Hoàng Tộc

Chương 467: Q.2 - Chương 467: Hoàng Phủ Giới (hạ)




Thân thái hậu lấy ra một tờ giấy đây chính là những giấy tờ mà Trương Đức Sinh ghi chép khi hai vị sư phó còn ở cạnh Hoàng Phủ Điềm.

Nàng nhìn những tờ giấy này nhân tiện nói:

- Tin tức ngươi cung cấp ai gia cũng đã biết rồi nhưng ta muốn biết bọn hắn ở cùng một chỗ nói cái gì, ngươi hiểu chưa?

Tiểu hoạn quan Trương Đức Sinh dập đầu một cái rồi tiếp tục:

- Hồi bẩm thái hậu tiểu nô đã biết rõ bọn họ nói gì.

- Nói gì?

Thái hậu đứng dậy chăm chú nhìn hắn:

- Làm sao ngươi biết bọn họ cho ngươi tiến vào sao?

- Bẩm thái hậu từ sau lần nói chuyện với thái hậu tiểu nô lưu ý bọn họ nói chuyện kết quả tìm được một biện pháp, ở trong thư phòng của hoàng thượng có một ngăn tủ, bên trong chỉ dùng một nửa, tiểu nô chiều hôm qua trốn vào trong đã nghe bọn họ nói chuyện.

- Được không tệ.

Thân thái hậu tán thưởng tươi cười:

- Vậy họ nói gì?

- Bọn họ nói liên hệ với bao nhiêu hoàng tộc có bao nhiêu hoàng tộc thuần phục còn liên hệ với Mao tướng quân nữa.

- Mao Tương!

Đôi mắt của Thân thái hậu nheo lại, hóa ra là vũ lâm đại tướng quân Mao tương, Ung Kinh họ Mao làm tướng quân cũng chỉ có một người.

- Ngươi làm tốt lắm về sau cứ tiếp tục tuy nhiên phải coi chừng đừng để bọn hắn phát hiện.

Thân thái hậu rất hài lòng với báo cáo của hoạn quan liền phân phó cho tả hữu:

- Thưởng cho hắn mười lượng hoàng kim.

Tiểu hoạn quan Trương Đức Sinh đại hỉ cuống quít dập đầu Thân thái hậu nằm trên giường nhắm mắt liạ trong lòng nàng phiền toái điều khiến nàng khó xử duy nhất chính là con của mình nàng biết nhi tử bất mãn với mình, cũng biết hắn ủng hộ chế độ Chính Sự đường những điều này có thể dễ dàng tha thứ nhưng hắn liên tiếp hành động nếu như không phải nhi tử của nàng nàng đã phế bỏ thậm chí là xử tử, tuy nhiên đây là cốt nhục nàng không nỡ ra tay.

Nhưng bây giờ nàng không thể không quản, nhi tử của nàng mới mười ba tuổi còn chưa hiểu chuyện mấu chốt là những người ở bên cạnh nó lễ bộ thượng thư Chu Kỳ Luân và đại học sĩ Từ Quân ,hai người này làm hư mất con của nàng, răng ngà của nàng liền cắn chặt lại.

- Tuyên Triệu học sĩ tới đây.

Thái hậu có ý chỉ không cần thông qua trung thư tỉnh trực tiếp làm do đại học sĩ phác thảo cho nên mỗi ngày ở bên ngoài ngự thư phòng có hai gã đại học sĩ chuyên môn viết lại ý chỉ của thái hậu.

Đại học sĩ Triệu Phong vội vàng đi vào, khom người thi lễ:

- Tham kiến thái hậu.

- Ai gia có chỉ.

Triệu Phong lập tức ngồi xuống bên cạnh, trải rộng tờ giấy lên, đề bút nghe chỉ.

Thái hậu trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Năm trước Duyên An quận có người vạch trần kẻ gian ở kỳ thi hương, đặc biệt cho lễ bộ thượng thư Chu Kỳ Luân tới đó điều tra.

Thân thái hậu thấy hắn viết xong lại nói:

- Phong cho đại học sĩ Từ Quân làm thứ sử Lâm Ấp quận, trong vòng ba ngày xuất phát, hai đạo thánh chỉ này lập tức phát ra.

- Vâng thần sẽ nhanh chóng tới lại bộ.

Triệu Phong lui xuống dưới, Thân thái hậu lại từ từ nhắm mắt lại, dù sao cũng là con của nàng, nàng vẫn muốn cho nó một chút mặt mũi, đem hai người này điều đi cũng giống như rút củi dưới đáy nồi, nàng hiện tại còn phải tập trung tinh lực đối phó với Thân Quốc Cữu tạm thời không cần phải nóng vội tránh cho nhi tử hướng về phía Thân Quốc Cữu.

