R... Ầ... M
Vừa bước vào lớp bà cô gỏ mạnh cái thước xuống bàn, làm cả lớp 11A2 đang nhao nhác như vỡ chợ, bàn tán đủ thứ chuyện phải im lặng.
- Cả lớp trật tự im hết cho tôi!
Bà cô đảo cặp mắt sát thủ một vòng, khi không nghe thấy một tiếng nào nữa thì mới dẫn nó từ ngoài cửa vào. Nhìn nó sau đó quay xuống cả lớp nói:
- Hôm nay lớp chúng ta có bạn học sinh mới chuyển vào, các em hãy làm quen và giúp đỡ bạn ấy cùng nhau học tập.
Nó bước vào, cả lớp lúc nãy im như sến nay lại nhao nhác cả lên. Nhất là mấy tên con trai mắt mơ màng hình trái tim, còn bọn con gái thì thì khỏi nói, nhìn bọn con trai khinh bỉ không thôi. Đúng là thấy gái đẹp thì mắt tươm tướp, nước miếng thì rớt xuống cằm. Nhưng nhìn thấy nó trông vẻ dễ thương cũng có thiện cảm. Mấy cô nàng lại tươi cười như hoa khi có thêm bạn mới, có thêm đồng minh để bắt nạt đám con trai mê gái của lớp mình.
- Em hãy giới thiệu về mình cho cả lớp biết đi.
Bà cô lên tiếng nhắc nhở.
Giọng nói mềm mại, dễ thương của nó cất lên, kéo mọi người về thực tại:
- Chào các bạn, mình là Trần Nguyễn Thiên Châu, mới chuyển đến mong các bạn giúp đỡ.
- Rồi! Em xuống bàn cuối ngồi với bạn Linh Linh. - Bà cô cầm cây thước, chỉ cho nó chỗ ngồi phía dưới có cô bạn khá xinh, đang ngồi một mình ở bàn gần cuối.
Nó bước xuống ngồi vào bàn, nhìn cô bạn mới mỉm cười làm quen:
- Chào bạn, mình làm quen nhé?
- Được mình là Linh Linh rất vui được làm quen với bạn, Thiên Châu. Mà bạn gọi mình Linh là được rồi.
Linh Linh thân thiện bắt tay với nó.
Cả buổi cứ thế nó và Linh làm quen, rồi ngồi tám chuyện đủ thứ trên đời. Dù mới quen nhau nhưng bọn nó nói chuyện rất hợp, nên như thân lâu lắm rồi, nó cũng rất thích cô bạn này một cô bạn rất dễ thương và có ưu điểm như nó là nói rất là nhiều. ^^
~~Ra chơi~~
Giờ ra chơi cô bạn Linh dẫn nó xuống căng tin, với lí do "Lần đầu làm quen nhau" phải đi ăn.
Nó cùng Linh đang vui vẻ đi xuống thì chợt có đám nữ sinh, mà không phải một đám mà là nhiều đám đang chen chúc nhau, như ruồi muỗi bu quanh cái gì đó, nó không nhìn thấy. (Đông quá ý mà ^^).
Trời ơi! Có đánh nhau hay sao mà ghê thế không biết? Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của nó khi nhìn thấy đám đông hỗn loạn phía trước. Nó thắc mắc nhìn cô bạn như muốn nói: Cái gì thế kia? Sao nhiều người vậy?
Hiểu được ý của nó Linh Linh chẵng nói chẵng rằng, kéo tay nó lôi vào trong đám đông. Nó chẵng hiểu mô tê gì, thì Linh Linh chỉ tay mình vào một cái bàn có hoàng tử - thần tượng của nữ sinh trường mình cho nó thấy.
Nhìn theo hướng tay con bạn nó chẵng thấy gì ngoài mấy con người đang ngồi đó, trong đó còn có anh nó.
- Cậu chỉ cho tớ như thế là ý gì?
Thiên Châu vẫn đang trong tình trạng ngu ngu ngơ ngơ, người ta đã chỉ tận tình thế mà không hiểu, nó lúc này rất hợp với câu thông minh mà chậm hiểu.
