Không khí trong điện ngày càng u ám và ngột ngạt, ngay cả hoàng đế cũng phải nhìn sắc mặt của Mặc Chi để mà ra con cờ tiếp theo nhưng khi nghe thái tử và chúng quan thần nói vậy thì vẻ mặt lộ ra khó xử.
“Ta nói này, điều kiện tốt như vậy còn không muốn như thế là lộ ra ý đồ cướp của người ta đấy à?”, Mặc Chi nhìn mặt của hoàng đế đang sợ hãi mà cười một cách ma mị, một nụ cười đầy hắc ám khiến ai cũng rùng mình. Ngoài mặt thì như không có chuyện gì nhưng thật ra nó lại chứa đựng nhiều hàm ý khác.
“Mong ngài hãy suy xét điều kiện mà nước chúng ta đưa ra. Tuyệt đối không làm ngài bất lợi.”, công chúa theo đó cũng đứng ra giữa chúng quan thần thẳng thắn nói.
“Bệ hạ, tuyệt đối không được nghe theo lời cô ta! Muốn ra điều kiện thì cũng phải là một người có tước vị khác không cần một nữ tử chân yếu tay mềm, trói gà không chặt như cô ta ra mặt. Như vậy đúng là không có thành ý quá rồi.”, một tên tham quan đứng ra tỏ vẻ chỉ trích nhưng cũng ngầm lên kế hoạch bắt mọi người theo phe hắn phải tuân theo.
“Cái này... ý của thái tử ra sao?”, hoàng đế đau đầu nhìn về phía thái tử mà hỏi.
“Bẩm phụ hoàng, Tiền đại nhân tuy nói công chúa là nữ tử chân yếu tay mềm, trói gà không chặt nhưng cô ấy vì đất nước mà nguyện gả qua một đất nước như chúng ta thì cho thấy đó cũng là thành ý của họ nhưng mà phương pháp này quá là cực đoan. Họ cũng là con người như chúng ta, nam nữ đều có quyền như nhau nên nhi thần nghĩ họ có tư cách đứng ở đây mà ra điều kiện với chúng ta là lẽ thường tình.”, thái tử đứng ra giải quyết vấn đề khiến cho mọi người ai nấy cũng đều phải suy nghĩ lại về những gì thái tử nói ra.
“Tại hạ không có ý kiến. Những gì ngài ấy nói còn tuyệt vời vượt sức tưởng tượng của tại hạ.”, Mặc Chi nghe thái tử nói xong cũng gật đầu mà đồng ý.
“Vậy được, thái tử đã ra mặt nói giúp như thế thì ta sẽ cho nước các người một cơ hội. Ngày mai chúng ta sẽ kí hiệp ước còn bây giờ bãi triều.”, “Hoàng thượng vạn tuế!”
Tất cả mọi người đều cuối người hành lễ chỉ riêng Mặc Chi, qua đó cũng cho thấy địa vị của một cường giả đối với thế giới này là như thế nào.
Buổi chiều.
“Đa tạ công tử ra tay cứu giúp.”, “Không có gì, thứ ta cần cô cứ đưa tới đây. Sẽ có người nhận giúp ta trong thời gian mà ta vắng mặt.”
Mặc Chi tỏ vẻ hơi lạnh lùng mà rời đi. “Này, ngươi bị làm sao thế?”, Huyền Ly thấy vẻ mặt của Mặc Chi hơi khó chịu.
“Không có gì, hơi choáng một tí thôi.”, Mặc Chi lấy tay vỗ vào đầu vài cái như không có gì, vũ tinh khóa đã mất thì bắt đầu có chuyện xảy ra linh cảm của nàng cho biết điều đó.
“Đúng rồi, ta phải lên đường về Cốt Táng! Ta có giao dịch với hắn mà lại quên mất, cái đầu hay quên này tí nữa là mất lộc ăn rồi.”
Mặc Chi định đi thì bỗng dưng khựng lại rồi lại nghĩ: Đi mà không nói tiếng nào thì thế nào cũng bị trách mắng nữa nên tốt nhất phải báo cho Yang biết để tỷ ấy khỏi đau lòng, nhưng mà nếu nói thẳng thì chắc gì tỷ ấy lại cho mình đi, viết một bức thư đưa cho thái tử vậy. Haizz đi đi về về khiến mình cũng hơi bị mệt nhưng mà vì giao dịch nên mình phải nhanh chóng xử lí mọi việc ở đây. Tiền ơi! Ta đến với ngươi đây!!!
