Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

Chương 87: Chương 87: NT37.7: Diễn viên kém cỏi




Niệm Kiều nhìn thấy Trình Vân chứ. Nhưng cô không dừng lại, cứ thế mà kéo tay Từ Thành Luân đi luôn.

Anh trai cũng không phản đối. Tới khi hai người đã vào trong xe, anh mới mắng yêu:

-Con nhóc này….Đúng là trẻ con mà.

-Sao anh hai lại cho em là trẻ con chứ? -Niệm Kiều bĩu môi -Mà anh hai cũng hùa theo em còn gì. Anh hai cũng là trẻ con.

Hai anh em có được bao nhiêu thời gian là trẻ con chứ. Từ Thành Luân biết, Niệm Kiều muốn cho Trình Vân thấy, giành được cô không phải chuyện dễ dàng, phải có đấu tranh, phải có ganh tị. Nhưng em gái ạ, đó là Trình Vân – người thừa kế được đào tạo của Trình thị. Chút thủ đoạn trẻ con của em có làm gì được anh ta không?

Từ Thành Luân bỗng dừng xe lại. Cả Niệm Kiều cũng ngạc nhiên:

-Anh hai…

Anh ôm chặt lấy cô, kéo cô áp mặt vào ngực mình. Tim Từ Thành Luân bình ổn. Niệm Kiều cũng ngẩn người:

-Anh…

-Nhóc con…

Thành Luân muốn nói: ” Bỏ đi em”…Anh muốn em gái của mình đừng làm gì nữa. Muốn cô thanh thản, muốn cô vui vẻ mà sống tiếp. Em gái của anh rồi sẽ gặp một người thật lòng thương yêu nó, kết hôn, sống một cuộc sống bình dị như ba mẹ anh từng mơ ước ngày xưa.

Cuộc sống bình dị…Lòng anh nhói lên.

Đằng sau, ánh mắt Trình Vân u tối. Từ Thành Luân chợt nhếch môi.

-Bốp!

Niệm Kiều sững sờ. Từ Thành Luân đột ngột đánh cô. Cái tát không chút nương tình, khiến má Niệm Kiều bỏng rát. Tiếng xe phanh gấp rợn người.

-Tiểu Kiều…

-Cô nói đi!- Từ Thành Luân hét lên cùng lúc với Trình Vân vừa lao tới, mở cửa xe, kéo lấy Niệm Kiều -Cô còn dám nói là không có tình ý gì với hắn. Cô…cô từ chối tôi vì hắn đúng không? Mẹ kiếp…Con khốn….Tao…

Trình Vân rất nhanh đỡ được cái tát tiếp theo của Từ Thành Luân, còn đấm mạnh vào mặt anh. Niệm Kiều hoảng hốt khi nhìn thấy khóe môi anh trai rỉ máu. Cô biết, anh làm vậy để làm gì.

-Anh Luân…Anh…

-Khốn kiếp…Mày…

Lòng Từ Thành Luân lạnh giá. Anh gào thét, anh đấm liên tục trong không khí để hoàn thành vai diễn. Tiểu Kiều muốn trả thù, muốn đùa cợt tình yêu gì cũng được. Chỉ cần cô chuyên tâm vào chuyện tình cảm. Có tổn thương cũng không sao cả. Niệm Kiều sẽ không chết được. Trình Vân sẽ không đến nỗi hại chết em gái anh. Mọi thứ cứ để Từ Thành Luân gánh chịu. Yêu yêu hận hận. Chuyện của ba mẹ suốt ngần ấy năm. Có thể anh sẽ đem bí mật này xuống mồ. Có thể…

Người vây quanh ba người càng lúc càng nhiều. Rồi có giọng ai đó hét lên:

-Cảnh sát….Cảnh sát tới kìa….

….Trong đồn cảnh sát, Trình Vân không bao giờ ngờ được sẽ có ngày mình phải vào đây với tội danh ẩu đả vì một người con gái. Người con gái với đôi mắt trong trẻo vẫn còn đọng đầy nước mắt. Cô ấy đau lòng khi Từ Thành Luân ngã xuống. Giờ cô đang ngồi bên Trình Vân, tay khẽ chậm thuốc lên vết thương.

-Anh còn đau không?

Giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Má vẫn còn sưng đỏ. Gã đó xuống tay rất nặng. Hắn đau lòng:

-Còn em?

-Không đau…- Niệm Kiều nghe cay cay ở mắt- Không đau….

Lòng Trình Vân chùn xuống. Cũng có lúc hắn mất lý trí vì một cô gái sao?

Bên trong, Từ Thành Luân cũng bước ra cùng với đội trưởng. Ông ta nhìn hai công tử của hai nhà giàu có, khẽ lắc đầu:

-Chỉ là hiểu lầm thôi. Nếu không ai lập hồ sơ kiện cáo gì thì hai người có thể về.

Chỉ cần vậy là đủ. Ngày mai báo chí nhất định sẽ không bỏ qua chủ đề nóng này. Trừ khi nhà họ Trình nhúng tay vào ngăn chặn. Nhưng một mũi tên đã trúng tới hai cái đích rồi.

-Tiểu Kiều…Anh…xin lỗi…Em có đau lắm không?

Anh quan tâm là thật. Nhưng Trình Vân đã đứng chắn trước Niệm Kiều.

-Dù thế nào anh cũng không có quyền đánh cô ấy. Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.

Cả ba không phải là đám trẻ con mười mấy tuổi ẩu đả vì ghen tuông nữa. Nhưng Trình Vân đã vì Niệm Kiều mà đánh anh. Điều đó chứng tỏ, vị trí của con bé trong lòng anh ta không chỉ là trò đùa cợt. Từ Thành Luân chỉ cần biết vậy thôi.

-Anh là gì của Tiểu Kiều?

Trình Vân thẳng thắn hỏi. Hắn muốn xác định rõ quan hệ tam giác này.

-Anh là gì hả Tiểu Kiều?

Từ Thành Luân bỏ tay vào túi. Anh cũng chờ ở Niệm Kiều một câu trả lời.

Cô em nhỏ…Quả là không có kinh nghiệm trước tình huống này. Cô bối rối cúi mặt. Từ Thành Luân đành phải gỡ rối cho em gái.

-Bao nhiêu năm anh đối xử với em thế nào? Không thể làm em rung động một chút nào sao?

Anh thấy, Trình Vân thả người ra một chút. Niệm Kiều vẫn cúi đầu.

-Em thích anh Trình thật sao?

Một đòn tấn công nhanh. Niệm Kiều ngơ ngác nhìn anh trai. Anh đang diễn sao? Biểu tình đau đớn, tuyệt vọng này…Trước mắt anh, cô chỉ là một diễn viên tồi, không có kinh nghiệm, hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm nào.

-Anh hiểu rồi….Có những chuyện không thể miễn cưỡng được. Anh xin lỗi vì đã đánh em….Xin lỗi Tiểu Kiều….

Anh quay lưng… Chuyện Niệm Kiều cứ để con bé quyết định. Tay Từ Thành Luân xiết chặt lại. Từ bây giờ, anh phải toàn tâm toàn ý cho chuyện của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.