Hoàng Tộc

Chương 25: Q.1 - Chương 25: Hoàng Phủ huyện công trả thù




Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Vô Tấn lờ mờ mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một tấm màn màu xanh da trời. Cậu cảm thấy nhức đầu, có lẽ hôm qua uống hơi nhiều rượu.

Nơi ở của Vô Tấn trong phủ Hoàng Phủ ở gần cổng lớn, hơi vắng vẻ, nhưng rất thanh tịnh, phòng ốc cũng khá rộng rãi sáng sủa, các dụng cụ gia đình cũng như đồ dùng cá nhân đều đầy đủ cả, hơn nữa cậu chỉ ở một mình, đây là đãi ngộ mà chỉ có con cháu đích tôn trong gia tộc Hoàng Phủ mới được hưởng

“ Ầm! Ầm!”

Có người đang gọi cửa, Vô Tấn liền ngồi dậy, “ Ai đấy!”

“ Là tôi! Lưu quản gia.”

“ Là Lưu thúc sao! Xin đợi con một chút!”

Vô Tấn vội vàng khoác một chiếc áo choàng ra mở cửa, đúng là Lưu quản gia đang đứng bên ngoài, sắc mặt ông có vẻ nghiêm túc, “Vô Tấn, thái lão gia gọi cậu! ông đang đợi cậu trong nội đường, mau đến đó!”

“ Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu đừng hỏi nhiều, đi là sẽ biết ngay thôi, nhanh lên nhé.”

Rồi Lưu quản gia vội vàng bỏ đi. Vô Tấn vội tắm rửa qua loa, rồi đi đến nội đường, nội đường so với đại đường nghị sự dùng để họp mặt gia tộc còn cao hơn một cấp, nghị sự đại đường bất kể là đích thứ đều có thể vào trong, người tham gia khoảng hơn hai chục người, nhưng nội đường chỉ là nơi hội họp vài nhân vật trung tâm của Hoàng Phủ gia, nằm trong nơi ở của Hoàng Phủ Bách Linh.

Trước cửa nội đường có bảy tám người trẻ tuổi quần áo chỉnh tề đang đứng đấy, họ đều là cháu đích tôn ba đời của Hoàng Phủ gia, nhiệm vụ hôm nay là đứng gác, không cho phép người ngoài đột ngột xông vào, Vô Tấn đi đến khiến những đứa cháu đích tôn này ánh lên một tia đố kị trong mắt, nó là cái gì, chỉ là một đứa thứ tôn không chính thống, trước đây còn là một tên ngốc, hơn nữa nó chỉ mới mười bảy tuổi, thế mà ông nội vẫn muốn nó tham gia cuộc họp nội đường, trong khi bản thân họ chỉ là một kẻ gác cửa, lòng đố kị của những đứa cháu đích tôn này như ngọn lửa cháy trong mắt, điều mong đợi duy nhất bây giờ là bản thân Vô Tấn phải biết điều, khom lưng cúi người thi lễ với bọn họ, để họ cảm thấy được thỏa mãn lòng tự tôn của mình.

Nhưng Vô Tấn lại không biết đám cháu đích tôn này, cậu đang mải suy nghĩ không hề để ý đến họ, nghênh ngang đi qua mặt họ, làm cho những cái gọi là lòng tự tôn ấy đều rơi rụng xuống đất cả.

“ Nó là hạng người gì chứ? Quả là ngông cuồng tự đại.”

“ Nó là thằng ngốc đấy! Huynh không biết sao?”

“ Đúng vậy! Đúng vậy! Thằng ngốc, nó là thằng ngốc……”

Bọn AQ đã tìm được phép thắng lợi tinh thần, bọn họ đường đường là cháu đích tôn của Hoàng Phủ gia, làm sao lại đi so đo với một tên ngốc chứ.

………..

Cửa sổ của nội đường đều đóng kín cả, trông có vẻ rất bí mật, nội đường không lớn, bố trí rất gọn gàng, bức tường chính diện là tộc huy của Hoàng Phủ thế gia, một con Huyết Thủ Ông (chẳng biết con gì) bay lượn ngàn dặm.

Chính giữa đặt một chiếc ghế thái sư làm từ gỗ Hoàng Lê, Hoàng Phủ Bách Linh ngồi ở chính giữa, sắc mặt u ám, hai bên trái phải đều đặt ba chiếc ghế thái sư nhỏ hơn, đã có bốn người ngồi, bốn người này đều là những nhân vật trung tâm của gia tộc Hoàng Phủ, mỗi người ai nấy sắc mặt đều nặng nề, trông như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Một người đang quỳ dưới đất, Vô Tấn vừa bước vào cửa bèn trông thấy, đó là người kế thừa tộc trưởng của gia tộc Hoàng Phủ, nhị thúc Hoàng Phủ Húc.

