Hoàng Tộc

Chương 170: Q.2 - Chương 170: Quan Hiền Câu mờ ám (thượng)




Quan Hiền Câu vừa bước đi thì ở gần Quan phủ, có một cỗ xe ngựa cũng theo sát cỗ xe ngựa của hắn.

Những nam tử trên xe lưng đeo bội kiếm cách ăn mặc giống như gia đinh, bọn họ chính là Mai Hoa vệ mà Vô Tấn sai bảo, nhiệm vụ là ngày đêu trông chừng Quan phủ, Vô Tấn đối với Quan Hiền Câu rất hiểu rõ, y nhất định sẽ có động tác.

Quan Hiền Câu một đường xe ngựa chạy nhanh, không bao lâu đã tới Chương Thiện phường, nhanh chóng gõ cửa rồi bước vào Hoàng phủ.

Ba cỗ xe ngựa xuất hiện ở gần Hoàng gia, từ phía xa xa nhìn chằm chằm vào Hoàng phủ, không bao lâu sau Quan Hiền Câu từ trong phủ đi ra, một trung niên nam tử của Hoàng gia tiễn hắn hai người nói chuyện hàn huyên vài câu rồi Quan Hiền Câu theo cỗ xe ngựa rời khỏi.

Mà ba cỗ xe ngựa xung quanh hai chiếc phía trước bám sát theo xe ngựa của Quan Hiền Câu, chiếc còn lại thì trông chừng Hoàng phủ.

Một khắc đồng hồ sau một chiếc xe ngựa từ Hoàng phủ chạy ra hướng về phía bắc chạy như bay, cỗ xe thứ ba liền bám sát theo nó.

Đại Ninh vương triều trường thái học không ở trong hoàng thành mà ở Tu Nghĩa phường.

Xe của Hoàng phủ dừng ở trước trường thái học, một trung niên quản gia chừng bốn mươi tuổi mang theo một cái hộp cơm lớn xuống xe ngựa, hắn vừa tiến tới tiểu viện thì đã có bốn gã Tú Y vệ chặn hắn lại.

- Bốn vị quân gia, ta là quản gia của Hoàng lang trung, phu nhân mệnh cho ta mang một chút đồ vào cho Hoàng lang trung.

Nghe nói là người nhà của Hoàng lang trung, sắc mặt của đám Tú Y vệ trở nên hòa hoãn, hắn gật đầu nói:

- Thì ra là thế, để chúng ta bẩm báo với giáo úy.

Một quân sĩ đi bẩm báo, những người còn lại thì dò xét:

- Không có vấn đề gì nhưng theo quy tắc thì cần phải kiểm tra nghiêm khắc, có mang theo đồ vật không đúng quy định vào hay không.

Quản gia khom người cười nói:

- Tướng quân yên tâm, lão gia nhà ta không phải là lần đầu tiên bị cách ly, quy củ chúng ta đều hiểu, tuyệt đối sẽ không mang theo đồ vật không đúng quy định.

Quan quân vung tay hô lên:

- Vậy được rồi, qua kiểm tra.

Vài quân sĩ mang quản gia tiến tới một gian phòng nhỏ, trong phòng bày một cái bàn, tất cả đồ vật mang theo đều phải đặt lên đó kiểm tra.

- Mang bộ quần áo này thay đổi, đây là quy định.

Quản gia hiển nhiên đã trải qua hắn không có nghi vấn gì, cầm quần áo qua phòng bên cạnh thay đổi vài tên quân sĩ bắt đầu kiểm tra hết tất cả vật phẩm.

Bận rộn nửa canh giờ mới kiểm tra phòng, quản gia chờ cũng đã lâu hai quân sĩ liền dắt hắn lên lầu hai.

Bọn họ gõ một cánh cửa:

- Hoàng đại nhân có người nhà mang đồ tới.

Cửa két két mở ra, sau đó xuất hiện một nam tử chừng năm mươi tuổi, chính là lễ bộ thị lang Hoàng Hồng Nguyên, hắn phụ trách Kinh Nguyên, trung niên nam tử thấy hắn thì lập tức quỳ xuống:

- Lão gia, là ta.

Hoàng Hồng Nguyên thấy hắn là nhị quản gia thì cười nói:

- Đồ vật để lại, ngươi về nói với phu nhân ta thân thể mọi thứ đều tốt không cần phải lo lắng.

- Vâng.

Quản gia đem tất cả mọi thứ dời qua rồi nói:

- Phu nhân nói, lão gia tuổi tác đã ớn, buổi tối cần phải đều đặn uống thuốc.

