Bắt đầu nà
-Ba, mẹ, đừng bỏ con, huhu.
-Xin lỗi con, chúng ta đã không còn gì rồi. Thành thực xin lỗi
con
-Hu hu, “tại sao, sao đến cả ba mẹ tôi lại còn nhẫn tâm như
thế chứ?”
Ba mẹ Ngọc Bích bước đi, bỏ lại đứa con gái vừa tròn 15 tuổi
khóc lóc giữa trời mưa gió. Từng hạt mưa vô tình rơi càng làm cho Ngọc Bích
thêm mệt nhoài,bộ quần áo đã ướt sũng vì dầm mưa .Cô bé tự nhủ: Đây chỉ là một
giấc mơ, không phải là sự thật. 2 cái bóng lầm lũ bước đi, họ không còn cách
nào khác là bỏ lại đứa con gái của họ. Họ biết nếu đưa nó đi, nó sẽ phải chịu
nhiều đau khổ hơn.
-” Ba mẹ đi thật rồi, mình biết làm gì đây?” Lê cái xác ướt
sũng vào căn nhà quen thuộc, Ngọc Bích không hiểu chuyện gì đang diễn ra, một
đám người đang niêm phong cả căn nhà
-Ơ các ông làm gì vậy, đây là nhà của tui mà.
-Ông bà Ngọc đã thế chấp căn nhà này để trả nợ, cô hãy mau
thu dọn hành lí rồi cút xéo khỏi đây.
-Tôi không tin, hãy ra khỏi nhà tui ngay không tui gọi công
an bây giờ.
-Cái con nhỏ cứng đầu này, đây là hành lí của mày. Một người
vứt cái va li kitty ra ngoài đường rồi đóng sập cửa lại.
-”Tôi biết đi đâu bây giờ, tôi đã mất tất cả rồi.”
Ngọc Bích xách vali, bước đi, ngòai trời vẫn mưa. Từ thủa bé
đến giờ đây là một cú sock rất lớn với cô bé. Không còn nhà để đi, bước mãi bước
mãi đén vấp ngã và kiệt sức rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.Trong mơ, có một
bà tiên hiền hậu hiện ra an ủi cô bé:
-Ngọc Bích, con đừng buồn, tuy con rất đáng thương, ko nhà,
ko cha mẹ nhưng cuối cùng sẽ có một hoàng tử đến bên con, con sẽ là người hạnh
phúc nhất thế gian. Hãy tin ta
-Con làm sao mà tin được, bà có phải thần tiên thật không đấy?
-Thôi ta phải đi đây? Cả thượng đế trách tội. Good bye see
you again!
-Ơ, con chưa hỏi xong mà, người đó là ai? Mà sao thần tiên lại
biết nói tiếng anh nhỉ? Lạ quá.
Có một người lang thang trong mưa, cậu ấy hận cha mẹ, hận
người đó:
Rút điện thoại ra, cậu đau khổ, muốn gọi cho người đó hỏi tại
sao? tại sao lại bỏ anh mà đi theo người khác. Đầy dây bên kia vô tình chỉ tit
tit ngân dài. Thất tình, vứt luôn chiếc điện thoại NOKIA J9969 vào thùng rác(
Em nhặt về xài rồiHoàng tử rượu tây và cô bé mì tôm )
-Á, đau quá, mình vấp phải cái gì vậy trời? Việt Hùng nhăn mặt
đứng dậy.
“Té ra là một cô bé , buổi tối không nhìn rõ mặt nhưng trông
cũng không đến nỗi nào? Mà sao cô ta có thể ngủ ngon lành ở giữa trời mưa thế
này nhỉ?”
-Ê, cô bị tâm thần à, sao lại ngủ ở đây, dậy đi
-……….
-Ngủ say quá,vừa ngủ vùa lẩm bẩm cái gì không biết, dễ
thương thật.Thôi kệ cô ta. Nhưng một cô bé nhỏ tuổi thế này, ban đêm ban hôm nỡ
có chuyện gì xảy ra thì sao?Hoàng tử rượu tây và cô bé mì tôm
Thế là Việt Hùng đành cõng Ngọc Bích đến bến xe rồi đặt cô dựa
vào gốc cây. Mệt quá cũng thiếp đi luôn. Thế là trong lúc đang ngủ chẳng may Ngọc
Bích thì dựa đầu vào Việt Hùng còn Việt Hùng thì ôm ngọc Bích, ngủ say có biết
cài gì đâu.
Sáng hôm sau
- Ui, dễ thương thật, ôm nhau ngủ kìa!
là thế đó, khà khàHoàng tử rượu tây và cô bé mì tôm
Tiếng ồn ào tại bến xe vào sáng sớm đánh thức Ngọc Bích và
Việt hùng dậy.
-Á, sao anh lại ôm tôi, đồ háo sắc.
-Có cô háo sắc thì có, dựa đầu vào tôi ngủ lại còn giả bộ
ngây thơ hả.
