Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

Chương 17: Chương 17: Theo Anh Tôi Sẽ Làm Gì?




Sau một hồi yên tĩnh Thiên Châu không chịu nổi nữa rốt cuộc cũng muốn mở miệng nói chuyện với hắn. Nhưng nói gì bây giờ?

Tình cảnh bây giờ không hiểu sao lại khó nói đến như vậy, im lặng đã khó nay mở miệng lại khó hơn! Đúng chính xác hơn là nó không biết mình nên bắt đầu từ đâu hết.

Nhìn cái bóng dáng hoàn hảo kia nó thấy mình như kẻ phạm tội.

Hít một hơi thật sâu, kiểu như ra chiến trận đối mặt với kẻ thù nó mở miệng:

- Vũ Phong, chuyện lúc nãy thành thật cảm ơn anh. Nhưng... đám người lúc nãy tôi có thể giải quyết, anh biết tôi không yếu đuối đến mức bị mấy tên kia bắt nạt mà, đúng không?

Câu nói của nó làm Vũ Phong nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, lúc nhìn thấy nó như vậy không hiểu sao hắn lại thấy bực mình, muốn bẻ nát tay tên nhím xù cả gan động vào nó. Hắn thấy không vui khi nó yếu đuối, dù biết nó giả vờ, hắn ghét cái dáng vẻ mèo con đó của nó, hắn chỉ thích nó dơ bộ móng vuốt đầy kiêu ngạo của mình ra mà giáo huấn những đứa bắt nạt nó. Cho chúng một trận ngay để biết hậu quả thế nào khi động vào con nhỏ rắc rối, kiêu ngạo.

Hắn rất giận, nhưng Vũ Phong luôn tự hỏi tại sao hắn tức giận? Lí do của hắn không kiềm chế nổi bản thân mình là gì?

- Vũ Phong.

Thấy hắn không nói gi nó lại lên tiếng gọi hắn.

- Ừ.

- Tôi xin lỗi.

Thiên Châu lại xin lỗi hắn trong khi không biết xin lỗi vì lí do gì, vì nó đến lớp hắn gây chuyện hay để cho tên nhím xù bắt nạt? Chắc là lí do đầu, bởi hắn với nó đâu có là gì đâu!

Chắc chắn là tảng đá đó tức giận vì nó đến lớp hắn chọc phá đó mà, ai mà không biết hắn đặc biệt thích yên tĩnh. Nay nó lại đứng trước lớp hắn gây hỗn loạn kéo bao nhiêu người tới thế kia, Vũ Phong không bực mình cũng phải bực mình.

- Cô không có lỗi nên không cần phải xin lỗi.

Tầm mắt vẫn ở dưới sân trường, không quay đầu lại Vũ Phong nói.

- Thế anh không giận tôi sao?

Thấy hắn không giận nữa, nó vui vẻ hỏi.

Hắn không trả lời nó, nhưng im lặng đồng nghĩa với việc thừa nhận nó lại ríu ríu không ngượng ngùng hay sợ hãi.

Suy nghĩ một lát nó bắt đầu nhớ đến mục đích đi tìm hắn là "Lấy lại sợi dây chuyền". Nhưng nó chưa nghĩ ra mình làm việc gì để đáp ứng điều kiện đổi lấy sợi dây chuyền, đã vắt hết mọi chất xám có được trong não ra nhưng xin chân thành bó tay, bởi nó không biết làm gì hết, đánh đấm là chuyện nhỏ, ô sin là chuyện lớn. Mà khoan... đánh đấm => nó làm rất tốt => có thể làm vệ sĩ cho hắn. Ha ha nó thông minh ghê... Nhưng... nó không muốn làm không công cho hắn, như vậy thật mất mặt cho một đời oanh liệt làm thủ lĩnh của mình, nó phải tìm một cách gì mà vừa đáp ứng điều kiện của hắn vừa có lợi cho nó. ●ω●

Để xem thử nào...

