Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Đáng Yêu

Chương 10: Chương 10




- Vậy thôi tôi về đây – nói rồi hắn ra về nhưng đi chưa được mấy bước hắn lại nói: - Ngày mai cô đi học sớm nhé osin – một nụ cười hồ ly được nở trên môi hắn. - Biết rồi – nó bực bội lê bước lên phòng tiếp tục công việc – ngủ. Sau khi đánh một giấc dài đến tối, nó lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên nó làm là chạy ngay vào bàn ăn nơi mọi người đang chờ đợi nó. - B.Nhi ngày mai T.Hạ sẽ cùng con đến trường. – Ba nó. Phốc… đồ ăn trong miệng nó rơi ra hết. - Không được – nó nói như hét lên. - Có chuyện gì sao? – H.Nam thắc mắc. - Con đang đóng giả một đứa con nhà bình thường bây giờ chị T.Hạ đi theo con như vệ sĩ thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ. - Tiểu thư con làm chán rồi hay sao lại muốn làm con nhà bình thường? – ba nó tức giận. - Con chỉ muốn có những người bạn thực sự thôi. Ba đâu biết được…hix… từ khi còn nhỏ…hix… con và anh 2 đã mang tiếng công chúa… hoàng tử của DK… hức… Ngoại trừ L.Vũ và N.Anh… hức… mọi người kết thân với con… quan tâm con… chơi đùa cùng con… chỉ vì con là một tiểu thư… chứ không phải vì tình bạn… hix hix… Họ nhẫn tâm lừa dối… lợi dụng một đứa trẻ chỉ vì tiền của… quyền lực…hức hức… con chỉ muốn có những người bạn thực sự thôi ba có hiểu không– vừa nói nó vừa khóc. Mỗi tiếng nất, mỗi giọt nước mắt của nó mang theo tiếng lòng của H.Nam, mang theo sự nhói đau trong tim của ba nó. - Thôi em nín đi đừng buồn. – chẳng biết H.Nam ôm nó vào lòng từ khi nào, anh dỗ dành nó như dỗ một đứa bé. Không ai có thể ngờ được một con người máu lạnh như nó lại có lúc yếu lòng như lúc này. Sau một hồi dỗ dành, nài nỉ, dụ dỗ, đe dọa H.Nam và ba nó đã thành công trong công cuộc “ngăn chặn lũ lụt” mà nguồn gốc của của trận lũ là nó. - Ngay mai chị không cần đến trường cùng em đâu – nó nhìn T.Hạ. - KHÔNG ĐƯỢC – ba nó. - Tại sao chứ? - Không sao cả. - Hix… ba… ba không thương B.Nhi mà. B.Nhi không muốn chị T.Hạ đi theo đâu baaaaaa... - KHÔNG ĐƯỢC – ba nó hét lên. “Sao lần này ba ba lại như vậy. Ba ba thương mình lắm mà. Mình muốn gì ba ba cũng chiều mình hết mà. Sao hôm nay lại như vậy? Chẳng lẽ… không…” - Huhuhu… hix… ba… ba hết thương B.Nhi rồi… hức… hức… huhu… - Con gái ngoan, ba ba làm vậy là muốn tốt cho con thôi. Ba ba sợ trong trường có người ức hiếp con – ông vuốt nhẹ đầu nó dỗ dành. - Hix hix… vậy là ba ba vẫn còn thương B.Nhi phải hông? - Đúng vậy. Con là bảo bối của ba ba mà. - Hihi – nó ngừng khóc rồi xà vào lòng ông cười khúc khích chợt nó đẩy ông ra, như nhớ tới chuyện gì nó reo lên: - Chị T.Hạ chị mới 18 tuổi thôi? - À… ờ… có chuyện gì sao? – nghe nó kêu tên mình T.Hạ giật mình ấp úng. - Vậy theo tuổi đi học thì bây giờ chị học lớp 12. - Đúng. - Vậy thì ngày mai chị cùng em đến trường nhưng không phải là vệ sĩ của em mà là học sinh của