Hoàng Tộc

Chương 87: Q.1 - Chương 87: Sửa cầu phong ba ( hạ )






Lúc này khuôn mặt của mọi người đều biểu lộ sự phức tạp, ngày hôm qua Dương Kinh Châu triệu tập mọi người họp rất nhiều người đều không quá đồng ý, Bát Tiên kiều dù sao vẫn còn ở đây. Nhưng hiện tại Bát Tiên kiều đã sụp đổ rồi tất cả mọi người không hẹn mà có cảm giác mất mát, cho nên nhìn thấy dáng vẻ của Dương Kinh Châu, mọi người đều không cười nổi mà thương cảm không nói nên lời.

Ngay cả người không quá quan tâm tới vận mệnh của bát tiên kiều là Tề Hoàn cũng thở dài một hơi.

Việc hủy cầu vẫn tiếp tục, ở bờ nam người tụ tập ngày càng nhiều, nhưng mà cầu mới thì lại lạnh tanh, hiện tại là ban đêm ngoại trừ người đến xem náo nhiệt thì rất ít người đi đường qua cầu dưới ánh trăng Tề Phượng Vũ chắp tay đi tới cạnh cầu mới cẩn thận đánh giá độ rắn chắc của chiếc cầu này, trong mắt có phần lo lắng, kiều mới xây lên, khối ruộng đất có giá trị trước mắt sẽ có người nghĩ tới, nàng nhìn khoảng đất trống cạnh hồ dân ngõ hẻm rồi trầm tư hỏi Lưu chưởng quỹ bên cạnh:

- Lần trước ta hỏi ngươi mảnh đất bên cạnh là nhà của ai ngươi điều tra ra chưa?

Lưu chưởng quỹ liền đáp:

- Mảnh đất đó nghe nói là tổ địa của Lương viên ngoại bỏ hoang nhiều năm.

- Ừ, vậy Lương viên ngoại hiện tại ở đâu?

Tề Phượng Vũ lại truy vấn.

- Cái này... vẫn chưa nghe được ngày mai tiểu nhân sẽ đi nghe.

- Được rồi chuyện đêm nay trong tiệm ngươi không cần để ý, chỉ cần thăm dò chỗ ở của Lương viên ngoại sáng mai nói cho ta biết, ta đi đây.

- Vâng hiện tại tiểu nhân đi nghe ngóng.

Lưu chưởng quỹ thấy tiểu thư rất quan tâm thì vội vàng quay người rời đi, Tề Phượng Vũ bỗng nhiên gọi hắn lại:

- Lưu thúc khoan đã.

Nàng chỉ về mấy căn nhà đối diện:

- Mấy căn nhà gần đây ngươi cũng nghe ngóng giúp ta.

- Được tiểu thư yên tâm tiểu nhân nhất định thăm dò ra.

Lưu chưởng quỹ vội vàng rời đi, Tề Phượng Vũ quay đầu lại dừng ở trước cầu gỗ nàng nghe nói lần xây cầu này cũng không phải là do quan phủ chủ trì mà là có người xuất đầu tu kiến, người xuất đầu này là ai, tất cả mọi thứ cho người ta cảm giác có một người bí mật ở phía sau màn làm chủ.

Nếu người phía sau màn là nàng nàng sẽ không chỉ tạm thời xây dựng mà sẽ xây dựng bên cạnh cầu cũ, nếu muốn làm việc thiện thì tại sao lại để cho đám lưu manh xuất đầu quyên tiền, đã muốn làm việc thiện mà tại sao lại thần thần bí bí không chịu lộ diện, cầu còn chưa xây dựng xong tại sao phải hủy cầu cũ?

Rất nhiều điều đáng ngờ khiến nàng ý thức được điều gì đó.

- Ta cho rằng cầu mới ít nhất phải rộng hai trượng.

- Ông chủ lý hai trượng làm sao mà đủ, quán rượu Dương Ký vận chuyển xe ngựa rất nhiều, ít nhất phải ba trượng mới được.

Ở phía xa xa truyền tới tranh luận về cầu mới, Tề Phượng Vũ lặng lẽ lắc đầu, đám người kia xem ra quá ngây thơ rồi.

- Cô nương cảm thấy cây cầu này có vấn đề gì sao?

Ở phía sau lưng truyền tới một thanh âm trong trẻo, Tề Phượng Vũ quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy ở phía sau là một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt sáng bóng như sao trời, giống như trước đôi mắt của hắn ánh trăng cũng phải ảm đạm.

- Hóa ra là ngươi.