Vô Tấn do dự một hồi, lúc này cậu mới ý thức được, gia tộc Hoàng Phủ đang mở hội nghị cấp cao, cũng giống như họp hội nghị cục chính trị của thời hậu thế, nếu như cậu biết như vậy, cậu sẽ tìm cớ là bệnh không đến được, Vô Tấn không muốn đi vào quá sâu chuyện nội bộ của Hoàng Phủ gia, vì cậu không thích.

Nhưng bây giờ muốn lui ra cũng không được rồi, Hoàng Phủ Bách Linh đã nhìn thấy cậu, nghiêm túc chỉ vào chiếc ghế trống, chỉ thị cậu ngồi xuống đó, Vô Tấn chỉ biết ngồi xuống chiếc ghế phía ngoài nhất, bên cạnh cậu là nhị tổ phụ Hoàng Phủ Bách Lạc, ông là một người hiền từ, và cũng là một trong số ít người yêu mến cậu khi cậu còn nhỏ, ông nhìn Vô Tấn và mỉm cười.

Chỉ nghe Hoàng Phủ Bách Linh quát một tiếng: “Súc sinh, ngươi ngoài việc buôn lậu sắt ra hải ngoại, còn làm chuyện gì câu kết phạm pháp nữa hay không?”

Lòng Vô Tấn bỗng run lộp cộp, cậu đột nhiên nhớ đến chuyện mà ngũ thúc đã từng nói qua lúc mở số quay thưởng, chuyện câu kết phạm pháp mà Hoàng Phủ Húc đang làm đó lại là buôn lậu sắt ra hải ngoại, Vô Tấn lăn lộn ngoài biển đã lâu, cậu biết vương triều Đại Ninh có một số cấm lệnh đối với việc mua bán trên biển, trong đó có ba món cấm phẩm không được phép bán ra nước ngoài.

Món đầu tiên là bạch ngân, từ xưa trung nguyên đã không sản xuất được bạch ngân, chỉ từ một trăm năm trước, sau khi phát hiện ra vài mỏ bạc lớn ở huyện Phan Dương và vùng Lĩnh Nam, bạch ngân mới từ từ được lưu hành trở thành tiền tệ, hơn nữa việc buôn bán với Fusan trở nên hưng thịnh, cũng thu nhập được một lượng bạch ngân lớn, nhưng dù vậy, vương triều Đại Ninh vẫn không cho phép lưu thông bạch ngân ra bên ngoài, những người buôn bán hải ngoại không được đem theo quá năm trăm lượng bạc.

Kế đến là một số hạt giống, ví dụ như lá mầm cây trà, tằm, kĩ thuật chế tạo thuốc nổ, cũng bị nghiêm cấm xuất khẩu, để tránh tổn hại đến ưu thế thương mại của Vương triều Đại Ninh.

Tiếp nữa là sắt, Đại ninh vương triều lo sau khi bán sắt ra hải ngoại sẽ được đưa đến thảo nguyên Mạc Bắc, rồi lọt vào tay người Hồ ở phương bắc. Trăm năm nay, các dân tộc du mục hoành hành thảo nguyên luôn là uy hiếp rất lớn của Trung nguyên

Cả ba cấm phẩm này đều bị pháp luật nghiêm khắc hạn chế, nếu người nào trái lệnh buôn lậu ra hải ngoại, không những tịch thu gia sản, mà còn coi vào tình tiết phạm tội nặng nhẹ mà xử lưu đày hoặc xử trảm. Vương triều Đại Ninh đã quy định trọng lượng sắt trên tàu ra khơi không được vượt quá hai ngàn kí.

Thông thường thì rất ít người có hứng thú với bạch ngân và hạt giống, bạch ngân xuất ra hải ngoại không có lợi nhuận, thậm chí sẽ lỗ vốn, còn hạt giống thì số lượng quá ít, tiền kiếm được không nhiều, mà nếu lỡ bị bắt tại trận sẽ bị xử chém, mức độ rủi ro và lợi ích chênh lệch qua lớn

Nhưng sắt thì lại khác, giá sắt tại các nước như FuSan, Cao Lệ và Nam Hải cao gấp ba lần so với vương triều Đại Ninh, cho nên những người buôn lậu mạo hiểm, triều đình cũng rất khó giám định số lượng sắt trên thuyền có vượt qua hai ngàn kí hay không, cho nên buôn lậu sắt rất khó ngăn cấm.