- Cậu không thấy gì sao? Hoàng tử, là hoàng tử _ thần tượng của trường mình đó! Vừa học giỏi, đẹp trai lại con nhà giàu và đặc biệt các anh ấy chơi thể thao rất cừ, chưa một đối thủ nào vượt bộ bốn đó hết. Hai người ngồi ngoảnh mặt về phía mình là hai anh em song sinh Thiên Bảo và Thiên Nam, một người là hoa đã có chủ cò người ngồi phía bên phải cạnh anh Thiên Bảo là hotgirl Như Kì bạn gái anh ấy, phía bên trái là anh Tuấn Kiệt hoà đồng nhất nhóm. Người ngồi quay lưng về phía mình là hoàng tử, tình yêu của nữ sinh đó là Vũ Phong, nhưng anh ấy rất lạnh lùng không nói chuyện với ai ngoài những người ngồi ở đó... bla... bla...
Nó nghe con bạn kể một chuỗi mà đầu nó ong hết cả lên, nào là anh ấy đẹp trai chơi thể thao đầy cuốn hút, rồi thì anh ấy lạnh lùng làm sao ...vân vân mây mây... Lúc này mắt cô bạn Linh Linh long lanh như ánh sao giữa đêm tối, hai mắt là hai hình trái tim to oạch.
Nó thấy thế, nói lớn, lôi con bạn về với thực tại:
- CẬU IM LẶNG CHO TỚ!
Cái giọng thánh thót này mà vang lên thì hổ cũng phải sợ, mọi người xum nhìn nó như sinh vật lạ rơi xuống trái đất. Biết mình hơi lố, khi thét lớn giữa đám đông này, giả lã cười cười cho qua chuyện để phân tán ánh mắt của mọi người, sau đó nhìn cô bạn nói:
- Thời đại nào rồi mà còn hoàng với chã tử, mấy ổng đó mà hoàng tử gì, xấu trai thấy mồ à! Thấy hai anh em song sinh kia không? *Nó hất cằm về hướng hai anh mình* Ảnh cởi truồng tớ cũng có nữa, thế hoàng tử cởi truồng thì sao?...
Nó vừa nói xong một câu, mà mọi ánh mắt hình viên đạn từ tứ phương tám hướng của tất cả nữ sinh đều hướng về nó, làm nó sởn gai ốc, kể cả bộ bốn hoàng tử trừ Vũ Phong đang ngủ thì đều nhìn nó. (Giờ này mà còn ngủ em chịu anh luôn).
- Mày là con nào mà dám nói xấu hoàng tử của bọn tao như thế?
Nghe nó nói vậy, một con nhỏ tóc nhuộm xanh đỏ lại chổ nó đứng, đi theo còn có mấy con nữa.
Nhìn thấy nó Tuấn Kiệt và Như Kì định đi ra giúp, nhưng hai ông anh ngăn lại bảo chờ kịch vui.
-Sao không cho bọn em ra, họ đang bắt nạt Thiên Châu em hai anh đó!
Như Kì nhìn 2 ông anh của nó trách móc, dù sao cũng là em gái mà, chỉ cần nói một tiếng là không ai dám làm gì nó.
Biết Như Kì lo lắng cho em mình, Thiên Bảo kéo tay cô ngồi xuống nói rõ cho cô, nếu biết được tính tình của Thiên Châu thì Như Kì sẽ thay đổi ý nghĩ của mình, có khi còn hào hứng ngồi xem kịch hơn mấy anh.
- Em yên tâm đi! Không ai bắt nạt được nó đâu, em cứ ngồi xuống mà xem.
QUAY TRỞ LẠI VỚI NÓ
- Bọn cô muốn gì?
Nhìn cái đám tắc kè xanh, đỏ, tím, vàng trước mặt nó thản nhiên hỏi như không có chuyện gì, làm Linh Linh sợ không còn giọt máu. Vì sao ư? Đơn giản là nó đang đối đầu với mấy chị hai trường này!
