Bích mở to mắt, hắn đang ôm mình ư, ac ac mình ngu quá, sao
lại thử hắn làm gì để bây giờ phải thế này, trông vẻ mặt kia thật ngố
-“Em yêu anh, hoàng tử của em” Bích nói nhỏ đủ cho Hùng nghe
tiếng, cánh tay V Hùng siết chặt hơn, trời lạnh mà sao thật ấm áp.
Đấy là chuyện trong hang(đừng ai nghĩ linh tinh, ko có chuyện
gì xảy ra cả, hihi), bên ngoài hang có Jen đang dựa vào vách đá thiếp đi. Vừa mệt
vừa đói nhưng biết tìm Ngọc Bích ở đâu, mặt ngước lên trời
-“Hãy cho anh biết em ở đâu”
Sáng ngày hôm sau
-“Mình ngủ đã được bao lâu rồi!” Ngọc Bích tỉnh giấc, dụi mắt,
bàn tay vô thức chạm vào ai đó đang ngủ say
-“Trông như bệnh nhân vậy, dậy đi chứ! Bích lay việt Hùng dậy
-………………
- “Sao vẫn chưa dậy vậy? chắc phải dùng bạo lực mới dậy đúng
ko
Bích tát mạnh vào tay ViệtHùng
-“A” Việt Hùng bật dậy ôm tay đau đớn
-“Anh định giả vờ em hả, ko tin đâu” Bích bật cười, nhưng ko
đc lâu vì cánh tay đầy máu của V Hùng đập vào mắt cô bé
-“Tay anh làm sao thế này, sao lại có nhiều máu thế! Em em
ko biết anh bị thương, em xin lỗi”
-“Anh ko sao!”
“Ko sao là thế nào, nhiều máu quá!”
Bích xé ngay tà váy của mình, cẩn thận băng bó cho Việt
Hùng, rất cẩn thận như sợ Việt Hùng đau. Việt Hùng nắm lấy tay Bích, thời gian
như ngưng đọng, hai người nhìn nhau, và bên ngoài, Jen đang đau khổ chứng kiến
toàn bộ sự việc, cánh tay anh cũng rướm máu vì đập mạnh vào thành đá. Niềm đau
truyền đến sâu thẳm trong con tim…. Hắn bỏ đi …. Dáng cao cao khuất dần trong
sương sớm
-“Làm sao ra khỏi đây!”
-“Lên anh cõng!”
-“Uhm”
Bích vịn tay vào vai V Hùng. Con đường ra ngoài hang dốc và
trơn rất khó đi. V Hùng phải cố gắng lắm mới đi được nửa.. đoạn tiếp ko may trượt
chân khiến cả cùng bị ngã.
-“Anh ko sao chứ! Lại ngã rồi, thôi anh lên trước đi, tí
Bích lên sau!”
-“Ko được” V Hùng lại bật dậy cõng Bích
-“Nhớ bám chắc vào!”
-“Uhm”
Cuối cùng đoạn khó nhất của con đường cũng vượt qua, Ngọc
Bích và Việt Hùng đã lên được miệng hang.
-“Em có đói ko?”
-“Có!”
-“Vậy chúng ta về thôi!” – Việt Hùng mỉm cười nắm tay Bích
nhưng vội thả ra, dạo bước đi trước
-“Mình ko thể ích kỉ như thế, mai sang Anh rồi, ko thể để cô
ấy hi vọng!”
Bích như cảm thấy điều gì bất ổn liền chạy đến bên
-“Anh bệnh hả”
-“Em nghĩ vậy hả?”
-“Sao anh lại đi nhanh thế!”
-“Anh sợ!”
-“Sợ gì chứ!”
-“Rồi em sẽ hiểu” Hùng xoa đầu Bích
-“Nhưng …… Bích đặt tay vào tim :Anh sẽ ở lại Việt Nam chứ!”
-“Anh sẽ đi!”
-“Ko thể ở lại sao?”
-“Nếu có điều gì níu kéo anh” Hùng mỉm cười quay mặt – Cô ấy
ko hiểu được những gì mình nói đâu
-“Anh …. Sang bên đó nhớ sống tốt nghen”
-“Con đường trở về sao ngắn vậy?”, Hùng suy tư, anh đi, em sẽ
chờ anh chứ???”
Bên cạnh hắn, cô bé Ngọc Bích đang chăm chú quan sát nét mặt
của Việt Hùng: Tóc dài bồng bềnh, lãng tử, da trắng, mắt sâu, sống mũi cao, đẹp
trai quá
-“Sao nhìn anh chăm chú vậy?”
-“Kệ em, em đang ghi nhớ từng nét mặt anh! Cả khi anh sang
nước ngoài rồi thì”
-”Thôi, đừng nói nữa, em đừng ghi nhớ anh làm gì”
-”Vì sao chứ”
-”Mặt anh đẹp thế này đâu phải cho em ngắm chứ!”
-”Xấu hoắc! Đẹp gì chứ, hichic, ko cho ngắm thì thôi, ở việt
nam đầy người đẹp za! Hỹ, p lè
-”Nhanh lên, về ăn, đói quá!”
————————
-”Anh Jen về rồi, có thấy Bích ko ?” – V Huy
-”Yên tâm, họ sẽ về an toàn!”
Vừa nhắc đến cái đã thấy bóng dáng Hùng và Bích vui vẻ đi lại
-”Em lo quá, hai người an toàn thế này là tốt rồi, chúng ta
vào ăn thôi, rồi chuẩn bị bay về Hà Nội”
-”Về rồi ha?” – Hà My – Điện thoại này Bích”
-”Uhm, cám ơn, ai gọi thế nhi?”