Tuy rằng người buôn lậu rất nhiều, nhưng là một đại gia tộc của quận Đông Hải, lại ngang nhiên buôn lậu sắt, như vậy sẽ hại cả một gia tộc, đích thực là một sự việc rất là nghiêm trọng, chả trách ngũ thúc nhắc đến chuyện này, liền vô cùng tức giận.

Hoàng Phủ Bách Lạc thấy Vô Tấn mới đến, không hiểu được tình hình, bèn nói nhỏ với cậu: “Nhị thúc con từ ba năm trước đã bắt đầu buôn lậu sắt, đến nay đã được mười mấy ngàn kí, chuyện này đủ để xử trảm cả gia tộc Hoàng Phủ chúng ta, từ trước đến giờ chúng ta không hề hay biết chuyện này.”

Hoàng Phủ Bách Lạc thở dài, “Buôn lậu thì thôi vậy, đã vậy còn ghi vào sổ, tối hôm qua, quyển sổ thu chi mà hắn cất trong phòng ngủ bị người ta lấy cắp rồi.”

“Là ai?”

“ Tiêu Cơ, vợ kế của hắn, chúng ta cũng vừa mới biết, Tiêu Cơ này không phải do hắn cưới về từ kinh thành, mà là tiểu thiếp của Hoàng Phủ Cừ tặng cho hắn, cái tên hồ đồ này! Vậy mà dám giấu cả gia tộc.”

Thực sự thì với vẻ lẳng lơ và xinh đẹp của Tiêu Cơ, nếu như chịu làm bé của Hoàng Phủ Bách Lạc, nói không chừng ông cũng đồng ý hồ đồ như vậy, con người là như vậy, khi nói người khác thì luôn danh chính ngôn thuận

Vô Tấn lập tức hiểu ra, không cần phải nói, quyển sổ thu chi này giờ đã rơi vào tay Hoàng Phủ Cừ, Đông Hải Hoàng Phủ thị muốn đầu quân Tô Hàn Trinh, tên Hoàng Phủ huyện công này làm sao có thể dễ dàng tha cho họ được chứ, hắn lợi dụng Tiêu Cơ làm nội gián để đối phó với Hoàng Phủ gia.

Cổ nhân nói muốn sang máng nước khác cũng không phải chuyện dễ!

Hoàng Phủ Húc quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, trong lòng hắn hối hận vạn phần, hận bản thân không nên dính vào tên yêu quái Hoàng Phủ Cừ nuốt người không nhả xương ấy, lại hận bản thân hôm đó không nên uống rượu say, rồi huyên thuyên với Tiêu Cơ bí mật của quyển sổ thu chi, nhưng giờ hối hận cũng đã muộn, mọi chuyện đã đổ bể cả rồi, bây giờ Hoàng Phủ Cừ lấy được sổ sách, thì không phải chỉ đơn giản là năm ngàn lượng, giá cả ít nhất cũng phải lên đến mười ngàn lượng, thậm chí có thể còn hơn cả thế, không vắt cạn gia tộc của họ, hắn ta nhất định không buông tay.

Nổi sợ hãi bao trùm lên người hắn, khiến hắn quỳ dưới đất mà co rúm người lại, hèn mọn đến không có chỗ dung thân, những việc mà ba năm nay hắn đã làm đều lần lượt hiện ra trước mắt hắn, những việc mà hắn đắc ý cho là thành công, bây giờ lại trở thành những cạm bẫy chết người, bao quây lấy hắn, hắn không biết phải làm sao? Hắn làm sao có thể đối diện với gia tộc và phụ thân? Hắn sợ đến toàn thân run rẩy.

Nhưng bản năng chối tội trong bản tính con người làm hắn ôm một tia may mắn, có lẽ hắn có thể che giấu được những chuyện khác, hoặc có lẽ hắn sẽ tìm được một con đường sống từ bên cạnh cạm bẫy.

Miệng Hoàng Phủ Húc lắp bắp, nói với vẻ đầy run sợ: “Ngoại trừ việc buôn lậu sắt, không còn những chuyện khác nữa.”

Ánh mắt Vô Tấn vô cùng lợi hại, nhìn bộ dạng của Hoàng Phủ Húc, lại nghe giọng điệu của hắn, liền đoán được nhất định còn những việc khác, những cậu vẫn chỉ im lặng quan sát.