trường LDJ. - Nhưng… - Không nhưng nhị gì hết. Làm vậy chị vừa bảo vệ được em, vừa không bị người khác nghi ngờ thân phận, chị lại có thể biết thêm những người bạn mới. Nghe nó nói vậy ba và anh nó cùng trầm tư một lúc. H.Nam lên tiếng: - B.Nhi làm vậy cũng được. Cứ quyết định vậy đi. - Mọi người ăn đi rồi về phòng nghĩ ngơi - ba nó. Reng… reng… reng… - tiếng đồng hồ báo thức lại đều đặn vang lên nhưng người trên giường nào có ý định tỉnh giấc. Rầm… cánh cửa được mở một cách không thương tiếc. Ấy thế, người trên giường chỉ khẽ cọ cọ cái đầu vào chiếc gối mềm nào đâu có ý mở mắt. - B.Nhi em có dậy không thì bảo? - … - Em muốn tự dậy hay chị dùng biện pháp mạnh HẢ? – T.Hạ vừa lay vừa gọi nó. - … thằng khốn nào vậy để bà ngủ tý coi – nó chẳng chịu mở mắt cứ phe phẩy cái tay mà lầm bầm. - Cái con kia nói gì vậy hả. Muốn chết phải không? Hôm qua ai dặn chị kêu dậy sớm mà giờ lại đòi thêm tý nữa hử? - Con điên nào vậy? Sáng sớm không ngủ mà đòi dậy sớm – nó vẫn còn mớ ngủ. - Con B.Nhi đấy. - B.Nhi là con nào? Mới trốn trại hả? – nó nói trong lúc còn mê sảng – cái tên B.Nhi nghe quen quen. Rầm… - B.NHI LÀ EM ĐÓ – kêu mãi mà nó chẳng chịu dậy, đã vậy thì thôi nó còn chẳng nhớ tên của mình nữa, tức mình, T.Hạ cho nó ôm hôn đất mẹ. - Oa oa… huhu… chị chơi kỳ lắm huhu… - vừa bị phá giấc ngủ vừa ôm hôn thắm thiết với đất mẹ nó đâm ra tức nên ngồi khóc ngon lành. Thấy nó vậy T.Hạ tưởng nó bị đau ở đâu nên vội đở nó dậy sờ sờ, nắn nắn, nhìn nhìn xem xem đủ chỗ, đủ kiểu. - Hức… chị làm gì vậy? – thấy T.Hạ cứ sờ khắp người nó nhột quá đành lên tiếng. - Chị xem em có bị đau ở đâu không? - Oa oa… huhu… chị muốn em bị thương chứ gì huhu… - nó khóc sướt mướt, tiếng khóc của nó lớn đến nỗi ai ai trong nhà cũng nghe thấy. - Không phải vậy đâu… chị… thôi cho chị xin. Em nín đi. Chị xin lỗi. Ngoan lát chị mua kẹo cho nhé - nghe vậy mắt nó sáng rỡ. - Chị hứa đó nha! - Ừ. - Rầm… - có chuyện gì vậy B.Nhi? Sao em khóc? Ai ăn hiếp em? Em có bị gì không? - … - nó chỉ biết lắc đầu với ông anh của nó. - Em nói đi. Em bị gì? Em đau ở đâu sao? Chẳng lẽ em không nói chuyện được? - DỪNG – T.Hạ hét lên – anh hỏi dồn dập vậy sao con bé trả lời được. - Ờ… anh xin lỗi – H.Nam ngượng ngùng quay mặt sang chổ khác, gãi gãi đầu. - Mà sao em khóc vậy? – H.Nam quay sang nhìn nó. - Em… tại… nó ấp úng đưa mắt nhìn T.Hạ. Thấy vậy H.Nam cũng đã hiểu chuyện gì. - Thôi anh hiểu rồi. Em chuẩn bị đi học đi – H.Nam lắc đầu ngán ngẩm “Cô em gái yêu quái ý lộn yêu quý của mình thiệt hết nói nổi, sáng nào cũng ồn ào như vậy. Nó mà biết mình nói nó là yêu quái chắc… haiz” - Vâng… à mà chị T.Hạ chị hứa mua kẹo cho em rồi đấy. - 100 cây milkita nhé hihi. - Em ăn sao hết mà đòi. - Ư nhưng em muốn, - Rồi lát chị mua cho – nói rồi T.Hạ và H.Nam ra ngoài. Chỉ còn mình nó trong phòng ngồi cười khúc khích một mình. “Công nhận mình thông minh