Tinh...

Một cái bóng đèn sáng rực rỡ như chính khuôn mặt nó bây giờ hiện lên trong đầu. Nó đã nghĩ ra nó sẽ làm gì vừa có lợi cho nó vừa đáp ứng điều kiện hắn đưa ra.

Khuôn mặt gian tà Thiên Châu nở nụ cười cáo con. Đứng dậy, tiến lại gần hắn nó chìa tay ra bảo:

- Vũ Phong, anh hãy trả lại sợi dây chuyền cho tôi đi.

Nghe nhắc đến sợi dây chuyền, Vũ Phong cũng chịu quay lại nhìn nó. Hắn đợi nó đến tìm hắn lấy lại sợi dây chuyền nên rất mong đợi. Nhếch mép nhìn thẳng vào mặt Thiên Châu, hắn nói:

- Oh! Hóa ra cô còn nhớ à? Vậy cô chấp nhận làm ô sin cho tôi?

Nụ cười kia của hắn làm nó thấy thật đểu giả, cáo già, ác quỷ đội lốt thiên thần... sao bề ngoài của hắn lại khác với cái tính cách bên trong thế không biết? Mấy đứa con gái kia không biết thích hắn ở điểm nào? Mà thôi, mình không thích là ok - Nó thầm nghĩ.

- Oh no! Đường đường là thiên kim nhà danh môn mà đi làm ô sin thì thật mất mặt gia tộc nhà tôi quá! Còn nữa, đàn em ở trường Windy mà biết chị hai chúng đi làm ô sin... mặt mũi tôi ở đâu? Thà chết còn sướng hơn! Anh thấy tôi nói đúng không?

- Vậy cô sẽ làm gì cho tôi?

Bỏ tay vào túi quần, người tựa vào hành lang, một bộ dạng lười biếng chờ nó trả lời. Không nói cũng sẽ biết Thiên Châu sẽ nghĩ ra một điều kiện quái gỡ cho mà xem. Nó là ai? Con nhỏ chuyên gây rắc rối cho hắn mọi nơi, mọi hoàn cảnh.

- Ha ha... theo anh tôi sẽ làm gì?

Chưa vội trả lời hắn, Thiên Châu cười lớn hỏi ngược lại câu hỏi, nó muốn gây ra sự tò mò cho đối phương, cho hắn sự kích thích trí tò mò một xíu. Học ở đây không lâu nhưng nghe danh hắn qua mấy tiểu thư mê trai và qua mấy fan page của hắn nó thu thập không ít thông tin nổi bật của hắn, trong đó có chỉ số IQ cao được thầy cô và toàn trường hâm mộ. Nên giờ nó muốn thách đố xem thử hắn có đoán được không. Chỉ số IQ đoán đố của người xưng tụng thiên tài này là bao nhiêu! (T/g: Ặc... Chuyện này có liên quan đến chỉ số IQ không vậy trời? =_=|||)

- Cô thấy tôi giống cô không?

Nhìn nó chằm chằm như người trên sao hỏa Vũ Phong hỏi nó một câu chẵng ăn nhập gì với câu hỏi.

- Không! Anh làm sao mà giống tôi được, vớ vẫn.

Nó trả lời không do dự.

- Vậy cô thấy tôi có điểm nào giống cô không?

- Đương nhiên là không?

- Vậy cô thấy tôi làm sao mà suy nghĩ giống cô được!

Hắn lại hỏi nó.

Đến đây thì nó hoàn toàn hiểu ra dụng ý của hắn, ha ha hóa ra là hắn cũng không nghĩ ra nha. Nhưng câu trả lời của Vũ Phong cũng chuẩn! Hắn sẽ từ từ dẫn người khác đến kết quả hắn muốn. Xem như IQ cũng không tồi.

Thiên Châu lại chậc chậc miệng nói:

- Hừ... xem như câu trả lời của anh thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.