Vô Tấn nheo mắt nở nụ cười, loại người tài giỏi này, hắn đương nhiên sẽ trọng dụng.
Tháng hai ở Quan Trung tuy còn se lạnh một chút, nhưng bước chân mùa xuân ở
Quan Trung đã thành hình, liễu xanh nẩy mầm, hoa Mai khoe sắc, mục đồng
cưỡi trên lưng trâu thổi sáo, trong sông từng bầy vịt bơi qua, xuân ý đã bắt đầu dạt dào.
Nhưng cũng không phải trong nội tâm mỗi người
đều vì xuân tới mà vui sướng. Ở bên trong mùa xuân sinh cơ bừng bừng
này, có người vui sướng, nhưng cũng có người tràn ngập bất an cùng khủng hoảng. Thái tử Hoàng Phủ Hằng là một người trong đó. Hoàng Phủ Hằng
cũng không ở Hoa Thanh cung, mà ở trong Đông Cung của Hoàng thành, đối
với Lạc kinh, hắn càng ưa thích Ung kinh hơn. Bởi vì Đông cung Ung kinh
cách phụ Hoàng rất xa, cũng không có sử quan ghi chép lời nói và việc
làm của hắn, quan trọng hơn là, quân đội Đông cung của hắn trú đóng ở
cách hắn không đến năm trăm bước.
Tuy phụ hoàng đã thay đổi Đại
tướng quân, nhưng phó tướng Lý Di vẫn không có bị điều đi, Lý Di so với
nguyên Đại tướng quân Phạm Tự còn muốn trung tâm với hắn hơn, dưới tay
hắn có năm ngàn quân. Tuy số lượng không coi là nhiều, nhưng năm ngàn
quân này lại làm cho Hoàng Phủ Hằng một cái kinh hỉ không tưởng được.
Bất quá lúc này, trong lòng Hoàng Phủ Hằng rất khẩn trương, hắn vừa mới đạt được tin tức của Thục Trung, hắn ở Thục Trung nuôi ba vạn tư binh rất
có thể bại lộ.
Sự tình là xuất phát từ một tên quan quân nhu, hắn và vài tên quan quân uống rượu say, kết quả trong ngực của hắn rơi ra
một mật tín. Trong thư có địa chỉ kỹ càng của từng cái quân doanh, trải
qua tra tấn, hắn rốt cục thừa nhận, là một người ở Kinh thành dùng hai
ngàn lượng bạc hướng hắn mua phần nhân tình này, mà trước đó, hắn đã đem tất cả quân nhu của quân doanh bán cho người tới từ Kinh thành.
Tin tức này khiến cho Hoàng Phủ Hằng lâm vào khủng hoảng, hắn lập tức liên
tưởng đến thái độ âm lãnh của phụ hoàng đối với hắn. Hai tháng này, phụ
hoàng triệu kiến hắn ba lượt, ánh mắt âm lãnh như muốn nhìn thấu tâm can này luôn khiến cho hắn run sợ, phảng phất như nhìn thấu tất cả bí mật của hắn, hắn không biết tại sao mình có loại cảm giác này, hiện tại hắn đã minh bạch, chỉ có một nguyên nhân, cái kia chính là phụ hoàng thật
sự đã biết bí mật của hắn. Tư quân của hắn, Thục Trung ba vạn, Dự Châu
tám vạn, phụ hoàng khẳng định đã biết rồi.
Suốt một ngày, Hoàng
Phủ Hằng đều ở trong sự sợ hãi khó có thể ức chế, phụ hoàng không nói
mới là chuyện đáng sợ nhất. Hắn hiểu rất rõ phụ hoàng của mình, nếu như hắn giận tím mặt, đem mình đánh trăm trượng hoặc nhốt ở Đông cung một
năm, hắn đều nguyện ý. Bởi vì như vậy, phụ hoàng chỉ là tức giận, sẽ
không phế hắn, mà bây giờ, phụ hoàng phảng phất cái gì cũng không biết,
chỉ âm lãnh mà nhìn hắn, điều này nói rõ cái gì, nói rõ phụ hoàng đã
quyết tâm phế hắn, thậm chí không phải phế hắn đơn giản như vậy, có thể
sẽ cho hắn vô thanh vô tức biến mất hoặc bệnh nặng mà vong.
Hoàng Phủ Hằng chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng, nghĩ đến thủ
đoạn đáng sợ của phụ hoàng. Đoạn thời gian này, kể cả trọng thần trong
triều cũng nhìn ra, Hoàng thượng sẽ hướng Hoàng Phủ Vô Tấn hạ thủ, Hoàng Phủ Cương bệnh nặng trên giường, sẽ không sống bao lâu nữa.