-Anh muốn đánh nhau chứ gì, đánh thì đánh
-Tôi ko thèm đánh nhau với con gái.
-Tôi biết thừa ý đồ của anh rồi . Anh đưa tôi ra gốc cây rồi
ôm tôi ngủ…….
Việt Hùng nhanh trí tiến sát Ngọc Bích lấy ta che mồm cô bé
lại, kéo đi
-Xin lỗi mọi người, cô ấy mắc bệnh tâm thần nên hay nói linh
tinh. hê hê, sorry sorry
-Anh làm gì thế bỏ tôi ra.
-Cô bé à, sao mặt đỏ ửng thế kia, tại đứng gần tôi quá đúng
không?
-Anh là đò đáng ghét, nói xong Ngọc Bích lấy gót giày dẫm mạnh
vào chân của Việt hùng rồi bỏ chạy .
-Hichic đúng là ngày đen đủi tôi mới gặp phải con hồ li tinh
như cô.
-Lêu lêu, lêu
Việt hùng vui vẻ bước đi, tại sao mình chia tay Kelly mà
không thấy đau khổ nhỉ, hay đó không phải là tình yêu.
-Ơ, cô bé vừa nãy bỏ quên hành lí rồi, chạy gì mà nhanh như
sóc còn đầu óc thì như lợn -Việt Hùng
Chạy được một quãng dài,Thấy đã bỏ xa hắn, Ngọc Bích cười hả
dạ nhưng Ngọc Bích đã thấm mệt vì đói, cả sáng đã được cái gì vào miệng đâu.
Nhìn thấy mấy quán bún phở đông nghẹt người, hương thơm từ các món ăn từ từ bay
đến như mời gọi.Hic
-Đói quá, mới ngửi thôi đã phê rồi. Chết rồi, vali của mình,
không có nó mình sao có tiền để ăn sáng bây giờ, để nó ở đâu nhỉ. Đói, đói, Cha
mẹ ở đâu, mau ra đây, con sẽ cho cha mẹ một trận vì dám bỏ đói con. Hu hu………..A
đúng rồi, va li ở gốc cây.
Nói đến đây Ngọc Bích ba chân bốn cẳng chạy đến gốc cây nọ
nhưng tìm hoài vẫn chả thấy va li đâu.
-Lạ thật, mình nhớ nó vừa ở đây mà, đi đâu rồi, chả nhẽ nó mọc
cánh bay đi rồi sao? Đi đâu được nhỉ
-Cô tìm gì thế?
-Tôi tìm va li của tôi, chả biết nó đi đâu rồi.
-Là cái này phải không
Ngọc Bích ngẩng mặt lên nhìn thấy em vali nhỏ nhỏ xinh xinh
đang ở ngay trước mặt, vui sướng quá định cầm lấy:-Cám ơn anh nhe!
Việt Hùng nhanh tay giựt lại.
-Tôi có bảo sẽ trả lại cho cô đâu nhỉ?Hê hê vui mừng quá sớm
đấy.
-Anh….anh muốn gì?
-Tôi chả muốn gì cả, tôi chỉ thấy cái va li này có hình con
kitty dễ thương quá nên định giữ lại chơi. Thế thôi.
-Hức, đồ con gái anh giữ làm gì cơ chứ, trả tôi mau tôi còn
lấy tiền đi ăn sáng, tôi đói lắm rồi.
-Vậy đi ăn sáng cùng tôi đi, tôi mời cô
-Woa thật sao, tốt bụng ghê.
-Với điều kiện, cô trả tiền,
-Không thèm đi ăn với anh nữa, biết anh chả phải loại người
tốt đẹp gì.
-Cái va li này đẹp quá, mình chưa thấy cái nào đẹp như vầy
-Thôi được rồi, tôi đi ăn cùng anh được chưa.!!!
Việt Hùng cười thầm trong bụng, trêu cô bé này sướng quá, trẻ
con thật, tính như con nít vậy.
-Đi thôi, nhà hàng ẩm thực Mỹ nhá.
Việt Hùng dẫn Ngọc Bích vào một nhà hàng sang trọng ở trung
tâm thủ đô, rất hoa lệ
-Cô bé à, đã vào đây bao giờ chưa vậy?
-Vào suốt
-Bé nói phét cứ như thật ý nhỉ!
-Anh không tin cũng không sao, đằng nào thì đó cũng là quá
khứ rồi, Ngọc Bích bỗng cay con mắt.
-Gì cơ?
-Không có gì! Anh gọi món đi
-À để xem nào, Cá Nhật shushi, bánh ngọt Mỹ và rượu tây.
-Anh từng sinh sống ở nước ngòai à? sao thích đồ tây vậy?
-Không phải. Cô thích ăn gì mau gọi đi, nói nhiều quá.
-Mỳ tôm
-Sặc, ở đây là nhà hàng năm sao, làm gì có Mỳ tôm cho cô ăn
vậy?Hoàng tử rượu tây và cô bé mì tôm
-Chủ quán, mỳ tôm nhá!