Trung niên nam tử đi đến trước quỳ xuống, khóc không ra tiếng:
- Không nghĩ tới Lô Tiềm Vân ta còn có thể gặp lại quân đội cố hương,
mười năm rồi, hạ quan trông mong mười năm, rốt cục đợi đến ngày hôm nay.
- Ngươi là người nào?
Vô Tấn nghe người này tự xưng hạ quan, không khỏi nhướng mày, hơn nữa hắn
cảm thấy sau vẻ thương tâm của người này, tựa hồ còn cất giấu một tia
chột dạ.
- Hạ quan từng là Huyện thừa của Đông Lai quận, mười năm trước được thăng nhiệm làm Huyện lệnh của Lang Gia huyện, hạ quan mang
theo người nhà đi thuyền tới đó nhậm chức, không ngờ nửa đường bị Bạch
Sa hội bắt cóc, bắt chúng ta đến Bạch Sa đảo. Lý Bạch Sa bức ta làm
Huyện lệnh Triều Tịch huyện cho hắn, ta không theo, hắn liền dùng thê tử cùng nhi tử của ta cưỡng bức, ta chỉ phải đáp ứng, nhoáng một cái liền
mười năm rồi, hạ quan ở trong hải tặc, tự biết có tội với triều đình,
chỉ cầu cho ta quay lại cố hương tảo mộ song thân. Sau khi ta chết, có
thể chôn cất bên cạnh phần mộ mẫu thân, ta nguyện chịu hết thảy trách
phạt của triều đình.
- Ngươi biết ta là ai không?
Vô Tấn hỏi hắn.
- Ta biết Tướng quân là Sở Châu thuỷ quân Đô đốc.
- Không chỉ như vậy, ta là Tự Lương Vương, dòng chính Hoàng tộc.
- Nguyên lai là Tự Lương Vương điện hạ, hạ quan thất kính.
Lô Tiềm Vân trong lòng tâm thần bất định, hắn không biết người trẻ tuổi
này nói cho hắn biết mình là Vương gia làm gì, Vô Tấn khẽ mĩm cười nói:
- Ta có thể hướng Hoàng thượng nói giúp bất hạnh của ngươi, khen ngợi
ngươi thay chúng ta âm thầm hiệu lực, để cho Hoàng Thượng tha tội cho
ngươi, một lần nữa cho ngươi tiền đồ, ngươi thấy sao?
Lô Tiềm Vân trong nội tâm cuồng hỉ cùng cảm động, hắn nức nở nghẹn ngào khóc ra thành tiếng:
- Đại ân của Điện hạ! Hạ quan khắc cốt minh tâm.
- Được rồi, ngươi không cần khóc, ta còn muốn ngươi thay ta làm một ít sự tình.
Lô Tiềm Vân vội vàng lau đi nước mắt:
- Mời điện hạ phân phó, hạ quan nhất định tận tâm làm việc.
- Trước tiên ta hỏi ngươi, trên đảo này có bao nhiêu dân, trong đó có bao nhiêu người Hán?
- Hồi bẩm điện hạ, ở trên đảo có một ngàn tám trăm hộ, nhân khẩu một vạn
một ngàn người, trong đó bảy thành là Hán dân, phần lớn là Lý Bạch Sa từ vùng duyên hải của Đại Ninh bắt người của cướp mà đến, ở trên đảo trồng quân lương cùng chế tạo đồ vật cho hắn. Còn có một bộ phận là ngư dân
Tân La, là thổ dân bản địa, còn có một thành là người Nhật Bổn, cũng là
bị Lý Bạch Sa bắt người cướp của mà đến, chủ yếu đi trồng quân lương cho hắn, hạ quan là Huyện lệnh, còn có Huyện thừa, Huyện úy, Chủ bộ và hai
mươi tên nha dịch, cùng quan nha nội địa hoàn toàn đồng dạng. Bởi vì Lý
Bạch Sa cần quân lương, cho nên quân kỷ cũng may, chỉ là dân chúng đều
rất nghèo khổ, lương thực thu hoạch hàng năm hơn phân nửa là bị lấy đi,
chỉ để lại một chút gạo sống qua ngày, người ở đây trên danh nghĩa là
huyện dân, thực tế chính là nô lệ của hắn.
Vô Tấn nghĩ nghĩ, liền cười nói:
- Là thế này, toà đảo này ta muốn dùng để đóng quân, ta cũng cần dân
chúng bình thường thay quân đội làm việc, các ngươi trước hết an tâm ở
chỗ này một hai năm, các ngươi trồng lương thực, ta sẽ không thu, lương
thực trong kho ta cũng trả lại toàn bộ cho các ngươi. Hơn nữa, cũng sẽ
không bắt các ngươi làm việc không công cho quân đội, cùng Sở Châu đồng
dạng, dân chúng trợ giúp quân đội tu kiến quân doanh cùng nhà kho...,
trợ giúp quân đội chăn ngựa, hoặc làm quần áo,... những việc này chúng
ta đều trả thù lao, giá cả cũng giống như Sở Châu, thậm chí còn càng cao một chút, để cho mỗi nhà đều có thể tích lũy một ít bạc, về sau chúng
ta sẽ dùng thuyền đưa các ngươi về quê nhà, như thế nào?