Mặc Chi lấy giấy bút viết vài dòng thư ngắn gọn gửi cho thái tử rồi rời đi ngay trong ngày hôm đó. Tới Cốt Táng thì nàng thấy con đường hình như hơi lạnh lẽo vả lại không có một bóng người không nhộn nhịp giống như lúc trước nghĩ là chắc buôn bán ế nên dọn nghỉ sớm. Suy nghĩ của nàng lần này quá là đơn thuần không hề nghĩ đến nhưng cái sâu xa của nó. Lần này nàng quyết định sẽ không về trường vì muốn cho mọi người một cái kinh hỷ thật lớn nên nàng đến hoàng cung làm giao dịch trước. Đến hoàng cung thì Mặc Chi dùng truyền âm nói chuyện với thái tử Thuyên Ngôn Hạ.
Ban đầu nghe thì thái tử tưởng bản thân nghe lầm nhưng nghe đi nghe lại thì cái giọng này có chút quen thuộc. Niềm vui lộ rõ ngay trên mặt thái tử mà nói: “Các hạ vẫn còn sống! Tốt quá rồi, mọi người sau khi ra ngoài không thấy các hạ đâu thì vô cùng lo lắng và ngày đêm tìm cách cứu các hạ ra ngoài.”
“Hầy, ta nói thái tử phi của ngài bệnh nặng thế này sớm đã chết từ lâu rồi nhưng vì là con cháu hoàng gia nên có điều kiện kéo dài mạng sống yếu ớt này cho đến bây giờ a.”, Mặc Chi không biết từ lúc nào đã ngồi bên giường mà sờ vào cô gái đang nằm thoi thóp kề cận cái chết.
Thái tử sau khi nhìn lại cũng có chút bất ngờ và khá là hoang mang nhưng nghe Mặc Chi nói vậy thì tạm gác cảm giác đó sang một bên. “Vậy nàng có thể được chửa khỏi không?”, “Ngài nghĩ Mặc Chi ta là ai? Lang băm đầy đường xó chợ à?”, Mặc Chi cũng cảm thấy phiền với con người quá kĩ tính như thế này.
“Nàng ta nằm đây cũng đã ba năm rồi. Độc cũng thấm vào xương cốt, cơ hội cứu sống cũng không cao. Ngài nghĩ ta sẽ nói vậy ư? Mấy cái bài này xưa hơn cả Trái Đất.”, “Trái Đất là gì?”, thái tử nghe Mặc Chi nói mấy lời kì lạ thì vô cùng thắc mắc và khó hiểu.
“Cho nàng ta uống cái này, ba ngày sau chắc chắn nàng ta sẽ tỉnh. Tin ta hay không tùy ngài nhưng cơ hội sống sót của nàng ta không cao nên chỉ nhờ ý chí muốn được sống của nàng ta. Giờ thì trả thù lao đi, ngài chắc hẳn sẽ không nuốt lời đúng không?”, Mặc Chi ngồi trên bàn nhấp nháp chén trà vô cùng tự nhiên.
Thái tử nhìn lọ thuốc của Mặc Chi đưa, nghe Mặc Chi nói như vậy thì cũng có chút lo lắng nhưng rồi cũng muốn liều một phen. Thái tử đỡ nàng ta dậy rồi đưa thuốc vào miệng, đan dược có tác dụng ngay sau đó, da mặt nàng ta bỗng trở nên hồng hào và tươi tỉnh hơn lúc trước. Điều bây giờ là chờ đợi kì tích.
“Ta đã nói là nàng ta sẽ không rồi mà. Ngài nên trả thù lao cho ta đi!”, Mặc Chi nhìn thấy việc đó thì cũng không có gì lạ vì luyện nó mà lò luyện đơn cũng xuất hiện vết nứt kéo dài nhưng nghĩ tới thù lao hậu hĩnh thì nó cũng chỉ là rác.
Thái tử lấy một chiếc nhẫn không gian lấy trong một chiếc hộp gỗ rồi đưa cho Mặc Chi tỏ vẻ hài lòng mà nói: “Các hạ cứ kiểm, tất cả thù lao của các hạ đều ở trong này.”
“Thái tử nói thế thì chắc không lừa gạt ta, giao dịch này coi như là kết thúc, giờ thì ta về Bách Thường đây!”, “Các hạ chờ đã!”
Mặc Chi nhận thù lao bỏ vào không gian Long mệnh, búng tay một cái này liền biến mất theo cơn gió không nghe thấy những lời mà thái tử sắp nói. Vẻ mặt bất an của của thái tử dần lộ rõ hơn sau khi Mặc Chi xuất hiện.