Lần phát bệnh này của
Thiên Hằng không khác gì mấy lần khác. Quan trọng là thể lực cậu bé đã
tới điểm cực hạn. Có thể…có thể sẽ không qua khỏi. Là người theo dõi
bệnh trạng suốt mấy năm nay của cậu bé, lòng bác sĩ Trương không khỏi
nhói lên.
Bỗng nhiên cửa phòng cấp cứu bị đẩy mạnh. Một bác sĩ khác bước vội vào.
-Thầy Trương…Có cái này…
Bác sĩ Trương cầm lấy xấp giấy trong tay. Đó là một kết quả xét nghiệm của một người mới được gửi qua.
Anh ngẩng lên:
-Bác sĩ Phương…Phiền cô tiếp tục. Tôi có chuyện phải ra ngoài.
Đó là một điều kỳ diệu bất chợt mà trời đột nhiên ban tặng. Bác sĩ Trương cũng thấy lòng nhẹ nhàng hơn.
Trong phòng bệnh, Niệm
Kiều ôm chặt Niệm An trong tay. Cảnh sát tới nơi thì cậu bé vẫn còn hơi
sốt, nhưng da dẻ trắng hồng, có vẻ rất khỏe mạnh. Thấy Niệm Kiều còn huơ huơ cánh tay nhỏ đòi ẵm, rất đáng yêu.
Cô ôm con vào lòng. Không màng gì cả. Chỉ cần con là đủ lắm rồi.
Trình Vân phải nói chuyện với cảnh sát Trần nên một lúc sau mới vào trong được. Niệm An đã được
đặt trên giường, say ngủ. Đứa bé vô tư, không biết mình đã trải qua
những chuyện gì.
Tay hắn run run. Chân ngập ngừng không dám bước tới. Con của hắn…Con hắn đó sao?
-Niệm Kiều. Đó là con…
Niệm Kiều hơi khựng lại.
Bao ngày nay cô toàn dựa dẫm vào Trình Vân cả. Nếu không có hắn, Niệm An có lẽ không thể quay về. Nhưng giữa hai người còn tồn tại bao nhiêu
thứ. Yêu yêu hận hận, cuối cùng có gác lại được không?
-Niệm An.
Gương mặt đứa trẻ gây nên xúc động đặc biệt. Nó giống Trình Vân như tạc. Thoáng nhìn đã biết là hai cha con.
-Con của anh…
-Vâng…Là con của anh.
Niệm Kiều lạnh nhạt.
Nhưng không che giấu được cơn sóng trong lòng. Trình Vân bồng con lên,
áp má vào mặt nó. Niệm An bị giật mình thức giấc. Cậu bé không khóc, chỉ đưa đôi bàn tay nhỏ xíu nắm lấy đầu Trình Vân.
-Tiểu An…
-Anh…
Niệm Kiều im lặng. Thâm tình phụ tử, cô có thể ngăn cản được sao?
Có xảy ra chuyện mới
thấy, tại sao có nhiều người phụ nữ sống chết để giữ lại cha cho con
mình. Cảm giác lo toan một việc một mình thật đáng sợ. Cô đã yếu đuối,
đã rất sợ Trình Vân sẽ buông tay.
-Anh Trình.
Bác sĩ Trương không gõ
cửa đã bước vào phòng bệnh. Niệm Kiều và Trình Vân đều đứng thẳng người. Nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc là chuyện gấp. Thiên Hằng đang ở trong
phòng cấp cứu…Cậu bé ấy….Niệm Kiều chợt thấy lòng tràn ngập bất an.
-Vâng.
-Tôi có chuyện muốn trao đổi với anh.
-Vâng!
Trình Vân trao Niệm An lại cho Niệm Kiều. Bác sĩ Trương cũng không vòng vo nữa, trực tiếp đi thẳng vấn đề.
-Ngân hàng tủy Đài Loan mới gửi qua cho tôi một tài liệu. 9 năm trước anh từng đăng ký mẫu tủy gốc ở đó.
-Vâng.
Khi ấy Trình Vân mới tốt
nghiệp đại học, từng bị Nhất Vũ lôi kéo đi đăng ký hiến tủy. Đứa em này
của anh luôn ngập tràn sức sống. Có ai ngờ…
-Mẫu tủy của anh có độ
tương thích là 92% với Thiệu Thiên Hằng. Anh lại rất khỏe mạnh. Nếu anh
bằng lòng, chúng tôi sẽ tiến hành cấy ghép ngay.
Trình Vân và Niệm Kiều
đều bị chấn động. Cũng phải. Trình Vân là cha ruột của Niệm An. Tạo hóa
đôi khi có những sắp xếp thật kỳ diệu. Thiên Hằng đang nằm thiêm thiếp
trong phòng bệnh, mạng sống như chỉ mành treo chuông.
Còn Lạc Ân nữa. Niệm Kiều quay người về phía phòng cấp cứu sản. Bác sĩ vẫn chưa ra.
-Anh Trình…
-Tôi cũng không hẹp hòi
gì. -Trình Vân thở dài. Hắn làm cha, đương nhiên cũng hiểu, khi con cái
gặp tai nạn, người làm cha còn đau lòng hơn gấp bội phần.- Cứ vậy mà cấp ghép sao?
-Không đâu- -Bác sĩ
Trương xua tay- Chúng tôi còn làm lại một số xét nghiệm nữa. Hiện nay
chúng tôi đang trị liệu, dùng thuốc đặc trị để tình hình Thiên Hằng ổn
định hơn. Nhanh nhất là ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật. Bây giờ anh chỉ cần đi với chúng tôi lấy mẫu tủy lại thôi.
-Ừ. Vậy đi!
Trình Vân đưa tay sờ má Niệm An. Thằng bé đang bú ngón tay, tròn mắt nhìn anh. Ánh mắt Niệm Kiều cũng trở nên dịu dàng hơn.
Mất một ít tủy, lấy lại
nhiều điều đáng giá. Có ai nói Trình Vân tính toán cũng được. Nhưng sau
sự việc này, hắn sẽ không buông tay nữa. Niệm Kiều và Niệm An. Một mái
gia đình của cả ba người.
*Nút thắt đang được mở dần dần. Còn 2 cái nút nữa.
Com đi, còm đi. Như cũ ha.