ghê. Có đồ free ăn rồi hehe” Sau vài phút tự kỷ nó chui tọt vào nhà vệ sinh. Tắm rửa sạch sẽ nó tiến lại bàn trang điểm tiếp tục công cuộc hóa trang. Xong xuôi tất cả nó xuống nhà ăn sáng, chỉ có nó và T.Hạ thôi còn anh và ba nó có việc nên đã đi trước. Hôm nay là ngày đầu tiên nó chính thức trở thành nữ sinh cấp 3. Nhưng nó cũng chẳng hứng thú gì mấy, bởi nó đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi. Thật ra, do nó được đi du học và sự thông minh trời cho nên nó tốt nghiệp sớm hơn tuổi. Ấy vậy nó lại có một cảm giác vui vui khó tả nhưng cảm giác ấy tồn tại chưa được bao lâu nó đảkhóc không ra nước mắt. Tại sao ư? Lý do chính là hắn, ngày hôm nay nó bắt đầu làm ôsin cho hắn. Hôm nay là ngày đầu tiên nó chính thức trở thành nữ sinh cấp 3. Nhưng nó cũng chẳng hứng thú gì mấy, bởi nó đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi. Thật ra, do nó được đi du học và sự thông minh trời cho nên nó tốt nghiệp sớm hơn tuổi. Ấy vậy nó lại có một cảm giác vui vui khó tả vì nó vừa nghĩ ra mấy trò chơi mới nhưng cảm giác ấy tồn tại chưa được bao lâu nó đã khóc không ra nước mắt. Tại sao ư? Lý do chính là hắn, ngày hôm nay nó bắt đầu làm ôsin cho hắn. Nó đành mang theo tâm trạng buồn rầu ảo nảo đến trường. Trường: Nó và T.Hạ cùng nhau đến trường nhưng tạm chia tay nhau ở cổng trường vì T.Hạ phải ghé qua phòng hiệu trưởng còn nó thì phải lên lớp chứ không tên “ôn thần” ấy lại kiếm chuyện. ………………… - Sao đến trể vậy hả? Tôi bảo cô đến sớm mà – nó vừa đến cửa lớp hắn đã la um cả lên. - Thì tôi đến sớm đấy anh không thấy sao? – “tên này… mình đến sớm rồi đấy thay. Bình thường vào học mới thấy mặt mình vậy mà…” - Tôi đói. - Thì sao? – nó nói giọng tĩnh bơ. - Cô mau đi kiếm gì cho tôi ăn nhanh. - Anh có chân có tay sao không tự đi. - Cô nên nhớ cô là o-s-i-n của tôi – hắn cố tình ngân dài chữ osin ra để chọc tức nó. - Thôi biết rồi – nói rồi nó lững thững bước đi. …………….……… - Nè ăn đi – nó đưa cho hắn ổ bánh mì rồi gục xuống bàn tính ngủ thì hắn lại gọi: - Nè, làm vệ sinh lớp đi. - Hôm nay đâu phải tôi trực – nó chẳng thèm ngốc đầu dậy. - Nhưng tôi bảo trực thì cô phải trực. - Tại sao? – nó thắc mắc. - Cô là… - Biết rồi – hắn nói chưa hết câu nó đã chặn họng – có một câu nói mãi nghe nhức cả óc. Trực thì trực – nó bật dậy làm vệ sinh lớp học. “Sao hôm nay cô ta nghe lời vậy, chắc tại cô ta hiền. Không phải… cô ta rất dữ mà… chẳng lẽ… ừ chắc lúc trước cô ta giả bộ chứ thực ra là sợ mình”. Hắn rất thắc mắc tại sao nó lại như vậy nhưng không giám mở lời hỏi. “Hừ… hôm nay ta mệt nên không muốn đôi co ta bỏ qua cho ngươi không có lần sau đâu..”