Hoàng Tộc

Chương 103: Q.1 - Chương 103: Ly biệt(trung)






Có thể thật sự là bởi hắn lười nhác không có mục tiêu gì, hắn lại cảm thấy rảnh rỗi quá mà khó chịu. Cho dù hiện tại hắn có tiền rồi nhưng loại cảm giác phất lên sau một đêm này khiến lòng hắn hơi trống trải. Vô Tấn có chút cảm khái. Đàn ông mà! Luôn muốn có chút sự nghiệp mới có thể quên đi chút phiền não.

Nghĩ tới sự tình phiền não, trong đầu hắn không khỏi thoáng qua hình bóng xinh đẹp của Cửu Thiên.

- Thủy tinh nhìn từ xa như kim cương, nhưng dù sao nó cũng không phải là kim cương. Có chuyện không hề giống như những gì người ta nhìn thấy!

Khóe miệng Vô Tấn lộ nụ cười khổ. Hắn hiểu được ý của những lời này. Sao lại không thể không hiểu chứ? Nàng sắp phải trở về kinh rồi.

...

Vô Tấn trở về phòng liền khóa trái cửa lại. Dù là Hoàng Phủ Quý gõ cửa thế nào hắn cũng đều lờ đi, cũng không ăn cơm chiều, cũng không thắp đèn. Chuyện này khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, e là hắn nghĩ không ra, tìm tới cái chết. Mọi người chuẩn bị xô cửa xông vào thì lại nghe thấy tiếng hắn bước tới bước lui trong phòng, khiến mọi người kinh nghi. Bỗng nhiên trong phòng truyền ra tiếng rống hung dữ:

- Các ngươi đi đi, đừng có làm phiền ta!

Tất cả mọi người sợ tới mức không dám gây chuyện với hắn. Mãi tới tờ mờ sáng hôm sau, Hoàng Phủ Quý rời giường chuẩn bị mở cửa tiệm, đi ngang qua phòng Vô Tấn chợt phát hiện ra trong khe cửa chiếu ra ánh đèn. Hoàng Phủ Quý rón ra rón rén đẩy cửa bước vào thăm dò. Hắn lập tức ngây người ra. Trong phòng có sặc hơi người nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Vô Tấn.

...

Trời đã sáng, một chiếc xe ngựa chạy qua thư viện phố, dừng lại trước phòng ốc sơ sài. Nghiêm Ngọc Thư bước xuống xe ngựa, lấy một đồng tiền ra đưa cho đánh xe, đột nhiên cạnh người xuất hiện một người dọa hắn giật nẩy mình. Hắn quay đầu lại liền thấy Vô Tấn hai mắt đỏ bừng, lộ vẻ mệt mỏi.

- Vô Tấn!

Nghiêm Ngọc Thư kinh ngạc dị thường:

- Ngươi tới cửa thư điếm của ta làm gì?

Vô Tấn gãi gãi đầu, cười cười nói:

- Ta đang đợi Nghiêm thúc thúc đây!

- Đợi ta?

Nghiêm Ngọc Thư nghi hoặc nhìn hắn, thấy vẻ chật vật của hắn, không khỏi nở nụ cười:

- Ta biết rồi. Ngươi tới tìm Cửu Thiên mà. Hôm nay các ngươi hẹn tới nói chuyện về sách đúng không? Nhưng mà Cửu Thiên phải về kinh rồi, chắc các ngươi không làm được rồi.

- Ta cũng nghe nói Cửu Thiên phải về kinh rồi nên ta muốn nhờ Nghiêm thúc thay ta chuyển một vật cho nàng.

Vô Tấn lấy ra một phong thư dầy đưa cho Nghiêm Ngọc Thư. Nghiêm Ngọc Thư vội vàng khoát tay nói:

- Cái tên ngốc này. Sáng hôm nay Cửu Thiên phải đi, giờ còn kịp, ngươi tranh thủ thời gian ra bến cảng đi!

Hắn mở cửa xe, muốn đẩy Vô Tấn đi lên nhưng Vô Tấn lại lộ vẻ khó xử, nói với Nghiêm Ngọc Thư:

- Nghiêm thúc, ngươi có thể đi giúp ta hay không? Trong tiệm ta đang có việc gấp! Ngũ thúc của ta bệnh nặng, ta phải đưa hắn đi gặp thầy thuốc.

Nghiêm Ngọc Thư bán tín bán nghi nhìn hắn:

- Được rồi! Ta sẽ thay ngươi đi một chuyến, nếu như cản không nổi thì ta cũng không có biện pháp đâu.

- Đa tạ Nghiêm thúc!

Vô Tấn liền tranh thủ đẩy Nghiêm Ngọc Thư lên xe ngựa:

- Chờ một chút!

