Mặc Chi dứt khoác quay người đi, những người chứng kiến cảnh này có kẻ cười nhạo vì cô nương kia bị Mặc Chi dạy cho một bài học, đừng tưởng là quý tộc thì có thể coi thường người khác.
Ngược lại là những kẻ chuyên nịnh hót ảo tưởng sức mạnh kè kè bên cạnh cố gắng khuyên cô nương kia nguôi giận.
Một đám người mặc bạch y đội nón che kín mặt đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này cũng khá là thích thú. Nhất là nam nhân dẫn đầu. Nhìn thấy Mặc Chi cười một cách vô cùng kiêu ngạo như vậy thì chắc thực lực không tầm thường.
“Thiếu chủ, chúng ta phải tới chính điện ngay bây giờ.”, một cô nương đi bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
“Chúng ta đi.”
“Ta có nhìn nhầm không? Thiếu chủ vậy mà lại cười.”, cô gái đi bên cạnh nhìn thấy thiếu chủ cười liền hoa mắt mà dụi.
Bên chỗ của Mặc Chi.
“Vừa rồi ngươi đánh hay lắm!”, “Phải đó! Bà thím dữ dằng kia cũng không dám động đậy nữa nga!”
Cửu công chúa nhớ lại tình cảnh lúc nãy tấm tắc khen ngợi Mặc Chi.
“Chúng ta giờ phải về chính điện.”, “Ừ.”
Mặc Chi nhàn nhạt trả lời thái tử. Cửu công chúa nhìn thấy như thế này có hơi ngượng ngùng nên kiếm cớ kéo Tùng Tư Dương đi trước.
“Họ đã đi rồi. Thái tử điện hạ có gì cứ nói.”, Mặc Chi hiểu được ý đồ của thái tử, chắc chắn là hắn muốn cầu xin nàng một việc gì đó.
“Nếu vậy ta sẽ nói thẳng. Ta cần các hạ chữa bệnh cho thái tử phi của ta.”, thái tử mặt nghiêm túc nói.
“Tại sao ta phải chữa cho thái tử phi của người?”, “Nếu các hạ chữa được, ta sẽ đưa cho thứ mà các hạ đang cần.”
Thái tử cảm thấy vô cùng khó xử khi nói ra lời này.
“Thái tử điện hạ nói xem ta cần thứ gì?”, Mặc Chi vẫn thản nhiên mà bước đi giữa dòng người.
“Có phải là một lò luyện dược cấp cao. Chỗ của ta có một lò luyện dược tên là Kim Sinh Hỏa vẫn chưa nhận chủ.”, thái tử vô cùng tự tin với món đồ trao đổi này.
Huyền Ly sau khi nghe xong liền bảo Mặc Chi nhất định phải lấy được nó. Đó là báu vật được tạo ra từ hỏa nguyên tố vô cùng tinh khiết trở thành Kim Sinh Hỏa như bây giờ.
Nhìn thấy Mặc Chi không trả lời, thái tử cảm thấy chắc chắn còn thiếu gì đó.
“Nếu vẫn chưa đủ thì chỗ của ta còn có một quả trứng của Xích Thủy Nhân Ngư. Ta bằng lòng đưa cho các hạ.”
Thấy thái tử hào phóng như vậy. Mặc Chi liền nhận lấy hết cả thảy và đồng ý chữa bệnh cho thái tử phi làm thái tử vui mừng khôn xiết.
Hai người là trở về chính điện cuối cùng. Bước vào bên trong có ba hàng ngũ.
Bên trái là đám người mặc hồng y lúc nãy của học viện Hà Hoàng, ở giữa là đoàn người mặc bạch y đội nón che mặt của học viện Ngưng Tinh. Và bên phải là bạch y thêu hoa bỉ ngạn là người của học viện Bách Thường.
Mặc Chi và thái tử bước vào. Thái tử lên đứng đầu. Mặc Chi thì bước vào là đứng ở cuối hàng.
Những người đứng ở trên kia là viện trưởng Hàn Tử Linh, đại hoàng tử Cung Vô Kị, đại trưởng lão Mộc Hoàng.
“Ngày mai sẽ mở ra cuộc thi sinh tồn kéo dài hai tháng nên các ngươi nhớ phải cẩn thận. Đặc biệt không được giết người, nếu phát hiện sẽ bị đày ra khỏi lục địa. Nhiêm vụ lần này của chúng ta là cần là một loại Chúc Nhiễm và Tử Tước Thảo. Ma thú là Lục Ngạc Giai và Kiêu Hư. Nếu ai săn được về nhiều nhất sẽ được vào vòng trong. Đội thứ hai sẽ bị loại hai người, đội thứ ba sẽ loại bốn người.”
Sau khi nghe hết thể lệ cuộc thi ngày mai ai nấy mỗi người một vẻ. Người lo sợ, người vui mừng, riêng Mặc Chi là sau khi nghe thông báo là rời đi không thấy bóng dáng cả vị thiếu chủ kia nữa, đi lúc nào không ai hay biết.
Biết có người đuổi theo, Mặc Chi dừng lại cười mỉm nói.
“Đúng là thiếu chủ. Năng lực như vậy đúng là không ai chê được. Nhưng mà tại sao phải che mặt?”, “Đây là điều cấm kị của môn phái chúng ta. Không được để thế gian nhìn thấy dung mạo của mình. Vậy các hạ tại sao phải đeo mặt nạ?”
Vị thiếu chủ mặt đầy mưu mô mà hỏi lại.
“Chỉ là phong tục mà thôi. Mà sao thiếu chủ lại đuổi theo ta?”, Mặc Chi đứng vòng tay cười kiêu ngạo hỏi lại.
“Ta nghe nói Mặc Chi đây là một luyện dược sư vậy có thể.”, vị thiếu chủ đi thẳng vào vấn đề.
“Không rảnh, không rảnh. Ngươi có biết luyện dược khổ tới mức nào không? Hơn nữa còn là cái nghề chuyên đốt tiền thì tại sao ta phải luyện cho ngươi.”, Mặc Chi xua tay tỏ ý từ chối thẳng thừng.
Vị thiếu chủ biết rõ Mặc Chi trước khi làm gì thì thứ đầu tiên phải có là tiền.
“Nếu có thể luyện được, ta sẽ trả năm trăm triệu kim tệ.”, “Không luyện.”
“Sáu trăm triệu kim tệ.”, “Không muốn.”
“Tám trăm thì sao?”, “Không thích!”, Mặc Chi được nước lấn tới.
“Một tỷ.”, “Thành giao! Ngươi muốn luyện dược kiểu gì?”, Mặc Chi nghe thấy tiền liền chớp nhoán đồng ý ngay tức khắc.
“Ta muốn tiến cấp tức thời.”, “Chuyện nhỏ.”, Mặc Chi vốn muốn để lọ dược này cho bản thân nhưng xem ra là không cần thiết nên nàng ngay tức khắc lấy ra để trước mặt vị thiếu chủ.
“Giao tiền.”, “Ngày mai ta chắc chắn sẽ đưa cho ngươi.”
“Vậy ngày mai ta sẽ giao dược. Giờ thì tạm biệt.”, Mặc Chi búng tay một cái liền biến mất theo cơn gió.
Chiếc mạn che mặt bị gió thổi bay ngược lên. Đằng sau tấm mạn là một gương mặt vô cùng dịu dàng. Làn mi cong, đôi môi vô cùng gợi cảm. Mái tóc màu nâu tung bay trong gió làm vị thiếu chủ này trở nên phong trần.
“Nếu không làm thiếu chủ thì bây giờ ta cũng được như ngươi. Tự do ngao du tứ phương.”