Lúc này một gã hoạn quan ở cửa ra vào bẩm báo:

- Thái hậu đại tướng quân đã tới rồi.

Thân thái hậu gật đầu:

- Tuyên hắn vào yết kiến.

Thân đại tướng quâ chính là Thân Tể, được Thân thái hậu sắc phong làm Tần vương .

Thân Tể bước nhanh vào trong ngự thư phòng khom người hành lễ;

- Thần Thân Tể tham kiến thái hậu.

- Đại tướng quân bình thân.

- Tạ thái hậu.

Thân Tể ngồi xuống hắn nhìn hoạn quan và cung nữ bên cạnh thái hậu hiểu ý liền mệnh cho tả hữu:

- Các ngươi lui xuống đi.

Hơn mười hoạn quan và cung nữ đều liên tục lui ra Thân Tể lúc này mới đi thẳng vào vấn đề:

- Thần cầu kiến thái hậu là có hai chuyện, một chuyện là chúc mừng thái hậu dời cung.

Thân thái hậu gật đầu cười nói:

- Đa tạ tướng quân không biết quân đội Lạc kinh thế nào?

Nàng biết Thân Tể muốn nói chuyện thứ hai là gì, nàng liền chuyển chủ đề, Thân Tể minh nếu minh bạch ý của nàng sẽ không nhắc nữa.

- Lạc kinh rất bình tĩnh, Hoàng Phủ Vô Tấn đang tịch thu đất đai của hoàng thân, cái này mọi người đều biết thần không cần nói nhiều.

Thân Tể so với đại ca Thân Quốc Cữu thì không trí tuệ bằng hắn là một người thẳng tính không hiểu ám chỉ của thái hậu liền lại nói

- Chuyện thứ hai thần muốn chính là muốn tu kiến phủ của Tần vương và quận vương hi vọng được thái hậu phê chuẩn.

Thân thái hậu thấy hắn không hiểu ý mình thì sắc mặt thay đổi, tuy Thân thái hậu đã có ý muốn đổi họ Hoàng Phủ thành họ Thân nhưng nàng thấy không thực tế con của nàng chắc chắn không chịu hơn nữa thiên hạ cũng khồng đồng ý, thậm chí đại tướng dưới tay của nàng cũng không đồng ý, cho nên Thân thái hậu hiện tại quan tâm chính là quyền hành trường kỳ của mình.

Thân thái hậu khe khẽ thở dài:

- Đại tướng quân ai gia có thể cho ngươi một hứa hẹn, nhưng không phải hiện tại hiện tại thế cục chưa ổn định, ai gia cần phải dẹp loạn, mong tướng quân lấy đại cục làm trọng.

Thân Tể không muốn bị lừa nữa hắn lại nói:

- Thần có thể lý giải sự khó xử của thái hậu nhưng thần muốn giờ giấc chính thức, đến tột cùng khi nào có thể áp dụng?

Thân thái hậu lạnh lùng nhìn hắn thản nhiên nói:

- Vậy ngươi muốn khi nào?

- Một tháng tối đa là một tháng.

Thân thái hậu trầm tư tư từ nói:

- Ba tháng sau ba tháng ai gia sẽ đồng ý.

- Được vậy chúng ta một lời đã định.

Sáng sớm ngày kế tiếp Thân thái hậu rời khỏi giường, vài cung nữ đang chải đầu cho bà thì bỗng nhiên ngoài điện truyền tới từng tiếng xôn xao, Thân thái hậu nhướn mày thói quen của nàng là yên tĩnh ghét nhất là náo nhiệt lúc này ở bên ngoài truyền tới từng tiếng kinh hô của cung nữ:

- Hoàng thượng không thể vào.

- Tránh ra cho trẫm.

Hoàng Phủ Điểm giống như một cơn gió tiến tới trước mặt mẫu hậu, hắn đỏ bừng cả khuôn mặt ánh mắt thiêu đốt tràn ngập lửa giân, hai tay nắm chặt lại nhìn chằm chằm vào mẫu hậu phẫn nộ kịch liệt, bộ ngực phập phồng.

Sắc mặt của hắn nằm trong dự liệu của Thân thái hậu, thái hậu liếc nhìn hắn nhàn nhạt hỏi:

- Hoàng nhi con sao vậy?

Hoàng Phủ Điềm quỳ xuống trước mặt nàng, dùng thanh âm bi thống nói:

- Mẫu hậu tại sao lại khi nhục nhi thần.

- Ai gia khi nhục ngươi bao gời mau nói rõ ra.

Thân thái hậu ngưng mắt lại trong lòng cũng có tức giận, đây chính là tiểu oan gia, rõ ràng mình muốn tốt cho hắn hắn lại không chịu.

- Mẫu hậu vì sao lại đuổi sư phụ của con ra khỏi kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.