Đồng hồ điểm 12h đêm, mọi cảnh vật yên tĩnh xung quanh bỗng chóc bị phá tan khi tiếng điện thoại bá đạo của ai đó vang lên
- Ren.. Ren.. ò e, ò e,... ò e..
(Cài gì không cài, cài tiếng chuông cứu hỏa==)
Cô đang mơ màng với giấc mộng đẹp, có chàng hoàng tử cùng con bạch mã mờ ảo trong sương đang tiếng tới chỗ cô đang đứng, ôi! Anh ấy đang đến gần, sắp thấy được mặt anh ấy rồi...)
Cô giật mình hốt hoảng, hồn còn chưa nhập xác, bực mình với cái điện thoại rồi cô nhắc máy
- ÁAA!!! TRỜI ƠI, thằng, con nào điện bà giờ này vậy? Có biết giờ này là giờ nào không hả?, Người hay ma mà giờ này còn phá người ta không cho ai ngủ nghê gì....
Đầu dây bên khi chưa kịp ú ớ tiếng gì đã bị cô xả cho một tràn.
- Nói xong chưa? Tôi đây.
Cô đang bực vì kẻ dám phá giấc ngủ vàng son của mình, làm gì chứ đừng đụng vào giấc ngủ của cô.
- Tôi là tôi nào? Bộ không ngủ hả, bà đây còn ngủ. Cúp!
Người gọi cô không ai khác là hắn, hắn có cần ngủ đâu, hắn định phá cô chơi, ai ngờ cô làm dữ vậy.(12h đó cha nội)
- Yêu cầu thứ nhất. Mai là đồ ăn sáng cho tôi.
Cô ngu ngơ, rồi bỗng lục lại kí ức, yêu cầu, à! Ba yêu cầu của tên đáng ghét. Nữa đêm không cho cô ngủ, dám phá cô, rồi đòi cô làm cơm sáng, tên đáng gét này, cô hận không thể nhai xương hắn. Nhưng bây giờ cô rất buồn ngủ, thôi bỏ vậy
- Rồi.. rồi.. cho tôi ngủ được chưa...
Nói xong cô quăng luôn cái điện thoại trên giường, rồi nằm sắp xuống ngủ như chết.
__________________
6h Sáng.
- Oáp!! Oáp!!...
Cô đang trong tình trạng ngáp dài ngáp ngắn bước xuống cầu thang.
- Hôm nay trời có bão sao ta?
Mama cô thấy cô sáng nay thức sớm hơn mọi ngày, hơi bất ngờ nên lên tiếng trêu ghẹo đứa con gái này.
- Mama này!
Cô nhảy cẩn lên khi bị mama nói như vậy, cũng tại cái tên đáng ghét kia bắt cô làm đồ ăn sáng này nọ... cô nguyền rủa hắn ăn xong đồ ăn của cô rồi nghẹn chết luôn cho rồi.
- Mama ơi, còn trứng không, con muốn làm ốp la với bánh mì.
Nghe cô nói mẹ cô lại càng ngạc nhiên, trước giờ cô có làm cơm sáng đâu, bỗng lòng bà vui mừng vì cô đã trưởng thành thật rồi. Bà mỉm cười nói
- Trong tủ lạnh còn đó, con lấy ra làm đi.
Vừa nghe mẹ nó, cô liền lôi tất cả nguyên liệu ra và bất tay vào làm. Cô cũng rất đảm đan nha, nấu ăn cũng rất tuyệt.
- Con làm cho mama một phần để ở bàn rồi đó. Chào mama con đi học nhá! Yêu mama.
Cô chào tạm biệt mama với nụ hôn gió đáng yêu vô cùng, rồi tung tăng chạy đi.
Mẹ cô nhìn theo nở nụ cười hạnh phúc, hai vợ chồng bà vì không con cái nên đã nhận nuôi cô từ viện mồ côi, hai năm trước chồng bà đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh lâu năm, cũng mai ông trời còn thương bà đã để lại thiên thần này cho bà không cô đơn khi bóng xế tuổi già.
____________________
Đến trường, hôm này không phải như lần trước phải leo rào khổ sở, còn bị người ta phát hiện, cô bước đi hiên ngang vào cổng chính, không quên ngoái lại cánh cửa đáng ghét kia, và bây giờ là tìm cái tên đáng chết kia để đưa đồ luôn trước khi mọi người vào đông đúc.
- Hay là hắn ở chỗ hôm trước? Đến đó xem sao!
Cô không biết phải tìm hắn ở đâu liền nhớ đến chổ đầu tiên gặp hắn, phía sao trường nơi tường rào thấp kia.
Vừa đến đã thấy hắn ngủ ở góc cây đằng kia, quả nhiên cô đoán đúng. Cô lại gần hắn hơn, cô bất ngờ khi thấy cạnh bên hắn có con gì đó lạ lạ. Nó gần giống như chó nhưng có cánh , lông màu xanh ngọc.., nó cũng đang ngủ giống hắn, thật đáng yêu quá đi, cô không kiềm lòng được liền lấy tay sờ thử con vật kia. Hắn đã dậy từ lúc cô đến đây, nhưng giả vờ ngủ, rồi thì bất ngờ khi thấy cô nhìn thấy con Khuyển nhi, thần thú của hắn.
- Cô thấy được nó hả?
Cô đang định sờ thử con vật nhỏ kia nhưng bị hắn làm cho giật mình phải rụt tay lại, như bị người ta bắt quả tang việc mình làm.
- Thấy chứ, tôi có bị mù đâu!
Nghe cô nói, hắn thấy lạ, con thú này đâu phải người bình thường có thể thấy. Trừ thần tiên, yêu ma mới có thể thấy.
Thấy hắn suy nghĩ đâm chiêu, cô tự hỏi chắn con thú này không phải tầm thường, vậy hắn là ai? Nói mới nhớ cô chưa biết gì về hắn, đến cả tên cô còn chưa hỏi qua, thật quá lỗ mãn khi quen biết như vậy, cũng vì vụ cái cặp hôm qua nên vô tình quen biết, mà hắn cũng đáng ghét nha, chả thèm hỏi tên ai cả, thôi thì phải tìm cách kết bạn để còn mượn con thú nhỏ khi chơi... ( chị ấy thật gian manh)
- Tôi có thể thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy được, đừng bất ngờ, đến cả tôi còn chẳng biết nói có ai tin không.
- Tất nhiên là tôi tin cô, vì đến tôi cô còn nhìn thấy cơ mà.
Hắn nhìn cô rồi nói tỉnh bơ.
Nghe hắn nói xong cô bỗng ngạc nhiên, há hốc miệng, mắt mở to, không lẽ anh ta là ma? Cô thoáng lo sợ.
Thấy biểu hiện kì quặt của cô, hắn bất giác cười,từ lúc hắn xuống hạ giới này, lần đầu tiên hắn gặp một con người phóng khoáng, mạnh mẽ, không chút giả tạo, ở cô hắn có cảm nhận rất lạ nên thấy thú vị và muốn kết bạn với cô, giờ lại thêm một điều thú vị ở cô, cô có thể nhìn thấy nguyên thần của hắn khi không hiện ra. ( vì hắn là thần nên phải hiện ra như một người bình thường để tất cả mọi người có thể thấy hắn).
Cô mở miệng, giọng có phần ngần ngại , cứ nghĩ hắn là ma.
- Vậy... anh là ... ai? Người.. hay..m..a.
____________________