Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Đáng Yêu

Chương 27: Chương 27




- Cô ấy không có được sự bí ẩn như em. Cô ấy cũng không có được sự lạnh lùng, vô cảm và ngốc nghếch như em – hắn khẽ cười – cô ấy là cô ấy, còn em là em. Cả hai không thể thay thế được cho nhau.

Hắn nắm lấy tay nó. Dịu dàng hôn lên bàn tay trắng ngần ấy:

- Chính vì vậy. Em không phải là người thay thế. Cô ấy đã là quá khứ, anh không thể quên đi quá khứ ấy, chỉ có thể để cô ấy vào một góc nhỏ trong tim. Còn em, là hiện tại của anh. Cô bé ngốc ạ.

- Anh chỉ mong em đừng bắt anh quên đi quá khứ ấy. Cho anh giữ lại chút kỉ niệm được không? – hắn chân thành nhìn sâu vào mắt nó. Ngừng một lát, hít thật sâu như ra một quyết định rất trọng đại hắn lại tiếp lời:

- Cưng hãy suy nghĩ kỹ đi nhé. Nếu không thể chấp nhận tôi thì chứ nói. Trong tình yêu tôi không muốn cưỡng ép – nói rồi hắn buông tay khỏi người nó, xoay người rời bước:

- Đi thôi.

Nghe hắn thổ lộ, một cảm giác mang tên hạnh phúc dần len lỏi vào tim nó. Mỉm cười hạnh phúc. Nó chủ động ôm hắn thật chặt thay cho câu trả lời. Có đôi khi chỉ một hành động nhỏ nhoi ấy lại thay cho hàng ngàn hàng vạn câu trả lời.

Hành động của nó làm hắn rất đổi ngạc nhiên. Không lẽ nó đã chấp nhận hắn rồi ư?

Cảm nhận được thân mình cứng ngắc của hắn nó mỉm cười tinh nghịch:

- Đồ ngốc. Đã biết em thích anh rồi mà còn suy nghĩ nhiều vậy sao?

Hắn có nghe lầm không? Nó vừa nói gì? Nó thực thích hắn sao?

Xoay người lại nhìn nó đầy nghi vấn:

- Em lặp lại được không?

- Không. Em không nói 2 lần – nó ngượng ngùng cuối gầm mặt xuống đất.

- Hahaha… hôm nay là một ngày hạnh phúc…- hắn ôm lấy nó xoay vòng vòng làm nó chóng hết cả mặt.

- Dừng dừng… chóng mặt quá… - nghe nó kêu rên hắn đành dừng hành động quá lố của mình lại.

Không biết do chóng mặt hay vì ngại ngùng mà khuôn mặt nó đỏ ửng lên, ngay cả lớp hóa trang dày cộm cũng không thể che dấu được.

Dần lấy lại bình tĩnh, nó tiến đến một gốc cây gần đấy ngồi tựa lưng vào cây ngắm cối xoay gió đang nặng nề quay từng vòng. Thấy vậy hắn cũng tò tò theo sau nó. Bất chợt nó đưa ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng chuyện trò cùng hắn như nỉ non:

- Cô ấy… cô ấy là ai vậy? Anh có thể kể một vài chuyện về cô ấy cho em nghe được không? – chẳng hiểu sao nó không hề ghen tức gì với cô gái ấy. Nó chỉ đơn thuần muốn biết người hắn từng yêu sâu đậm là người như thế nào thôi.

Nghe nó nói vậy, bất chợt hắn ngạc nhiên trong chốc lát nhưng rồi dần lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn về nơi xa xăm phía cuối chân trời, dần chìm vào dòng hồi tưởng:

- Cô ấy tên Bảo Nhi – nghe hắn nhắc đến cái tên quen thuộc làm nó giật bắn mình, may mà hắn không nhìn về phía nó nếu không hắn đã nhận ra được sự kỳ lạ của nó.

