Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem

Chương 12: Chương 12




Yêu, là như thế này—

Chúng ta ca tụng tình yêu, đắm chìm trong tình yêu, sau đó dần dần quên đi hương vị của tình yêu.

Anh với em, cuối cùng cũng không thể may mắn thoát khỏi vòng tuần hoàn này.

**

Nhân vật trang bìa?

Tưởng Vĩ Nhân nhìn bản “nhị tuần san” ở trên bàn, vô cùng nhức đầu.

Cái đó…..Lương Duy Nặc chết tiệt!

Mười giờ sáng nay, anh cầm quyển tuần san này đi vào phòng làm việc của cô. Bây giờ nhìn tờ tuần san chói mắt ở phía đối diện, thực sự, thực sự cô kích động muốn giết người!

Tại sao bọn họ lại ôm hôn trên đường lớn vậy?

Tưởng Vĩ Nhân nhìn vào tấm hình đối diện, nghĩ như thế nào cũng không hiểu, tóm lại tại sao ngày đó bọn họ phải ôm hôn nhau ở trên đường, mà cô lại ôm anh chặt như vậy?

Trời ơi, cô còn muốn làm người nữa hay không? Nhìn như thế này, cô làm sao ra ngoài đối mặt với mọi người được?

Sau một tháng Lương Duy Nặc tiếp quản công ty đã thay đổi nhân sự, mà thay đổi lớn nhất chính là Nghiêm Khánh Chương đã thăng chức lên thành Phó tổng giám đốc, mà cô lên làm trưởng phòng tài vụ và kế toán. Cô ngồi vị trí này vẫn rất thoải mái yên tâm, bởi vì so với trưởng phòng Trần tại vị lúc trước, cô tự nhận là cô tận tâm trách nhiệm với công việc nhiều hơn.

Nhưng mà bây giờ…..Nhìn vào tuần san, cho dù cô thoải mái yên tâm như thế nào cũng không khỏi có chút chột dạ!

Chắc là bên ngoài đã loan truyền lung tung rồi! Tưởng Vĩ Nhân gần như có thể đoán được người khác sẽ nói cô ra sao, không có gì khác ngoài dựa vào sắc đẹp, dựa vào quan hệ.

Ai, ai, ai, Lương Duy Nặc đáng ghét, lần này hại chết cô rồi!

Điện thoại trên bàn vang lên, cô ấn xuống phím giảm thanh nhận điện thoại.

“Tôi là Tưởng Vĩ Nhân.”

“Vĩ Nhân! Báo viết đều là sự thật sao?”

Là giọng của bố cô. Trời ơi, ngay cả bố cô cũng xem tuần san sao?!

“Bố, con—“

“Bố chỉ hỏi con, có đúng vậy hay không? Các con ở chung?” ông Tưởng ngắt lời cô, hỏi cố chấp.

“Bọn con….không phải bọn con ở chung.” Tưởng Vĩ Nhân vô cùng hốt hoảng, không phát hiện có người vào phòng làm việc của mình.

“Không phải ở chung? Vậy tại sao anh ta lại ở chỗ của con qua đêm? Con còn chưa lập gia đình, vậy mà làm ra những chuyện như vậy!”

“Bố, bố hãy nghe con nói, con—”

“Nói gì? Đã đến mức này, con còn muốn bố nghe cái gì? Gì hai của con sáng nay gọi điện thoại cho bố, con biết gì ấy nói những gì không? Gì ấy nói cho bố biết, cho dù thiếu tiền, cũng không cần mang con gái đi bán! Con…..con định làm bố tức chết phải không?”

“Bố…..” Tưởng Vĩ Nhân sau khi nghe bố mình nói lại những lời ấy, trong lòng xoắn lại, đau nhức khó chịu. Bố của cô làm sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục này? Lúc bố cô vẫn còn nở mày nở mặt, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bây giờ rơi vào hoàn cảnh để người khác nói “mang con gái đi bán”, cô biết, bố cô không chịu được sự khinh miệt này. Nhưng mà lúc này, cô thực sự không biết nên nói với bố mình những gì.

Lương Duy Nặc và cô khác nhau một trời một vực, cô biết rất rõ. Nếu như hôm nay Lương Duy Nặc không phải là Đệ Nhị Đại thiếu người nối nghiệp “tập đoàn Trung Dục”, nếu như Lương Duy Nặc có thể bình thường hơn một chút, thì cô có thể tự tin mà nói cho bố cô biết—bọn họ chỉ là quan hệ nam nữ yêu đương!

Nhưng mà, Lương Duy Nặc không phải người bình thường; mà cô, đã từng là tiểu thư của nhà hoàn cảnh sa sút. Cho dù bất cứ ai cũng sẽ cho rằng cô trèo cao đối với Lương Duy Nặc, cô chỉ là tham lam tài sản gia đình Lương Duy Nặc!

Hai người ở hai đầu điện thoại đều im lặng, chỉ khác là, đầu này Tưởng Vĩ Nhân đã tủi thân khóc lên rồi. Nước mắt, còn chưa rơi ra khỏi hốc mắt, đơn giản là vì cá tính quật cường không chịu thua của cô mà thôi.

