Phản ứng của Huệ Mẫn không ngoài dự đoán của Thiên Hằng. Cô bỏ chạy, nước mắt chảy dài trên má. Niệm An cũng ngỡ ngàng:
-Còn đứng đó. Chạy theo đi.
Anh hai à….- Niệm An ngập ngừng- Em…
-Cô ấy đang bị kích động. Em đi theo đi, coi chừng cô ấy nghĩ quẩn thì hối hận không kịp. Nhanh đi.
-Dạ…anh hai!
Thiên Hằng nhìn theo dáng Niệm An vội vã….Anh cũng không biết, những phán đoán của mình có đúng không?
Niệm An thực sự chỉ xem
Huệ Mẫn là trò đùa cợt? Phá hoại, dồn Lâm thị vào đường cùng là bản chất con buôn hay bởi Niệm An muốn cô ấy không còn đường quay lại, phải hòan toàn phụ thuộc vào mình?
Tương tự như ngày trước
nó đã từng nhúng tay vào chuyện của anh và Thẩm Tinh. Nhưng với Thẩm
Tinh, Thiên Hằng thật lòng yêu cô. Còn Niệm An, nó đã biết thế nào là
yêu quý một người, bằng mọi thủ đoạn giành về người đó chưa?
Anh chợt thở dài…
…Vẻ trầm ngâm của Thiên
Hằng cả buổi chiều khiến Thẩm Tinh cũng cảm thấy lo lắng. Anh vẫn giúp
cô chăm con uống sữa, vẫn thay tã cho con như mọi ngày song cô vẫn đọc
được nỗi niềm hiện lên trong mắt chồng. Một chút thất thần, một chút lo
sợ và có cả sự hối hận bên trong, thể hiện rõ qua tiếng thở dài.
-Anh!
Thẩm Tinh bỗng tựa vào
người Thiên Hằng. Anh hơi bất ngờ nhưng vẫn quay lại, ôm lấy vóc dáng đã có phần đầy đặn hơn sau khi sinh của vợ, vùi mặt vào tóc cô.
-Con ngủ rồi hả em?
-Dạ…Tiểu Noãn ngủ rồi anh.
Sau bao trăn trở, Thiên
Hằng quyết định đặt tên con là Thiệu Noãn Xuân. Cô bé như một mùa xuân
ấm áp, chiếu rọi bao nhiêu thứ trong cuộc sống của cha mẹ mình. Thiên
Hằng cảm thấy mình may mắn. Anh không hối hận bởi những chuyện từng làm. Có xấu xa, có thủ đoạn thậm chí là tàn nhẫn nhưng những thứ ấy đã mang
Thẩm Tinh và Noãn Xuấn đến cho anh, để Thiên Hằng có trọn vẹn một gia
đình nhỏ của riêng mình.
-Hôm nay anh đã vạch trần chuyện của Tiểu An. Anh cũng nói với một cô gái, một lần làm điếm, cả
đời sẽ là điếm. Anh nghĩ, có lẽ lúc đó cô ấy nghĩ anh đang chỉ trích cô
ta, xem cô ta là điếm. Thật tình anh nghĩ vậy. Phụ nữ, nếu chấp nhận
đánh đổi, lên giường với đàn ông để tư lợi, thực tế có khác gì những cô
gái điếm đâu.
Thẩm Tinh nhìn chồng. Ông chồng cô độc mồm độc miệng, Thẩm Tinh từng nghe kể lại. Nhưng độc miệng nói một cô gái là điếm, hình như là có hơi quá đáng rồi.
-Nói cho em nghe đi anh! Sao anh lại nặng lời với cô gái đó vậy? Còn Tiểu An, chú ấy đã gây ra chuyện gì sao?
…Thiên Hằng không giấu
vợ. Anh kể lại hết mọi chuyện. Đến lượt Thẩm Tinh ngẩn người. Cô cũng
không biết Thiên Hằng làm vậy là đúng hay sai.
-Em biết anh ghét những người không đi lên từ thực lực. Nhưng mắng cô Lâm như vậy, nếu em là cô ấy, em cũng không chịu nổi đâu.
