàn lớn, trên bàn bày đầy trái cây và bánh ngọt, hai mươi mấy hạ nhân đang xếp chúng vào những túi nhỏ, từng người bận rộn không chú ý tới việc hắn đã trở về.

Lúc này A La chạy từ trong nội viện ra phân phó cho bnọ họ:

- Nhị phu nhân nói còn phải phân 500 phần cho Tề Thụy Phúc thương hội.

- A La làm sao vậy?

A La lúc này mới nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Tấn, nàng sững sờ sau đó vui mừng nhảy dựng lên:

- Lão gia quay trở lại rồi.

Nàng quay vào trong viện vừa chạy vừa hô to:

- Vương phi phu nhân lão gia quay về rồi.

Đám hạ nhân liền bỏ việc trong tay liên tục chúc mừng:

- Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia có quý tử.

Hoàng Phủ Vô Tấn kinh hỉ lui về phía sau một bước:

- Kinh Nương sinh rồi sao?

- Sinh rồi là một tiểu tử mập mạp.

Quả nhiên đúng như lờ tiên đoán của hoàng thái hậu, Kinh Nương là một nữ nhân có thể sinh nhi tử, lúc này sự vui sướng đã tràn ngập vào trong lòng của Vô Tấn, hắn cơ hồ chạy như điên vào bên trong.

Loại tâm tình vui sướng của người làm cha khiến hắn kích động vô cùng, hắn cơ hồ đem toàn bộ mọi chuyện vứt bỏ, tranh vương chi mộng những thứ này đều không quan trọng hiện tại con của hắn mới là thứ chiếm toàn bộ suy nghĩ.

Hắn dừng bước chân e sợ bước chân của mình làm quấy nhiễu hài tử mới sinh, vừa tới cửa, Phượng Vũ đã xuất hiện, khẽ gọi hắn:

- Tam lang.

Phượng Vũ nắm lấy tay của hắn, vui mừng nói:

- Chúng ta đang nói tới chàng, chàng đã quay lại rồi.

- Kinh Nương thế nào rồi?

Hoàng Phủ Vô Tấn lúc này mới nhớ tới mìn cũng cần quan tâm tới Kinh Nương, hắn nghĩ tới nhi tử mà quên hết những người khác rồi.

- Mẫu tử bình an, hôm nay rạng sáng sinh ra, là một tiểu tử tám cân béo mập, chàng mau theo thiếp.

Phượng Vũ mang trượng phu nhanh chóng đi vào trong sân, lúc đi tới trước cửa Hoàng Phủ Vô Tấn nghe thấy tiếng khóc của hài nhi vang lên, hắn ngừng bước chân, do dự nói:

- Ta hiện tại đi vào có gì xấu hay không?

- Có gì xấu được chứ, cũng không phải là vừa mới sinh ra.

Phượng Vũ thấy Vô Tấn e sợ thì không khỏi cười nói:

- Hài tử vừa ngủ, rất say, nó đoán chừng biết chàng trở về muốn chàng ôm nó đó.

Hoàng Phủ Vô Tấn lấy hết dũng khí tiến vào gian phòng, ở bên trong phòng lộ ra ánh sáng âm u, Kinh Nương đang nằm ở trên giường, đắp một tấm nệm dày đặc, trên khuôn mặt hiện ra vẻ vui sướng, Tô Hạm thì đang cùng với nàng nói chuyện, Ngu Hải Lan thì ôm hài tử trong tã, nhẹ nhàng mà dỗ, Vô Tấn tiến đến, Kinh Nương muốn ngồi dậy thì Tô Hạm đã ấn nàng xuống mà cười nói:

- Muội là công thần trong nhà, hiện tại nên để người khác hầu hạ.

- Không cần đứng lên, nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật tốt.

Hoàng Phủ Vô Tấn vội vàng cười ha hả mà an ủi Kinh Nương, ánh mắt của hắn không rời khỏi đứa con trong tay của Ngu Hải Lan, Ngu Hải Lan cười cười từ từ đi lên phía trước, cúi người xuống để cho Hoàng Phủ Vô Tấn nhìn hài tử trong ngực của nàng.

Hài nhi trắng trẻo ở trên đầu có vài cọng tóc thưa thớt, giữa lông mày lộ ra đại khí mười phần, tuấn mỹ vô cùng.

- Đây chính là con của ta sao?

Hoàng Phủ Vô Tấn kích động thanh âm cũng run rẩy.

- Aizzz, chàng nói năng lộn xộn gì đó, không phải con của chàng thì còn là con của ai.

Tô Hạm nâng cao cái bụng to từ từ đi tới, yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử mà cười nói.

- Hài tử đói bụng mau cho nó ăn Kinh Nương.

Vô Tấn vội vàng cẩn thận đưa hài tử cho Kinh Nương, Kinh Nương tiếp nhận hài tử, xốc áo lên lộ ra bộ ngực trắng tuyết nhanh chóng cho hài tử uống, hài tử đang nức nở khóc hai tiếng liền dừng lại mút lấy từng ngụm sữa.

- Công tử tên của nó là Hiểu.

Kinh Nương vỗ nhẹ hài tử mà nói.

- Hoàng Phủ Hiểu.

Vô Tấn nhẹ nhàng nhắc lại hai lần, hiểu ý gật đầu, tên này không tệ thế nhưng mà... hắn quay đầu nhìn lại Tô Hạm Tô Hạm vội vàng cười nói:

- Đây là danh tự do hoàng tổ mẫu đặt, tháng trước đã viết thư tới, ngay cả tên của đứa trẻ trong bụng của thiếp cũng đặt rồi, tên là Chiêu.

Nghe nói hoàng tổ mẫu đã đặt tên hết rồi, Vô Tấn không khỏi cười khổ một tiếng, hắn minh tư khổ tưởng, nghĩ xem hài nhi của mình nên đặt tên là gì không ngờ bị tổ mẫu vượt lên trước, làm cho hắn không thể làm gì.

Hắn ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng vuốt ve hài tử còn non nớt, nhớ tới chất nhi chất nữ của mình liền hỏi:

- Đại ca Duy Minh của ta đã báo tin cho chưa?

Tô Hạm gật đầu:

- Đã phái người đi báo tin, cả nhị thúc cũng đã báo, mấy ngày trước thiếp đã viết thư nói rằng nếu hài tử sinh ra sẽ ở cùng với Lạc Lạc và Đóa Đóa vài ngày.

- Vừa vặn lắm, qua mấy ngày nữa ta muốn đi Duy Dương huyện, lúc đó ta sẽ đem các nàng ở cùng một chỗ.

Vô Tấn cùng với hài tử ở cùng một thời gian, Tô Hạm biết rõ thân thể của Kinh Nương rất yếu, từ đêm qua tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, liền khoát tay với mọi người. Vô Tấn cũng biết mẫu tử cần nghỉ ngơi liền rời khỏi đó trở về nội thư phòng của mình.

Hơn một tháng chinh chiến khiến cho hắn vô cùng mệt nhọc, vừa về đến nhà tâm tình trầm lại hắn ngồi trên mặt ghế thoáng chốc đã ngủ say sưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.