“ Có thật vậy không?” Hoàng Phủ Bách Linh hỏi lại một lần để xác nhận.

“ Thật, không còn nữa.”

Hoàng Phủ Húc rụt rè cúi đầu xuống, Hoàng Phủ Bách Linh thở dài, nói với những người khác: “ Các vị huynh đệ, đứa con trai này của ta ngông cuồng xằng bậy, hại cả gia tộc chúng ta, ta có tội, điều đầu tiên mà ta muốn nói là sẽ phế bỏ quyền kế thừa tộc trưởng của Hoàng Phủ Húc, và sẽ do con trai của lão nhị là Hoàng Phủ Mẫn kế nhiệm.”

Tất cả mọi người không ai lên tiếng, sự kiện quan trọng như vậy, cách chức là chuyện đương nhiên, Hoàng Phủ Bách Lạc liền đứng dậy, chắp tay với mọi người, cũng chẳng nói gì nhiều, Hoàng Phủ Húc bị cắt chức, thì nhất định là sẽ do con trai lớn của ông là Hoàng Phủ Mẫn kế nhiệm.

Hoàng Phủ Húc tự biết tội lỗi nặng nề, chức vị người kế nhiệm tộc trưởng đương nhiên là không giữ được rồi, nghe phụ thân tuyên bố, lòng hắn đau như dao cắt, khóc nức nở.

“ Súc sinh, ngươi câm miệng cho ta!”

Hoàng Phủ Bách Linh phẫn nộ mắng hắn một câu, và nói với mọi người: “Sự việc dù sao cũng đã xảy ra rồi, bây giờ phải tính làm sao để dẹp yên chuyện này, ta chuẩn bị lên kinh một chuyến, tìm Lan Lăng Vương để nghĩ cách, tiền thì nhất định phải tốn rồi, từ quận Đông Hải đem lên kinh thì không tiện cho lắm, nếu mọi người đồng ý, ta dự định dùng tám mươi ngàn lượng dự trữ tại kinh thành phòng khi có chuyện cấp bách xảy ra.”

Câu nói cuối cùng của phụ thân khiến cho Hoàng Phủ Húc giống như bị ngũ lôi phanh đỉnh, tám mươi ngàn lượng dự trữ phòng khi cấp bách đã bị hắn dùng để mua chức quan cho con trai lớn của hắn rồi, hắn vốn định dựa vào việc buôn lậu sắt để từ từ bù đắp vào, nhưng số tiền buôn lậu sắt mấy năm nay lại bị con trai thứ của hắn tiêu xài hết cả rồi.

Hắn sợ đến run cả người, răng run cầm cập, lúc này Hoàng Phủ Bách Linh lúc này mới chợt sực nhớ, ông trợn mắt nhìn con trai, hỏi gặng từng chữ từng câu: “Tám mươi ngàn lượng ở kinh thành, có còn đó không?”

“ Không…..không còn nữa!”

“Súc sinh!”

Hoàng Phủ Bách Linh đứng phắt dậy, quát một tiếng lớn, ông cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó từ từ ngã xuống.

Nội đường bỗng trở nên náo loạn, mọi người đều chạy lên đỡ lấy Hoàng Phủ Bách Linh, Hoàng Phủ Bách Lạc hét lớn: “Mau! Đi tìm đại phu mau!”

Mọi người vội vã đưa Hoàng Phủ Bách Linh vào trong nhà nằm nghỉ, còn người khác thì chạy đi tìm đại phu, không ai để ý đến Hoàng Phủ Húc nữa.

Hoàng Phủ Húc từ từ đứng dậy, chuẩn bị âm thầm chạy trốn, hắn muốn đi cầu xin Hoàng Phủ Cừ trả lại cho hắn quyển sổ thu chi, hắn đã phạm hai tội tày đình, ngoài trừ việc đi van nài Hoàng Phủ Cừ, hắn thực sự không còn cách nào khác.

Vô Tấn luôn dõi theo hắn ta, thấy hắn thừa lúc hỗn loạn bỏ trốn, bèn đi lên trước nắm lấy cánh tay hắn, “Nhị thúc, cháu có chuyện muốn nói với thúc.”

Lúc này Hoàng Phủ Húc như một con gà trống bị thiến, không còn chút tính khí gì cả, hắn bèn thuận theo gật gật đầu, nói với giọng uất nghẹn: “Đi đâu?”

“Đến thư phòng của nhị thúc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.