Phụ
hoàng dùng danh nghĩa tu bổ lịch sử của Đại Ninh vương triều, bổ nhiệm
Tô Tốn làm chủ biên, trên thực tế là giam lỏng hắn ở trong Sử quán, lại
bổ nhiệm Lễ Bộ thị lang Tô Hàn Xương làm quận học Tuần tra sử, đi kiểm
tra tình hình học tập các nơi ở Thục Châu, điều này hiển nhiên là muốn
đuổi hắn ra khỏi Kinh Thành.
Còn phái Trần Trực đến Sở Châu điều tra sự kiện thuế ngân, dùng tính cách
lãnh khốc vô tình của Trần Trực, ngay cả Thượng phương bảo kiếm cũng ban cho hắn, cái này làm cho tất cả mọi người vì Hoàng Phủ Vô Tấn mà đổ mồ
hôi.
Thời khắc tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Vô
Tấn, lại không để ý bên người sẽ phát sinh đại sự. Phụ hoàng tại sao
phải phái Trần Trực đi Sở Châu? Lúc ấy, ngay cả chính hắn cũng không kịp phản ứng, hiện tại hắn mới tỉnh ngộ, một tên Ngự Sử đài khác trung tâm với hắn là Ngự Sử Trung Thừa Viên Mạn cũng không ở Ung kinh. Mặt khác,
ngay cả Lại bộ Thượng thư Trương Tấn Tiết hơi thiên hướng về hắn cũng ở
ngày trước bị phái trở lại Lạc kinh, lý do rất đầy đủ, cuối tháng hai
triều đình sẽ phản hồi Lạc kinh, để cho hắn trở về trước chuẩn bị.
Nhưng vấn đề là, vì cái gì không cho Thân Quốc Cữu đi? Trước kia đều là Thân
Quốc Cữu về trước, chưa bao giờ có chuyện Trương Tấn Tiết về trước.
Kỳ thật ở một mức độ nào đó, Tô Tốn cũng là người kiên quyết phản đối huỷ
bỏ người kế vị. Bởi vì Tô Tốn là người đứng đầu văn sĩ khắp thiên hạ,
lực hiệu triệu tương đối cao, hắn đứng ra hô hào, sẽ có rất nhiều người
hưởng ứng, cho nên đem hắn giam lỏng, nhìn như bởi vì hắn là nhạc tổ phụ của Hoàng Phủ Vô Tấn, nhưng trên thực tế không phải là cấm hắn lắm
miệng vào chuyện phế thái tử sao?
Đem các loại nhân tố khả nghi
xâu chuỗi, Hoàng Phủ Hằng mới đổ mồ hôi lạnh, hướng Hoàng Phủ Vô Tấn ra
tay, đây chắt chắn là chuyện sẽ xảy ra. Nhưng nhất định sẽ đợi Hoàng Phủ Vô Tấn đánh xong Phượng Hoàng Hội mới động thủ lần nữa, chuyện kia ít
nhất còn tới hai ba tháng.
Vậy những động tác hiện tại của phụ
hoàng là vì cái gì? Đây chính là vì đối phó hắn, phế Thái tử, khi chuyện này làm mọi người huyên náo xôn xao, phụ hoàng lại đột nhiên ra tay với Hoàng Phủ Vô Tấn, đem lực chú ý vì phế Thái tử của tất cả mọi người
chuyển tới Hoàng Phủ Vô Tấn, cho Hoàng Phủ Vô Tấn tội danh mưu phản, khi đó, sẽ không có người quan tâm sống chết của Hoàng Phủ Hằng hắn.
Vô cùng cao tay, Hoàng Phủ Hằng không thể không bội phục kế Minh tu sạn
đạo, ám độ Trần thương của phụ hoàng. Sau khi biết chắn chắn phụ hoàng
đã hạ quyết tâm phế mình, hơn nữa thời gian là trong tháng này, nguyên
nhân rất đơn giản, quân đội ủng hộ hắn đều ở Dự Châu, hiện tại hắn ở Ung kinh, cô lập một mình.
Hoàng Phủ Hằng đi đến trước cửa sổ,
nhìn Đại Minh cung ở phương xa, tòa cung điện này đã từng là nơi có
quyền lực cao nhất, hiện tại đã quạnh quẽ. Thời điểm này, hắn có nên đem tòa cung điện kia quật khởi một lần nữa hay không, nắm đấm của Hoàng
Phủ Hằng dần dần xiết chặt.
Lúc này, cửa ra vào truyền đến tiếng thị vệ bẩm báo:
- Điện hạ, Từ Trọng đã đến.
Hoàng Phủ Hằng đại hỉ, lập tức nói:
- Nhanh bảo hắn tiến vào.
Một lát, thủ lĩnh Đông cung thị vệ Từ Trọng bước nhanh đi vào, quì xuống:
- Ty chức Từ Trọng, tham kiến Thái tử điện hạ!