-” A lô, Ngọc Bích, ba đây”
-”Ba”
-”Ba mẹ đã về Việt Nam”
-”Vậy …”
-”Ba muốn đón con về sống!”
-” ……. Ko đời nào , tôi có thể sống tự lập được” Bích hét to
vào máy điện thoại rồi tắt máy, nước mắt chực rơi
-”Sao các người không để tôi yên!”
-”Đừng khóc!” – Việt Hùng
Ai cũng biết đó là nỗi đau sâu thẳm của Ngọc Bích, nên để cô
bé ngồi một mình yên tĩnh khi lên máy bay về Hà Nôi..
-”Về rồi Ư ? Mình sẽ đối mặt với họ thế nào đây ?” Ngước mắt
nhìn Việt Hùng, thấy anh vẫn sắc mặt buồn buồn
-”Cuộc sống của em, và anh, sau này sẽ ra sao ? Anh nhất định
phải đi du học sao ?”
-“Thế là Việt hùng đi thật rồi! aaaaaaaaaaa huhu” Ngọc Bích
nhìn theo máy bay
-“Tỉnh dậy đi Bích!”
-“AAAAAAAAAAAA” Bích mở mắt, lòng buồn rũ rượi, nhìn sang
bên cạnh, Việt Hùng đang nhìn cô bé đầy lo lắng
-“Em làm sao thế! Ốm hả ?”
-“Phù, may quá, thế là vừa nãy chỉ là giấc mơ, ko phải sự thật”
2 hôm trước
-“Anh, sao đi vội thế, để vào hôm nữa đi cũng được mà!”
-“Đằng nào chả phải đi, nếu ở lại cũng có đc gì đâu!” V Hùng
nói bâng quơ
-“Sao lại thế, vậy anh ko cho Ngọc Bích một buổi hẹn hò sao?
Đằng nào thì hai người cũng …….”
-“Cậu đừng nói nữa – V Hùng ngắt lời Huy
-“Tùy anh!” – Huy tức giận bỏ ra ngoài –“ Đồ dở hơi!”
Hùng ngồi nhìn lá cây mùa đông, trái tim anh đã bị em làm
cho tan chảy rồi
Ngọc Bích buồn bã đi học, Ngồi một mình trong lớp, bỗng có
tiếng đập vai
-“Này, suy nghĩ gì thế, xuống căng tin ăn gì ko?” – Hà my
-“Cũng được”
-“Vậy đi thôi!”
Ngọc Bích cùng Hà My xuống căng tin, do đi đường ko để ý nên
bị vấp ngã
-“Á!”
-“Cậu làm sao đấy, ko nhìn đường hả”
-“Đâu có, mình rất tỉnh táo đấy chứ!
-“Tỉnh táo cái đầu cậu, mình biết hôm nay người ấy của cậu
ko đi học nên cậu mới đâm ra như thế! Nhưng người đó sắp đi du học rồi!”
-“Đi du học, thì có thể ở lại ko?”
-“Làm sao mà biết được, có thể chứ!”
-“Vậy hả?”
-“Cách gì thì ở cậu đó, ráng mà suy nghĩ đi!”
-“Xin lỗi mình có điện thoại”
-“Alô. Bích!”
-“A lô, là cậu hả!”
-“Uk”
-“Có chuyện gì thế”
-“Mình mai sẽ sang nước ngoài rồi, nên muốn gọi điện chào cậu”
-“Cậu đi mạnh khỏe nha”
-“Cám ơn cậu .. uhm, thôi mạnh cúp máy đây”
Hà My nghe Bích nói thế, ngã ngửa
-“Cậu nói cái gì thế, sao lại chúc mạnh khỏe, mình chịu
thôi, sao lại ngố thế ko biết, đáng ra phải nói là anh đừng đi hãy ở lại ben em
hay cái gì đó chứ”
-“Mình cũng chả hiểu tại sao mình lại như vậy, ôi trời ơi!”
-“Kệ cậu, mình về đây, ráng mà suy nghĩ nên làm gì, nên níu
lấy hạnh phúc hay dễ dàng để tuột mất nó. Cho cậu 24 h nữa suy nghĩ”
——————————
7h sáng sân bay Hà Nội
- “Các Cậu đi mạnh khỏe nha, nhớ gọi điện về thường xuyên đấy”
– Hà My
- “Nhớ về với em nghen anh Việt Hùng”- Kelly
- “Tất nhiên là gọi điện về thường xuyên rồi, nhưng có thể sẽ
đi khoảng 3 năm liền, rất lâu sau chúng ta mới có cơ hội gặp mặt nhau”
- “Sao Ngọc Bích còn chưa tới?”- Huy
- “Chắc nó đang ngủ”- Jen
- “Đến giờ rồi chúng ta đi thôi” Việt Hùng
- “uhm”
Bỗng từ cửa sân bay, một tiếng thét to vang lên khiến cả sân
bay ai ai cũng phải ngước nhìn
-“Anh Việt Hùng”
Hùng quay lại , lòng sung sướng vì bắt gặp cái dáng nhỏ nhỏ quen
thuộc
-“Tưởng ko gặp được anh nữa chứ!”
-“Anh …”
Bích ôm chặt lấy lưng Hùng
-“Anh đừng đi Nếu như anh đi thì em ,,, có lẽ là em sẽ ko biết
phải làm thế nào, có lẽ ……”
-”Anh …… cũng thế ! “Hùng ôm Bích, ở giữa sân bay Nội Bài ,sững
sờ, nhưng ai cũng biết rằng họ rất yêu nhau, chỉ có một người đang nhìn họ bằng
con mắt hận thù