. Thực sự thì nó nào có hiền lành như hắn tưởng, chẳng qua hôm nay nó cảm thấy trong người không khỏe nên hơi khùng vậy thôi. Nhưng đâu phải chuyện gì cũng yên bình. Nó chỉ muốn bình yên để hoàn thành công việc vậy mà… Nó cắm cuối quét hết chổ này đến chổ khác nhưng khi nó quay đi thì rác lại xuất hiện khiến nó quét cả buổi mà chẳng xong. Thấy sắp vào học mà bọn họ cứ giở trò nó tức tối: - Này mấy người rãnh lắm sao? - Cô lo trực cho nhanh đi sắp vào học rồi đấy – nhỏ 1. - Đồ xấu xí, làm cho nhanh vào – nhỏ 2. - $&%&… - mấy nhỏ trong lớp cứ thay nhau chửi rủa, xả rác vì tức nó. Nó được hotboy chỉ thẳng tên bảo ngồi chung hỏi ai mà không ghen tị cho được. Mặc cho các “tiểu thư” kiêu kỳ chửi rủa xả rác nó lại tiếp tục quét quét, dọn dọn. Nó biết họ cố tình làm thế và người có thể giải quyết họ không ai khác chính là hắn. Không nói không rằng nó tiến về phía hắn và tặng hắn ta một phát chổi… do đang mê ngủ và thiếu phòng bị thế là hắn có một cú tiếp đất tuyệt đẹp. Mọi người trong lớp nhìn thấy cảnh này chỉ biết hút từng ngụm từng ngụm khí. Có người tỏ ra tội nghiệp nó, có người lại khinh thường, khoanh tay đứng xem kịch vui. Còn mấy nhỏ tiểu thư rất thích thú khi người gặp nạn. - Thằng nào? Muốn chết sao? – vừa hét hắn vừa lồm cồm bò dậy. - Là con này muốn chết đây – nó lấy tay chỉ vào mặt mình và nói. - Á …má ơi ma… - hắn hét lên thảm thiết. Cốc… - Ma cái đầu anh ý. Sau khi được ăn một “trái cóc” ngon tuyệt của nó hắn đã thành công kêu gọi 3 hồn 9 vía đang phiêu lưu trên 9 tầng mây trở về. - Thì ra là cô. Mới sáng sớm mà đã nhát ma người ta – hắn tức tối lườm nó. Khi nãy – lúc hắn vừa ôm hôn đất mẹ xong, trong lúc đang vừa chửi vừa bò dậy, nó từ đâu đưa cái bản mặt đã hóa trang vào tầm mắt hắn, vậy thì thôi đi nó còn làm mặt quỷ để trêu hắn và do không biết hồn vía phiêu bạt chân trời nào thành ra… hắn tưởng nó là ma. - Há há… thì ra có người sợ ma… há há. – nó cười khoái chí vì chuyện vừa mới khám phá. - Cô có sợ không mà cười tôi? – rồi hắn cười một cách khó hiểu và nhìn nó đầy khinh bỉ. - Tôi… ờ thì… - nó đang cười thì khựng lại bởi câu nói của hắn – không sợ đấy thì sao – nó nghinh mặt lên, hất cầm ra vẻ ta đây. - Vậy sao? - ừ… - nó tự tin trả lời. - Ma… ma… ma… kìa… - hắn hốt hoảng lấp bấp chỉ về phía nó. Nó nghe hắn nói thế thì hoảng quá chạy lại ôm lấy cổ hắn thật chặt. Cảm giác này rất nó cảm thấy rất quen và hắn cũng thế. 2 trái tim đang đập cùng một nhịp, cùng có một cảm giác nhưng cả 2 nào đâu hay điều ấy. Hắn cảm thấy như người ấy đang ôm lấy mình chứ không phải là nó. Còn nó thì thấy cái gì đó quen lắm nhưng không tài nào nhớ ra. Trong khoảnh khác ngắn ngủi ấy 2 người theo đuổi 2 suy nghĩ khác nhau vẫn chưa nhận ra điều gì khác lạ. Trong đầu nó giờ đây đang hiển hiện một hình ảnh rất mơ hồ nó không tài nào nhớ nổi gương mặt của cậu con trai đó. Một giọng nói ấm áp, quen thuộc vang lên bên tai nó: (Trong kí ức của nó) - B.Nhi ngoan đừng sợ… ngoan nha có Phong ở đây không có con ma nào giám bắt nạt B.Nhi đâu. - Thật không – nó cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường khi nghe người con trai