Thẩm Tinh ngồi yên trên
giường. Người phụ nữ mới bước vào phòng có lẽ cũng trạc tuổi mẹ cô. Bà
cũng dịu dàng nhưng thay vì sự chịu đựng của mẹ, ánh mắt bà lại toát nên nét nhu hòa đáng mến. Một dáng vẻ hiền lương thục đức đúng mực của
người phụ nữ đang hạnh phúc. Bà chỉ nhẹ nhàng nói với Thẩm Tinh:
-Con còn yêu chàng trai kia không?
Niệm An biết không ít
chuyện về gia đình cô gái này. Thằng bé là hình ảnh của Trình Vân lúc
trước. May là với gia đình họ Thiệu, Niệm An vẫn tôn trọng như những
người thân.
Cô bé này, đối với chàng trai kia là hôn nhân sắp đặt. Chỉ cần không có tình yêu, bà tin mình có thể thuyết phục được Thẩm Tinh.
Thẩm Tinh không đáp lại câu hỏi đó, chỉ lảng đi bối rối. Như vậy là đã đủ rồi.
-Thiên Hằng của chúng ta
không có gì tốt. Nhưng gia đình chúng ta lại rất êm ấm, vui vẻ. Bác từng mơ ước có một cô con gái xinh xắn dễ thương như cháu, con gái à…
Bà không khuyên Thẩm Tinh gì cả. Chỉ lấy gia đình hạnh phúc của mình cho cô tự so sánh. So với
“mẹ chồng” trước đây khắc nghiệt, lạnh nhạt, bà tin mình có thể khiến cô gái nhỏ yên tâm mà mở lòng hơn.
-Nếu con không thích
Thiên Hằng cũng không sao cả. -Bà lại vuốt tóc Thẩm Tinh- Con làm con
gái nuôi của bác cũng được. Nhưng…so với con gái nuôi không được vun đắp tình cảm từ trước, con dâu vẫn dễ thân thiết hơn, phải không con?
Thẩm Tinh ngẩn người. Cô
rất mềm yếu…Rất dễ xúc động. Có lần tới nhà Gia Linh chơi, nhìn mẹ cô ấy lo lắng cho con gái, cô đã mong mẹ bớt sợ oai nghiêm của ba hơn một
chút. Mẹ mắng cô cũng được. Không cần lúc nào cũng nhắc nhở Thẩm Tinh
không được làm mất lòng cha.
Vì sao lại như vậy chứ? Thẩm Tinh chợt buột miệng:
-Nếu…nếu con không sinh được con hay con của con sinh ra không phải con trai, bác cũng không ghét con hả bác? Con…
Đến lượt Lạc Ân khựng
lại…Cô bé này không phải chưa lấy chồng đã bị ai đó hăm dọa, phụ nữ
không sinh con là có tội, sinh rồi mà nó không phải là con trai cũng là
tội lỗi thứ hai?
Mẹ Thẩm Tinh sống như một cái bóng, một phần cũng là do bà không sinh được con trai nối dõi. Ba
cô đành phải ra ngoài tìm kiếm. Thẩm Tinh biết rõ chuyện mình có một đứa em ngoài giá thú là con trai cũng đang ở Bắc Kinh. Ba cô là Đảng viên,
lại là giáo sư nổi tiếng không thể ly hôn hay để tin tức mình có con
riêng lọt ra ngoài được. Tuy nhiên ông bà nội và gia tộc họ Thẩm đều rất phong kiến. Chỉ cần họ ra mặt, mẹ cô sẽ không thể giữ được gia đình…
Thẩm Tinh đã quen với cuộc sống ngột ngạt, trong khuôn phép, nhưng lần này đã quá sức chịu đựng của cô rồi.
Lạc Ân dịu dàng nói với cô:
-Con yên tâm đi con gái.
Hai bác vốn không coi trọng việc sinh con trai, con gái, ông bà nội nó
cũng vậy… Con không sinh con trai cũng không sao.
Thẩm Tinh chợt nhớ, Thiên Hằng đã có một đứa con trai rồi.
Nhưng cô vẫn còn nhiều
băn khoăn khó giải. Hiện nay ba mẹ gần như không muốn nhìn mặt Thẩm Tinh nữa. Cô thấm thía cái khổ khi mọi thứ trước đây của mình đều do ba giữ
quyền quyết định. Thẩm Tinh một khi rời khỏi gia đình sẽ bơ vơ, lạc
lõng. Cạm bẫy bên ngoài không phải ít. Nếu không may…
Còn…còn chấp nhận nghe lời người này, chấp nhận Thiên Hằng thì…
-Anh ấy sẽ cưới con sao?
Sao này nhớ lại, Thẩm
Tinh không khỏi đỏ mặt. Cô cũng không biết tại sao mình lại to gan đến
vậy. Chỉ biết hiện nay Thẩm Tinh đang lạc lõng. Có ai giơ tay ra cho cô
nắm, Thẩm Tinh sẽ nắm lấy ngay.
Lạc Ân cũng bất ngờ, nhưng bà vẫn mỉm cười:
-Con đồng ý thì đương nhiên là được. Tiểu Hằng thích con, chúng ta cũng rất thích con.
-Thật không ạ?
-Ừ.
Bà hiền lành như vậy.
Đúng như cảm giác mà Thẩm Tinh từng khao khát, từng mơ ước về mẹ. Chỉ
là…cô không biết, tin một người ngay lần đầu gặp mặt, có phải là một
quyết định sai lầm?
* Cảm ơn các bạn đã ủng hộ. 15 phản hồi, 50 like sẽ đăng tiếp phần còn lại, cảm ơn.