- Ha ha, muốn làm gì à? Bọn tao muốn cho mày một trận, để lần sau biết thế nào là lễ độ. Để cho mày hậu quả khi xúc phạm hoàng tử của bọn tao!
Con nhỏ tóc xanh, đỏ nhìn nó cười điêu ngoa, tay còn vân vê mấy sợi tóc nói.
- Nè, tôi chỉ nói sự thật thôi.
Nó thầm nghĩ, mấy đứa này đúng là điên đủ đường, nó nói sự thật mà còn bị kết án xúc phạm hoàng tử. Mấy cô nàng tiểu thư này không biết có bị ảo tưởng quá hay không nữa? Thế kỷ XXI rồi chứ đâu phải thời tiền sử hay cổ đại đâu mà công chúa, hoàng tử, đúng là đầu óc có vấn đề!
- Mày nói láo mà còn già mồm à?
Con nhỏ kia thấy nó trả lời mình vậy thì tức giận không thôi, trong lòng nhỏ hoàng tử chính là số 1, không có ai có thể thay thế. Mà nay, một con bé từ đâu tới lại dám nói xấu hoàng tử của bọn họ.
- Này mấy cô, trước khi đánh nhau tôi xin cảnh cáo trước, dây vào tôi đến khi "Hàm ơi ở lại răng đi nhé!" thì đừng trách tôi không nhắc nhở đó.
Mấy con nhỏ này dám cậy đông bắt nạt nó à? Khinh thường nó quá đấy, gì chứ đánh nhau là sở trường nó cũng đã đi học võ 8 năm rồi chứ đâu có ít gì.
- Ha ha ha... sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm, tụi bay, xông lên đánh nó cho tao, đánh đến khi không gọi được mẹ thì thôi, đồ không có cha mẹ giáo dục thì phải đánh cho nó tỉnh! (Không biết ai là đồ không có giáo dục.)
Nhắc đến mẹ, nó như núi lửa lâu ngày ngủ quên rồi chợt bừng tỉnh. Thiên Châu từ nhỏ đã không có mẹ, đúng hơn là lúc mẹ sinh nó ra và qua đời, nó luôn ước ao mình có mẹ như nhiều bạn cùng trang lứa. Nhưng ước cũng chỉ là ước, vì nó biết vĩnh viễn nó không thấy được mẹ mình nữa, nhìn bạn bè ai ai cũng có mẹ đến đón mỗi ngày nó thấy tủi thân vô cùng.
Nay con nhỏ kia dám xúc phạm nó, xúc phạm ba mẹ nó thì không có gì để nói nữa. Thiên Châu nó sẽ cho đám ngu ngốc kia biết ai mới là không có giáo dục.
Bing... Bốp... Chát...
Nó xông vào đánh cho bọn chúng tả tơi hoa lá, không có đường lui kể cả con nhỏ cầm đầu. Nó nhìn mấy con nhỏ đang rên la, nằng sóng soài ở trên đất lạnh lùng nói:
- Tôi nhắc nhỡ rồi đó, bây giờ biết thế nào là hàm ơi ở lại răng đi nhé rồi chứ? CÚT HẾT CHO TÔI.
Bọn kia sợ quá ôm thân thể tàn tạ chạy toé khói, nhưng con nhỏ cầm đầu có vẻ không phục, ghi hận trong lòng ả hứa sẽ quay lại trả thù. Tao sẽ không tha cho mày đâu con nhỏ đáng ghét!
BỐP....BỐP....BỐP
- Quả không hổ danh là chị hai trường WINDY (Trường cũ của nó), em gái anh giỏi lắm!
Thiên Nam thấy nó đã xã giận xong, anh đứng dậy hướng nó mỉm cười, vỗ tay nói lớn làm mọi người đã ngạc nhiên rồi, nay lại nghe thêm câu sau làm ai nấy đều thêm ngạc nhiên.