tên Phong ấy dỗ dành. - - Thật mà. B.Nhi ngoan đừng sợ nữa nhé. Nín đi nha – vừa nói cậu vừa lấy tay lau những giọt nước mắt đọng trên khóe mi cô bé. - B.Nhi ngoan, B.Nhi nín liền. (Trong hiện tại) Từ trong vô thức nó lầm bầm: - B.Nhi ngoan… B.Nhi nín liền… Anh Phong đừng giận B.Nhi nữa… B.Nhi ngoan rồi – nó nói rất nhỏ chỉ mình nó nghe thấy, nhưng nó đâu hay người nó đang ôm cứng ngắt lại nghe thấy nhưng không phải tất cả, chỉ là những từ ngữ mơ hồ. “Cô ta đang nói nhảm gì vậy chứ. Gì mà ‘B.Nhi ngoan…’ gì mà ‘anh… đừng giận nữa’. Nhưng “B.Nhi”, anh… anh… Phong… sao? Mình có nghe lầm chăng. Nhưng lời nói đó chẳng phải là. Không không thể nào” 2 người cứ ôm nhau như vậy cho đến khi có tiếng chuông reng vào học vang lên: - Xin… xin lỗi… tại tôi…- nó vội buông hắn ra, lấp bắp xin lỗi. - Tại cô sợ ma chứ gì hahaha – hắn ngượng ngùng vì bị nó ôm nên đành kiếm chuyện. - Thì sao chứ? Ai cấm tôi sợ ma đâu…à mà khoan. Anh nói ma, lại chỉ về phía tôi, nhưng không có gì… ANH GIÁM NÓI TÔI LÀ MA SAO. TÊN KHỐN NÀY MUỐN CHẾT – nó đưa tay toan đánh hắn. Rầm… rầm… rầm… cô giáo bước vào, lớp học đang nhốn nháo bỗng im bặt, ai về chổ ấy, nó cũng vậy. Nó im bặt không thèm nhìn đến hắn, hắn cũng vậy thủy chung im lặng nhưng không phải vì hờn giận như nó mà hắn đang im lặng suy nghĩ. Phải chăng là hắn nghe lầm, phải chăng là trùng hợp? Nhưng… rất giống… nó… rất giống người mà hắn chờ đợi bấy lâu… người con gái duy nhất có thể làm tim hắn tan chảy, sưởi ấm tâm hồn băng giá của hắn. Hắn chìm vào trầm tư, nó cũng vậy. Nó tự cốc vào đầu mình, cố nhớ lại hình bóng xuất hiện trong đầu nó, người đó là ai? Sao nó lại cảm thấy an toàn khi ở bên người ấy? …………… Trở lại với lớp: - Các em trật tự… hôm nay cô muốn giới thiệu với lớp mình một người bạn mới… - nói rồi cô quay ra ngoài cửa – em vào đi. Từ ngoài cửa một người con trai cao lớn, thân hình vạm vở, khuôn mặt cực kỳ kute từng bước từng bước tiến vào. Nở một nụ cười làm say đắm lòng người: - Chào các bạn, mình tên là L.Vũ, rất mong được mọi người giúp đỡ - quay sang cô giáo – em về chỗ ngồi – không đợi cô lên tiếng hắn đã xải bước xuống dưới lớp. Mấy nhỏ trong lớp tim đập liên hồi, ánh mắt chờ mong… mong rằng cậu sẽ ngồi cùng mình… nhưng… Cậu ấy chỉ đi thẳng…đến… chổ của nó ngồi… - Hey… dậy dậy… - vừa nói cậu vừa lay lay một con heo đang say giấc nồng – không ai khác chính là nó. - Im coi – nó phe phẩy tay như đuổi ruồi. - 1…- L.Vũ khoanh tay, thoải mái dựa lưng vào tường đếm từng tiếng một. “Ơ ai thế nhỉ. Mình nhớ không lầm thì mình đang ở trong lớp, nhưng… giọng này quen lắm… chẳng phải… thôi kệ ngủ là trên hết”. - 2… - L.Vũ lại tiếp tục. “Không đúng… giọng này là của L.Vũ. Không ổn… hôm qua mình bắt L.Vũ cùng mình đi học… chết” - Hìhì…hố hố… tớ dậy rồi nè… hìhì – nó bật dậy cười hốhố như một con ngố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.