- Ta biết rồi.

Hoàng Hồng Nguyên tiến lên mang toàn bộ đồ vật vào trong sau đó rầm một cái đóng cửa lại, đám Tú Y vệ cười nói với tên quản gia kia:

- Ngươi trở về đi, năm ngày nữa có thể tới một lần.

Quản gia xuống lầu thay đổi quần áo, Hoàng Hồng Nguyên đứng ở cửa sổ nhìn xe ngựa đi xa, trong mắt của hắn đăm chiêu suy nghĩ, vợ hắn ghét nhất là uống thuốc, hôm nay lại dặn hắn, thật là có vấn đề.

Hắn lấy từ trong bọc ra một lọ đan dược, trong đó có một viên đan dược đã bóp nát, đây chính là do binh sĩ kiểm tra. Hoàng Hồng Nguyên bóp nát những viên còn lại thì thấy ở bên trong một viên có một tờ giấy nhỏ.

Nửa canh giờ sau thủ lĩnh của bốn mươi binh lính Mai Hoa vệ là Tôn Kiến Hồng đã tìm được Vô Tấn, báo cáo với hắn một số chuyện.

Hành động của Quan Hiền Câu nằm trong dự liệu của Vô Tấn, mặc dù vậy hắn vẫn cảm thấy hưng phấn, một người có tính cách thiếu hụt trong thời khắc mấu chốt sẽ phạm sai lầm, Quan Hiền Câu sốt ruột thành thân với Cửu Thiên cho nên bí quá hóa liều, nhưng đối với Hoàng Phủ Vô Tấn mà nói đây chính là hành động tự chui đầu vào rọ của Quan Hiền Câu.

Lúc tranh giành hộ tào chủ sự, Quan gia dùng thủ đoạn ti tiện cho dù không phải là do Quan gia chủ trương nhưng Quan Hiền Câu cũng có lẽ có một số thủ đoạn để đoạt được cống cử sĩ.

Mấu chốt là bọn họ đã có cái tâm thì thời khắc mấu chốt sẽ bí quá hóa liều, dùng thủ đoạn đê tiện để đạt được mục đích.

Vô Tấn không ngắt lời báo cáo của Tôn Kiến Hồng tiếp tục nghe chuyện phát sinh đằng sau, sau khi Tôn Kiến Hồng nói tới đoạn Quan Hiền Câu tới Hoàng gia không lâu Hoàng gia liền phái người đến trường thái ngọc tiem Hoàng Hồng Nguyên thì Vô Tấn liền cắt đứt lời nói của hắn mà nói:

- Đây chính là điều mấu chốt, ngươi tra xét thấy sao

- Hồi bẩm tướng quân, chúng ta trọng yếu chính là tra xét bối cảnh của hắn, hắn tên là Lưu Quần là nhị gia của Hoàng phủ nam nay bốn mươi tuổi con của hắn ở bên trong Hoàng phủ hắn có hai đứa con trai con trai trưởng mười tám tuổi, thứ tử thì chính tuổi, một mực ở trong nhà đọc sách, mặt khác mẫu thân của hắn thì cũng ở cùng đại ca của hắn.

Vô Tấn gật nhẹ đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng, không hổ là tinh nhuệ của Mai Hoa vệ, mình không cần hao tâm tổn sức quan tâm mà bọn họ có thể làm rất tốt.

- Rất tốt vậy từ mai lưu ý tới nhị quản gia này..

....

Từ trường thái học trở về, nhị gia của Hoàng phủ Lưu Quần biết rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyện này không cần để tâm nữa, bây giờ cần phải đi đón nhi tử của mình.

Hai đứa con trai của Lưu Quần cũng không phải là do thê tử của hắn sinh ra, con trai trưởng là vợ trước sinh, hiện tại đang mở một cửa hàng buôn bán nhỏ, mười năm trước vợ của hắn chết bệnh, hắn nhanh chóng cưới một nha hoàn của Hoàng phủ làm vợ một năm sau sinh thứ tử, đặt tên là Lưu Thông, lớn lên thông minh hoạt bát khiến cho Lưu Quần yêu thương vô cùng.

Tuy con trai trưởng của Lưu Quần đọc sách không nhiều lắm, mười lăm tuổi đã ra ngoài buôn bán nhưng Lưu Quần đã bồi dưỡng hắn, bỏ ra vô số tinh lực và tài quyền, những điều này là Lưu Quần cam tâm tình nguyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.