- Không
có vấn đề, chỉ cần có thể quay trở lại cố hương, chỉ cần có thể để cho
mọi người ăn no mặc ấm, còn có tiền công, mọi người nhất định sẽ vui vẻ
cống hiến sức lực của mình cho quân đội.
Vô Tấn thoả mãn mà vỗ vỗ bờ vai hắn nói:
- Toà đảo này từ giờ trở đi là một phần của Sở Châu Đông Hải quận, tên là. .
Vô Tấn nghĩ nghĩ, cười nói:
- Tên là Tấn An huyện, ý là Hoàng Phủ Vô Tấn ta an định lại một huyện
mới, ngươi chính là Huyện lệnh Tấn An huyện do ta bổ nhiệm, thay ta làm
việc, ba năm sau ta thăng ngươi làm Trưởng sử Đông Hải quận.
Lô Tiềm Vân kích động vạn phần, lần nữa quỳ xuống dập đầu:
- Hạ quan nhất định sẽ đem sự tình làm tốt, sẽ không để cho điện hạ thất vọng!
Lúc này, xa xa chạy tới một tên binh lính bẩm báo:
- Bẩm báo Đô đốc, sứ thần của Tân La quốc tới rồi.
Vô Tấn khẽ giật mình, làm sao tới nhanh như vậy, hẳn là trùng hợp, bất quá tới rất đúng lúc.
Một chiếc thương thuyền chậm rãi đậu sát lên bến tàu, Vô Tấn thấy cánh buồm trên thương thuyền có in hình cá chép, không khỏi cười rộ lên, đó là ký hiệu của Tề Thụy Phúc.
Từ trên thuyền đi xuống một thanh niên
hai mươi mấy tuổi, đi theo phía sau hắn là một quan viên của Tân La
quốc, nhìn khoảng ba mươi mấy tuổi. Vô Tấn nhận ra người trẻ tuổi kia,
vội vàng nghênh đón, người này không phải ngoại nhân, đúng là đại ca Tề
Phượng Vũ Tề Vân Hoán, là anh vợ của Vô Tấn.
Vô Tấn không nghĩ
tới Tề Gia lại phái hắn đi Tân La quốc đàm phán mua toà đảo này, bất quá Tề Vân Hoán cùng muội muội Tề Phượng Vũ đồng dạng, cũng là ông cụ non,
năm nay tuy mới hai mươi ba tuổi, nhưng hắn từ mười bốn tuổi đã bắt đầu
đảm nhiệm quản cửa hàng sự, mười tám tuổi trở thành đại quản sự của tất
cả cửa hàng trừ tiền trang ra ở Kinh thành, đã có thể một mình ngăn cản
một mặt, hắn là trưởng tôn của Tề Gia, tương lai cũng là người kế thừa
sản nghiệp của Tề Gia.
Lần này đi Tân La mua đảo, trừ hắn ra còn có Hàn quản sự cùng Tân La quan hệ ba mươi năm đến hiệp trợ hắn.
Tề Vân Hoán thật xa liền nhìn thấy Vô Tấn, cười hướng hắn phất tay:
- Vô Tấn!
Vô Tấn là muội phu của hắn, hắn có thể dùng xưng hô thân mật, Vô Tấn chạy ra đón chào:
- Ta không nghĩ tới sẽ phái ngươi đi Tân La, càng không nghĩ đến ở chỗ này gặp được ngươi.
Hai người vỗ vỗ bả vai nhau, Tề Vân Hoán rất thích người muội phu này,
không phải vì hắn có quyền thế, mà bởi vì hắn rất tinh mắt, có chí
hướng, có thể làm đại sự. Hắn ở Kinh thành nhiều năm, Hoàng tộc các loại thấy rất nhiều, hắn một mực rất phản cảm những Hoàng tộc đệ tử cả ngày
chỉ biết tầm hoan hưởng lạc này, nhưng đối với Vô Tấn lại ngoại lệ.
- Ta tới nơi này là vì quan viên Tân La muốn dẫn ta tới nhìn xem toà đảo
này một chút, lại không nghĩ rằng vừa vặn gặp ngươi đánh Bách Tể đảo,
thật sự là trùng hợp.
- Cùng bọn họ đàm phán như thế nào rồi?
Vô Tấn thấp giọng nói:
- Toà đảo này bọn hắn bán không?
- Không có vấn đề, khế ước đã ký, chỉ tốn hai mươi vạn lượng bạc.