Kể cả Linh cũng không kém phần kinh ngạc, khi nghe anh nói Thiên Châu là em gái mình. Không trách gì mà nó thản nhiên nói những lời như lúc nãy. Lúc đầu vì quá lo cho nó nên Linh Linh không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mới thấy nó rất giống với hai anh kia.
- Mấy anh còn ngồi đó mà cười được cơ đấy? Mấy anh không nhìn thấy em gặp nguy hiểm sao? Để một mình em đối đầu với hổ mà ung dung thế đó, đúng là vô tâm mà! Em có phải là em gái mấy anh không đó?
Nó vừa dứt lời khoé môi tất cả mọi người giật giật, có người còn âm thầm đổ mồ hôi sau áo, nhìn nó đánh mấy con nhỏ kia mà không là hổ thì thôi, chứ không ai dám nhận làm hổ hết! Đây là tất cả suy nghĩ của mọi người khi nhận xét.
- Ý Thiên Châu em đừng nóng, lại đây ngồi đi, tại anh em không cho chị ra ấy chứ!
Như Kì lại chỗ nó kéo nó ngồi vào ghế, đưa cho nó một ly kem socola. Đúng như Thiên Bảo nói, nhìn xong nó đánh nhau mà cô thấy thương thay cho mấy con nhỏ xấu số kia.
Mà nhắc đến chuyện hôm qua, sau khi cô bỏ đi thì Thiên Bảo đã chạy theo và giải thích, làm cô thấy mình đúng là không tốt, khi hiểu nhầm anh. Thiên Châu cũng là một cô bé tốt, nhưng cũng khá trẻ con hôm qua vì hối lỗi mà mua nguyên mấy hộp kem, bánh đến chuộc lỗi, mấy hiểu nhầm kia coi như xí xoá. Hai chị em nói chuyện vui vẻ và kết thân với nhau.
- Híc... May có chị Kì thương em nhất, chứ không như mấy ai kia...
Nó liếc nhìn hai ông anh cùng Tuấn Kiệt ám chỉ. Giả vờ uất ức, ngồi xuống cạnh Như Kì.
Nhìn cô bạn Linh Linh của nó bây giờ đang ở trên mây. Đứng dậy đi lại chổ cô bạn, đập mạnh vào vai Linh Linh gọi cô bạn về thực tại.
- Linh, lại đây ngồi đi, cậu còn đứng ngẩn ngơ đó làm gì nữa?
Bây giờ cô nàng mới hoàn hồn, thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, như con rô bốt nhỏ theo lời nó ngồi xuống.
- Giới với mọi người, đây là bạn em Linh Linh, mấy anh chị nhớ là không được ai bắt nạt cậu ấy đâu đó! Nếu không sẽ biết tay em!
Thiên Châu nhìn mấy anh chị kia nói, hay cũng chính là cảnh cáo cho những người ở đây biết "Đừng ai động vào bạn tôi, nếu không sẽ lãnh hậu quả như mấy con nhỏ lúc nãy!"
Được nhìn thấy thần tượng mình bấy lâu ở cự li gần, Linh nghĩ mình như đang trong mơ. Tâm hồn đang trong tình trạng lên mây, lâng lâng, lúc sau bừng tỉnh nhỏ mới cất tiếng:
- Em chào mấy anh chị, em là Linh, bạn mới của Thiên Châu.
- Chào em. ^^
Như Kì thân thiện đáp trả, còn mấy anh kia thì chào hỏi qua loa rồi tiếp tục nói chuyện của mình.
Bọn nó đang trò chuyện vui vẻ thì hắn thức dậy vì quá ồn ào, tối qua hắn mất ngủ cả đêm để làm đề cho mấy thầy cô, nay bị lôi ra đây vừa mới chợp mắt được tý lại bị đánh thức. Ngước mắt lên, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là nó đang cười nói vui vẻ, thế là chẵng nói chẵng rằng nhìn nó chằm chằm như sinh vật lạ vừa rơi xuống trai đất. Mà suy nghĩ trong đầu hắn khi nhìn thấy hắn chính là: Con nhỏ hôm qua dám đá và mắng chửi hắn là biến thái sao lại ở đây?