Ngũ trưởng lão sau khi nhìn thấy Hoàng Huyền Lang biến về hình dạng con người đứng bên cạnh Mặc Chi thì vô cùng ngạc nhiên. Mọi người trên toàn đại lục đều biết hắn ghét nhất chính là con người và cũng vì sự kiện ngày đó khiến hắn càng căm thù loài người hơn. Một Huyễn thú thượng cổ vậy mà giờ lại ở dưới trướng của Mặc Chi khiến ngũ trưởng lão cũng không thể nào tin vào mắt mình.
“Tên phàm nhân khôn hồn thì đừng hé miệng không thì ta sẽ xé nát miệng của ngươi.”, Huyền Ly giọng điệu lạnh lùng nhìn về phía ngũ trưởng lão mà tỏa ra ám nguyên tố nồng đậm. “Bớt lại dùm cho ta đi lão yêu quái, sư phụ ta mà lão cũng dám xé miệng ư?” Mặc Chi véo tay Huyền Ly giọng điệu tức giận “Có xé thì cũng là ta xé. Ok?” giọng điệu của Mặc Chi có chút bé. “Ngươi nói gì cơ?” Huyền Ly bày ra vẻ mặt ngây ngốc.
“Chuyện cấp bách bây giờ là phải tập hợp tất cả mọi người chuẩn bị kế hoạch lâu dài. Không thể để chúng lộng hành như thế được.” ngũ trưởng lão bấm tay rồi nói.” Sư phụ, người có kế hoạch gì không?”
Mặc Chi vẻ mặt cũng nghiêm trọng. Trong tay nàng còn giữ con tin nhưng chắc gì bọn chúng chịu trao đổi. Vì âm mưu thôn tín cả đại lục thì hai con tốt nhỏ nhoi này chẳng là gì. “Chúng ta cư tập hợp tất cả mọi người trước đã giờ này chắc các vị trưởng lão khác cũng được giải thoát rồi.” Mặc Chi triệu hồi Yêu Nguyệt Cơ cùng ngũ trưởng lão và Huyền Ly đi về phía trung tâm. Ngũ trưởng lão đi nhìn khung cảnh xung quanh của học viện không khác gì một thung lũng chết chóc. Tất cả những oan hồn của học viên trong trường chết không được nhắm mắt mà sinh ra oán hận.
“Đáng chết! Đúng thật là đáng chết!” ngũ trưởng lão giọng điệu tức giận nhưng chỉ biết cắn răng không làm được gì. Mặc Chi thấy được ngọn lửa thù hận của ngũ trưởng lão đang sục sôi, chiến khí cũng tăng nhanh với tốc độ chống mặt.
“Mặc Chi! Ngũ trưởng lão chúng ta ở đây!”, tất cả nhóm hồi nãy đã tập hợp đông đủ, bốn vị trưởng lão khác cũng được giải thoát. “Chúng ta thật tắc trách khi để nhiều học viên chết trong tay chúng, oán khí thì lại vô cùng mạnh.”, đại trưởng lão vẻ mặt thoáng chút buồn. Vì một sơ hở nhỏ mà chúng có thể trà trộn và bắt giam năm vị trưởng lão. Học viên chịu cảnh lầm than không lối thoát. “Các vị trưởng lão, bây giờ đã tập hợp đông đủ. Tiểu bối nghĩ chúng ta nên có kế hoạch phòng thủ.” Mặc Chi bước lên trước một bước mà nói.
“Đây là Mặc Chi ư, mới đó mà thay đổi thật rồi. Khí tức cũng khác và trông có vẻ nguy hiểm hơn.” Trừ ngũ trưởng lão ra thì bốn người còn lại hết sức ngạc nhiên. Từ cái ngày điện Hỏa Long Nữ đóng cửa tưởng chừng Mặc Chi đã chết nhưng bây giờ lại trở về Bách Thường bình an vô sự.
“Về rồi thì tốt!”, tất cả trưởng lão đều muốn thốt lên như vậy.
Mọi người di chuyển đến khu chính điện. Nhìn thấy khung cảnh tòa điện đã bị cắt hết một nữa thì tất cả mọi người đều hoảng hốt. Các vị trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, mặt mày đen xì và họ thề rằng sẽ tìm ra thủ phạm mà phanh thây hắn.
“Ha ha ha! Nếu ta nhớ không lầm thì do nhà ngươi làm thì phải?”, Huyền Ly vẻ mặt trêu chọc cười vào mặt Mặc Chi. “Đó là, đó là do cứu người nên bất đắc dĩ ta mới làm như vậy. Lão không biết gì thù đừng tùy tiện lên tiếng.”, Mặc Chi sau khi nghe các vị trưởng lão nói như vậy kèm theo lời trêu chọc của Huyền Ly khiến cho Mặc Chi có chút nhột. Vì họ nói đúng, dù gì cũng là trung tâm của một ngôi trường vậy mà lại... bị cắt như cái bánh gatô.
Cao Hoành Thí tiến tới vỗ vai Mặc Chi vừa nói nhỏ vừa lắc đầu “Thượng lộ bình an nhé Mặc Chi.”, “Ngay cả tỷ cũng nói như vậy ư? Lần này chết ta thật rồi.” Mặc Chi vừa nói vừa mếu máo.
“Nhưng mà thật kì lạ.”, Mặc Chi nhìn xung quanh rồi bắt đầu nhăn mày. “Cái gì mà kì với chẳng lạ?”, Huyền Ly vẻ mặt nghi hoặc. Mấy cái xác chết bị Mặc Chi cắt bây giờ đã không còn nữa chỉ còn lại vài vệt máu đỏ thẩm in trên thảm đi. “Thật vô lí, mấy cái xác chết không thể phân hủy nhanh như vậy!”, Cao Hoành Thí trợn tròn mắt. Mấy cái xác không thể tiêu hủy với tốc độ nhanh như thế được và chắc hẳn là đã có kẻ động tay vào. Nhắc tới mấy cái xác thì Mặc Chi nhớ lại đám thây ma bị mình bắt được. Bọn người đó tới đây cũng nhanh thật!