Tề Phượng Vũ thốt ra nàng đột nhiên cảm giác được mình thất thố, nàng lập tức thu liễm sự kinh ngạc dùng một ngữ khí nhàn nhạt mà nói:

- Bố trí tiệm ăn ở Tiền trang ta tham khảo của ngươi đa tạ rồi.

- Không có gì.

Vô Tấn cười cười hắn nhìn đôi hoa tai kim cương của nàng dưới ánh trăng lóe lên sự mỹ lệ, khiến cho nàng nổi bật dưới làn hơi nước, xinh đẹp và huyền bí.

Ánh mắt của Vô Tấn lại xẹt qua khuôn mặt rơi vào bộ ngực cao ngất, đường cong không sao tả xiết, ánh mắt của hắn càng thêm sáng ngời hữu thần thậm chí còn ẩn chứa một vẻ nóng bỏng.

- À, cô nương họ Tề... là con của ông chủ Tề Đại Phúc tiền trang.

Vô Tấn thử thăm dò ánh mắt của hắn như muốn nhìn thấu nội tâm của Tề Phượng Vũ, Tề Phượng Vũ là một nữ tử hiếu thắng không thích bị nhìn bằng ánh mắt này, thực tế ánh mắt của hắn nhìn về từng bộ vị của mình khiến nàng cảm thấy tức giận vô cùng, nàng lại nhớ tới lúc ở tiệm mỳ hắn lén coi chân của mình trong khuôn mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng, bản năng phòng ngự trong người hiện ra, dùng áo choàng chặn ngực mình lại, từ từ quay đầu đi, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

Nàng cố gắng kìm chế lửa giận ở trong lòng mình, bộ ngực phập phồng cuối cùng nàng cũng khắc chế được, khôi phục lại thái độ bình thường.

- Thật xin lỗi, ta với ngươi không hề có chút quan hệ nào cả.

Nàng không để ý tới Vô Tấn, đi qua bên cạnh Vô Tấn tới đám người đang tập trung, nha hoàn cũng ở sau lưng nàng nhịn không được mà khẽ cười với Vô Tấn, người này có vẻ rất tốt cao lớn anh tuấn, không ngờ tiểu thư vẫn làm mặt lạnh như băng nàng nhớ tới lần trước nhờ có hắn mà tiểu thư mới không bị mắc lừa cho nên ấn tượng với Vô Tấn tương đối tốt, đáng tiếc là mình là nha hoàn, nếu không...

Vô Tấn mỉm cười đối với nàng dáng vẻ tươi cười mê người phảng phất như cảm tạ sự khích lệ của nàng khiến cho nha hoàn đỏ cả mặt lên, vội vàng cúi đầu đuổi theo đại tiểu thư.

Vô Tấn quay đầu lại nhìn hai nàng rời xa, hắn cảm thấy mình hơi hiểu rõ cô bé này rồi hắn không còn là thiếu niên mười bảy tuổi nữa cho dù hắn chưa thành thân nhưng thời đại trước tin tức linh thông khiến cho hắn càng hiểu thêm nữ hài tử.

Hắn thích nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, ít nhất là khi nàng tức giậ có một sự thú vị, không lạnh như băng như bình thường.

......

Sáng sớm ngày hôm sau Vô Tấn còn đang ở trong mộng thưởng thụ giấc xuân thì một hồi tiếng đập cửa khiến cho hắn tỉnh lại.

- Ngũ thúc sao không để con ngủ thêm một lát.

Vô Tấn đau khổ kêu lên mấy tiếng mấy ngày nay ngũ thúc của hắn luôn ở thời khắc mấu chốt mà làm hắn bừng tỉnh lại, hắn đang nghĩ tới bộ ngực phập phồng của muội muội kia thì bị đánh thức, ngũ thúc vội vàng đẩy cửa giống như là chuột đồng nhanh nhẹn tiến tới, kéo Vô Tấn từ trong chăn ra.

- Ngươi mau... đến xem.

Thanh âm của hắn run run thậm chí khó dùng ngôn ngữ để miêu tả sự kích động của hắn.

- Ngũ thúc thúc làm gì vậy, dù sao cũng phải để con mặc quần vào đã chứ.

Hàm răng của Vô Tấn đều ngứa ngáy rồi, cái lão mập mạp này...

- Chưởng quỹ mau tới đây.

Ở bên ngoài truyền tới thanh âm của tiểu nhị lão thất:

- Lại có khách đến rồi, là buôn bán trên biển muốn làm hàng hóa lớn.

- Đến rồi!

Hoàng Phủ Quý cũng chẳng quan tâm tới Vô Tấn nữa, hắn nhanh như gió chạy ra ngoài đường, khai trương lâu như vậy hắn chưa từng kích động như thế.

- Chà, hóa ra có khách rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.