Cô không cách nào mở miệng, chỉ có thể cố gắng thuyết phục chính mình không nên bị những kẻ bỉ ổi kia bỏ đá xuống giếng đánh bại.

Tất cả những thứ này, Lương Duy Nặc vừa đi vào phòng làm việc đều thấy hết.

“Chia tay cậu ta đi!” ông Tưởng lên tiếng phía đầu bên kia .

“Bố!”

“Con không chia tay cậu ta, chẳng lẽ muốn bảo cậu ta trả nợ giúp chúng ta sao? Là bố dạy con như vậy sao?”

“ Bố, con không có ý cần anh ấy trả nợ giúp con……”

“Vậy hãy chia tay cậu ta! Nhân Nhân, cho dù bố phải ăn xin, cũng không muốn bán con gái! Con ở cùng với loại đàn ông đó, sẽ có hạnh phúc gì chứ? Người nhà cậu ta có thể chấp nhận con sao? Bọn họ sẽ coi con như thế nào? Nói con phượng hoàng bay trên ngọn cây? Hay chỉ là chim sẻ tham lam gia sản nhà cậu ta? Nhân Nhân, tỉnh lại đi!”

“Bố, chỉ là con……chỉ là thích anh ấy……không phải muốn gả cho anh ấy…..” Mĩ Nhân nhắm mắt lại, rốt cuộc nước mắt cố nén đã rơi xuống.

Lời nói này nghe vào trong tai của Lương Duy Nặc đang đứng cạnh cửa, thực sự là hạnh phúc…..lại rung động!

Cô thừa nhận với người bố đang nổi giận đùng đùng của mình cô thích anh, còn nói không có ý muốn gả cho anh? Ai, anh thực muốn xách cô lên đánh cho một trận. Gả cho anh đáng sợ vậy sao?

“Con…..con phải làm bố tức chết mới cam lòng sao?”

“Bố……”

“Bác trai.” Lương Duy Nặc đi tới, cầm lấy điện thoại, cắt đứt cuộc nói chuyện.

Tưởng Vĩ Nhân giật mình, cô hoàn toàn không biết Lương Duy Nặc đi vào lúc nào! Giật mình khiến cô ngay cả phản ứng cũng không có, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Lương Duy Nặc cầm ống nghe, nói chuyện với bố mình.

“Cậu là ai?”

“Cháu là Lương Duy Nặc. Bác trai, cháu thật sự thành tâm xin bác gả Vĩ Nhân cho cháu……cháu sẽ yêu thương cô ấy thật tốt, cho cô ấy hạnh phúc.”

“Cậu gặp quỷ mới có thể cho con gái bảo bối của tôi hạnh phúc!” Ông Tưởng ở đầu bên kia rống to.

“Cháu có thể.”

“Cậu dựa vào cái gì mà mạnh miệng?”

“Dựa vào cháu thực tâm yêu cô ấy.” Lương Duy Nặc nói chuyện với ông Tưởng, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú Tưởng Vĩ Nhân đang ngồi yên lặng trên ghế làm việc, nhìn cô kinh ngạc mở lớn hai mắt, hình như là bị chữ “yêu” của anh dọa sợ.

Lương Duy Nặc cười cười, sờ đầu cô dịu dàng, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

“Yêu? Yêu là tùy tiện nói ra một chút là được à? Không có năng lực hành động, yêu thì tính là gì!” ông Tưởng hét lên điên cuồng.

“Bác trai hi vọng cháu có hành động gì?”

“Cậu…..cậu—” ông Tưởng tức giận đến mức trong phút chốc không biết nên nói gì, cái khẩu khí chắc chắn của tên tiểu tử này thật muốn tức chết ông! “Tôi không cho phép cậu lấy tiền ra ngoài giúp chúng tôi trả nợ! Tôi không muốn con gái của tôi bị coi thường!”

Lương Duy Nặc cười ra tiếng, cuối cùng cũng biết sự quật cường và khí khái của Tưởng Vĩ Nhân di truyền từ người nào.

“Cậu cười cái gì?” ông Tưởng nghe tiếng cười của anh, tức giận hơn.

“Cuối cùng cháu cũng biết rõ sự quả quyết của Vĩ Nhân di truyền từ người nào, quả nhiên Vĩ Nhân là con gái bác. Thực ra không cần bác yêu cầu, vốn dĩ Vĩ Nhân cũng không nhận sự giúp đỡ của cháu, mặc dù cháu rất muốn giúp cô ấy.”

“Hừ!” Biết con gái không làm mình thất vọng, thoáng cái ông Tưởng tắt lửa giận. “Cậu thực sự muốn lấy con gái tôi?” ông Tưởng lại hỏi. Con gái mình cũng đã ở chung cùng người ta, mà tiểu tử này còn nói yêu, còn nói muốn kết hôn, kỳ thực ông không có lập trường gì để phản đối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.