Nghiêm Ngọc Thư chợt nhớ ra một chuyện, lấy từ một trong bọc ra một phong thư, cười đưa cho Vô Tấn:

- Đây là thư Cửu Thiên để lại cho ngươi từ hôm qua, vốn bảo hôm nay các ngươi gặp mặt viết sách nhưng nàng lại phải đi rồi, không kịp cáo biệt với ngươi, lưu lại thư cho ngươi. Thực không biết hai người các ngươi đang làm cái trò gì nữa, đều muốn nhờ ta làm trung chuyển.

- Nghiêm thúc mau đi đi!

Vô Tấn nhận thư xong liền đẩy hắn lên xe ngựa, lại lấy một khối bạc vụn đưa cho đánh xe:

- Không cần thối lại, dùng tốc độ mau nhất chạy ra bến tàu!

- Được rồi, công tử yên tâm!

Đánh xe phấn chấn tinh thần, roi ngựa co lại. Xe ngựa chạy vụt về phía bến tàu. Nhìn xe ngựa chạy đi xa, Vô Tấn thở dài. Hắn đứng tựa vào cửa thư điếm, mở thư ra.

- Vô Tấn, lúc ngươi nhận được thư này thì khả năng là ta đã rời khỏi Đông Hải Quận quay trở về kinh rồi. Tổ phụ bệnh nặng, ta phải quay về thăm nom người. Nhưng trong lòng tiếc nuối là ngày hôm qua không thể gặp huynh, chính miệng nói với huynh cho rõ một số chuyện, đành phải lưu lại bức thư này...

Nội tâm Vô Tấn dường như có một ngọn lửa bừng bừng bốc lên. Hắn đã không còn tâm trạng để đọc thư nữa, chặn một chiếc xe ngựa khác, nhảy lên vội vã kêu:

- Đi ra bến tàu!

...

Trước bến tàu của Duy Dương huyện đậu dày đặc các đội tầu thuyền lớn nhở, cả ngàn cột buồm như rừng, trăm thuyền đi biển lớn ngừng trên mặt biển phía xa, thuyền nhỏ qua lại như dệt. Từng đám thủy thủ vận chuyển hàng hóa lên bờ.

Trên bến tàu chở khách đang có một chiếc thuyền cỡ trung đỗ. Trên bến tàu, Cửu Thiên và Tô Y đều đã đổi trang phục đi đường xa, thân mặc quần áo dày, đầu đội mũ rộng vành có mạng che mặt, cầm trong tay túi lụa tùy thân. Tô Y cũng phải đi về. Tổ phụ bị bệnh nặng, tất cả tử tôn đều phải về gặp mặt. Theo lý mà nói, Tô Hàn Trinh cũng phải đi về nhưng hắn đang bận công vụ nên đành nhờ thê tử thay hắn về chăm sóc cho cha.

- Y nhi, Cửu Thiên, lên thuyền thôi!

Mẫu thân Tô Y thúc giục các nàng.

Cửu Thiên hơi không tập trung. Thỉnh thoảng nàng lại nhìn về phía bờ. Nàng cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì, chỉ nhận ra tâm tình nàng không tốt lắm, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối nhàn nhạt.

- Đường tỷ, chúng ta lên thuyền thôi! Mẹ đang gọi chúng ta rồi.

Tô Y kéo Cửu Thiên. Nàng biết rõ đường tỷ của mình đang đợi ai. Tối qua nàng ngủ cùng giường với mình, lật qua lật lại, tới hơn nửa đêm mới ngủ. Ôi! Người trưởng thành thật không tốt, cảm thấy không được vui vẻ lắm.

- Tỷ, hắn không thấy thư của ngươi. Hắn là loại heo lười, phải ngủ tới trưa mới rời giường đó!

Trong mắt Cửu Thiên hiện lên một tia ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu:

- Đi thôi!

Các ngươi bước về phía boong thuyền. Đi vài bước, Cửu Thiên chợt nghe thấy gì đó. Nàng quay phắt đầu lại, thấy một chiếc xe ngựa đang chạy ào ào tới. Có người đang gọi nàng:

- Cửu Thiên, chờ một chút!

- Là cậu!

Cửu Thiên vội vã tới đón. Xe ngựa dừng trước mặt nàng. Nghiêm Ngọc Thư đi từ trên xe xuống, cười ha hả nói:

- Rốt cục cũng kịp rồi! Nếu để con chạy mất thì tiểu tử kia nhất định là đến phá tiệm của ta mất.

- Cái gì?

Cửu Thiên ngẩn ngơ. Cậu nói ai vậy, chẳng lẽ là hắn?

Nghiêm Ngọc Thư đưa một bức thư dầy cộp cho nàng:

- Đây là của tiểu tử hồ đồ kia gửi cho ngươi. Tự con xem một chút đi! Ta cũng không biết là cái gì đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.