- Nhi là một cô gái hồn nhiên, trong sáng, và rất đáng yêu khiến ai nhìn thấy cũng muốn ôm vào lòng mà che chở, yêu thương. Mẹ anh và mẹ cô ấy là bạn từ thuở hai người mới học mẫu giáo. Cả hai đều xuất thân từ mafia. Mẹ anh thuộc bang Black, mẹ cô ấy là người bang Angle. Vốn hai bang phái chẳng ưa gì nhau nhưng cũng không phải thù hằn. Hai bên vẫn duy trì trạng thái nước sông không phạm nước giếng, nhưng duyên phận đẩy đưa, hai tiểu thư của Black và Angle đều được bang chủ hết mực cưng chiều lại kết bạn với nhau. Thời gian dần trôi đến lúc hai người học cấp 2, hai bang hội cũng trở nên thân thiết. Rồi cả hai lớn lên, tiếp nhận chiếc ghế bang chủ. Không lâu sau thì hai bang sát nhập làm một. Hai năm sau họ cùng kết hôn. Từ nhỏ anh, cô ấy, Hải Nam và Trầm My đã cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên những ngày ấy là ngày hạnh phúc nhất đối với anh – nghe tới đây sự nghi hoặc trong lòng nó càng lúc càng lớn, nếu chỉ là cái tên Bảo Nhi thì có lẽ là trùng hợp, nhưng Hải Nam, T.My, Black và cả Angle thì không phải là trùng hợp. Có lẽ nào, cô gái mà hắn nói tới chính là nó? Mặc dù có rất nhìu nghi vấn trong lòng nhưng nó vẫn chọn cách im lặng, khi về nó sẽ tìm hiểu sau. Chắc chắn anh hai và cả T.My đều biết chuyện gì đã xảy ra.

- Nhưng ông trời trêu ngươi, khi cả hai 4 tuổi, mẹ anh và mẹ cô ấy cùng mất đi sau một vụ tai nạn giao thông. Cứ tưởng rằng trẻ nhỏ không biết đau buồn, nhưng sự ra đi của hai người mẹ lại gây ra cú sốc rất lớn cho bốn đứa trẻ. Từ đó, cô ấy trầm buồn hẳn, phải mất một thời gian dài cô ấy mới vui vẻ lại như xưa. Nhưng trong tiềm thức đó là một nỗi đau rất lớn đối với cô ấy và anh. Cũng từ đó anh bắt đầu hận ông ấy, tất cả là do ông ấy gây ra, nếu ông ấy không ngoại tình thì làm sao mẹ anh lại bỏ chạy, nếu ông ấy không làm vậy mẹ anh cũng sẽ không gặp tai nạn, mẹ cô ấy cũng không phải chết, nếu vậy thì anh cũng sẽ không như bây giờ - theo từng lời kể của hắn, những hình ảnh mờ nhạt, chấp vá dần hiện lên trong đầu nó.

Đau… rất đau…

Đầu nó đau như búa bổ…

Hai tay nó ôm đầu, vùi sâu vào khoảng trống giữa hai đầu gối. Nó biết khi còn nhỏ nó gặp phải một sự cố nên quên đi một vài thứ, nếu nó không lầm thì người hắn vừa kể chính là nó và trong những ký ức mất đi của nó có cả hắn trong đấy.

Nó không kháng cự lại cảm giác đau đớn ấy, nó cố gắn nhớ lại, cố gắn sâu chuỗi các hình ảnh mờ nhạt ấy, nó muốn nhớ lại tất cả…

Mặc cho cảm giác đau đớn cứ vây lấy nó, nó cố chấp nhận tất cả, đôi môi anh đào bị nó cắn đến bật máu nhưng nó vẫn không hé môi dù nửa lời…

Còn hắn, hắn đang cố gắn lấy lại tinh thần sau hồi tưởng đầy đau khổ ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.