Dưới mắt người mình thầm mến, mình lại chẳng khác gì một con điếm…. Thẩm Tinh thoáng rùng mình:
-Anh hoàn toàn không nghĩ tới việc cô ấy sẽ bị sốc -Thiên Hằng ngừng lại đôi chút trước khi tiếp
lời- Anh cho rằng một khi đã chấp nhận đánh đổi, cô ấy sẽ lường trước
mọi hậu quả rồi.
-Ban đầu chắc cô ấy cũng
không định sẽ quyến rũ Tiểu An đâu -Thẩm Tinh nhẹ nhàng- Sau này lỡ
phóng lao thì phải theo lao. Hơn nữa…- Cô dừng lại một lúc rồi mới tiếp
lời- Em nghĩ, chắc Niệm An biết cách khơi dậy những lo lắng, những bất
an trong lòng cô ấy nên cô Lâm mới chịu…mới chịu làm vậy thôi.Nếu là em
thì…
Cô dừng lại. Thiên Hằng đang nhìn thẳng vào cô. Đôi chân mày anh nhíu lại khiến cô lại thấy lo:
-Anh không vui à?
-Ừ. Nếu là em, em cũng làm như cô ấy à?
-Không….không hẳn -Thẩm
Tinh tìm cách tránh xa đề tài nguy hiểm này- Em…em sẽ tìm cách khác.
Nhất định còn cách. Cùng lắm là…phá sản thôi.
Thiên Hằng đang đặt mình
vào vị trí của Huệ Mẫn mà suy nghĩ. Cô ấy nhất định sẽ nghĩ tới ba mình
trong hoàn cảnh đó. Toàn bộ tâm huyết của ông Lâm là Lâm thị, nếu mất đi trong lúc ông đang bệnh nặng, chỉ sợ là….
-Anh có sai không vợ?
-Thiên Hằng bỗng vùi đầu vào bụng Thẩm Tinh, tay ôm ngang vòng eo cô –
Anh có bị quả báo không? Con gái chúng ta có bị quả báo không?
Thẩm Tinh cười nhẹ. Ông
chồng cô, gần đây cũng quan tâm đến tử vi, tướng số. Anh lo lắng chuyện
mình gây ra để lại hậu quả xấu cho con gái. Thẩm Tinh chợt phì cười:
-Anh không cần lo. Thật
ra em thấy cho cô ấy một liều thuốc mạnh như vậy cũng được. Nếu cứ để
Niệm An đùa cợt, khi cô ấy không còn hấp dẫn nữa thì…thì sẽ quen mùi có
chuyện là đi quyến rũ người khác. Tuy là lời nói của chồng em có hơi khó nghe một chút- Thẩm Tinh ôm cổ chồng- Nhưng anh không sai đâu. Chồng em không có sai.
Thiên Hằng búng nhẹ vào
mũi cô vợ nhỏ. Hy vọng sau chuyện này, cô gái tên Huệ Mẫn đó sẽ tỉnh ra. Giới thương nghiệp quan trọng nhất là thực lực, các mối quan hệ, các
hình thức xã giao ngoài luồng đều chỉ là một vài chiêu trò nhỏ, sớm muộn gì cũng mất tác dụng thôi.
-Anh….anh đi ngủ đi. Khuya rồi đó anh.
Thẩm Tinh nhìn thoáng qua đồng hồ, ân cần nhắc nhở. Thiên Hằng bỗng ôm cô chặt hơn:
-Vợ ơi! Anh muốn…
Mặt Thẩm Tinh đỏ như cà
chua sắp chín. Cô đã qua ngày tháng nhưng vẫn chưa sẵn sàng lại quay về
như trước. Thân thể cô sau khi sinh ít nhiều đã có bụng mỡ, thân hình
chẳng còn như xưa.
-Anh…
Thẩm Tinh nũng nịu gọi
khi anh bồng mình trên tay, về phòng ngủ. Cô cảm thấy hạnh phúc. Người
đàn ông của Thẩm Tinh không hoa mỹ, không có nhiều hành động lãng mạn.
Nhưng cô yêu hình ảnh anh tỉ mẫn đút cho con những muỗng sữa, thay cho
con bộ đồ mới. Vậy là đủ lắm rồi….