-”Cô?”
-”Anh ngạc nhiên quá phải không Việt hùng?”- Kelly cười khẩy
-”À, Uhm, đằng nào thì chúng ta đã không còn quan hệ gì, tôi
việc gì phải quan tâm cho mệt, cái tên người yêu cô đâu, sao ko đi học cùng
cô?”- Việt hùng nói xong bỏ ra ngoài, không muốn gặp lại con người này
-”Anh Việt hùng à, sao anh lại nói thế, từ trước đến giờ em
chỉ yêu mình anh thôi , thật vậy đó”- Kelly chạy theo kéo tay Việt hùng.
Việt Hùng vẫn cố bước đi, khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm
xúc, lạnh lùng.
Ngọc bích nhìn theo Việt Hùng, lòng cảm thấy thật buồn, “người
con gái kia là ai, hay là người yêu của anh ta, tại sao khi gặp người đó, anh
ta lại trở thànhcon người lạnh lùng như vậy?”
-”Suy nghĩ miên man gì đó?”-Việt hùng-”Trời mưa ướt hết quần
áo rồi mà không biết gì sao? cẩn thận bị cảm đó”
-”Mưa cũng đẹp đó chứ!”
-”Cậu thích mưa không?”
-”Không, cực kì ghét”
-”Vì sao?”
-”Không nói”
-”Mình biết”
-”Cậu biết!”
-”Vì…mình cũng ghét trời mưa!”
Việt huy bật cười, rút ra chiếc ô màu xanh che cho Ngọc
bích, 2 người ở giữa trời mưa, thời gian như ngưng đọng. Ngọc bích cảm thấy con
người này vừa lạnh lùng, lại có cái gì đó rất ấm áp. Bất giác nhìn vào đôi mắt
kia,
Thình thịch, thình thịch..”Chết rồi mình làm sao thế này?Tim
mình không ổn rồi, hay là mình yêu hắn, huhu, không phải chứ”-Ngọc Bích
-”Sao, bị bệnh tim hả?”
-”Không, mà chắc thế,….à không, mình chả biết được.
-”Thế thì vào lớp nhanh lên, cậu mà lăn ra đây thì mình đi
tù ốm”
-”Chị kelly, chị thấy chưa, con nhỏ kia nó đang lôi kéo người
yêu chị kìa, người yêu em nó còn không tha!”-Hà My
Hà My bĩu môi, lườm Ngọc Bích. Bên cạnh là Kelly, đôi mắt
hình viên đạn
-”Mày sẽ biết tay tao”
———–
-”Ngọc Bích, có người gặp này!
-”Ai thế nhỉ?”
-”Cứ ra thì biết, lắm chuyện, người ta đang chờ! Đẹp trai cực!”
-”Oh, được rồi, mình ra ngay!”
-”Lại thằng nào trúng kế hồ li của con này rồi”- Hà My
-”Để xem nó còn cười được không?”-Kelly
Ngọc bích chạy ra ngaòi sân trường, chả thấy ai hết ngoài
ông bảo về, vội chạy vào lớp thì đập vào cái gì đó cứng cứng ấm ấm rồi ngã lăn
ra
-”Ối ối cái gì đấy, đau quá đi thôi”
Người thanh niên đỡ Ngọc bích dậy và nhìn cô bé
-”Có phải Ngọc Bích không đấy?”
-”Sao anh lại biết tên tôi? Ngọc Bích ngẩng mặt nhìn người
thanh niên, anh nỳ cao, da trắng, mắt xanh, mũi cao, trông quen quen. Lẩm bẩm một
hồi kêu to:
-”Anh Jen”
-”May là em còn chưa quên người anh bất đắc dĩ này.”
-”Anh đang du học nước ngoài mà, sao về Việt nam thế?”
-”Anh về là vì em đấy!” Jen xoa đầu Ngọc Bích, ngọc Bích
không hiểu ý Jen
-”Vì em, là sao?”
-”Ngố quá đi, bao nhiêu năm vẫn ngố!”
-”Em hem có ngố!
-”Ai đấy Bích?”-Việt Hùng
-”Là bạn mình!”
-”Chào anh”
-”Jen cười, không đáp, nắm lấy tay Bích kéo đi:” Chúng ta đi
ăn kem thôi”
Ngọc Bích chạy theo Jen, nhưng có quay mặt lại, chỉ thấy
bóng Hùng cô đơn xa dần………
-”Dừng, mệt quá, em không chịu được nữa rồi!”
-”Hì hì, yếu thế, vậy thì vào quán gần đây đi!”
-”Em nhớ, hồi nhỏ anh em mình hay vào đây ăn kem!”
Jen nhìn Bích, lấy tay từ từ rút kính ra:
-”Em bỏ kính ra đi, như thế sẽ xinh hơn”
-”Vậy cũng được, anh Jen ơi, hì hì”-”Anh đúng là một người bạn
tốt!
-”anh không muốn làm bạn tốt của em”
-”Vậy anh muôn làm gì”
Ngọc Bích ngây ngô không hiểu mình đang làm một người bị tổn
thương, rất đau
“Anh…chỉ là bạn tốt thôi sao?” Jen thầm nghĩ, làm sao để em
yêu anh!
-”Kem này là merino sô cô la, kem kia là sữa chua susu, bà
chủ, cho thêm cái nữa đi”
-”Săc, ăn lắm thế, bộ muốn vét sạch túi người ta hả”
-”Anh Jen, sao anh lại mắc phải cái tính keo dán thế, đến em
mà cũng phải tính toán sao?
-”Không biết, hết tiền rồi, bắt đền đi!”
-”Hâm, em ăn xong phắn luôn đây, cạch anh Jen, ko chơi với
anh nữa!”
-”Bó tay, lại giở cái tính giận dỗi”
-”Anh Jen, chết rồi! Bây giờ là 5 h chiều , em phải về không
muộn mất” Ngọc Bích hốt hoảng vội xách cặp chạy bắn về nhà
-”ơ, Bích, kem còn chư kịp ăn xong mà, đúng là …….dở hơi,
thôi mình ăn nốt vậy. Mà sao khi gặp Bích, mình có cẳm giác cô ấy đã yêu, một
ai đó, có phải người thanh niên vừa nãy không?” Nhìn lại cửa hàng kem, bất giác
nhớ lại thời thơ ấu, có hai đứa trẻ hay đến đây chơi.
-”Ta là công chúa, hãy mua kem cho ta ăn!”
-”Ta là hoàng tử, công chúa đi mua đi”
-”Hoàng tử đi mua đi, không chịu đâu!”
-”Công chúa sau này phải làm vợ hoàng tử, nên chăm sóc chồng
sớm đi là vừa!”
-”Hoàng tử đừng mơ, em yêu hoàng tử trong mơ của em cơ! Ko
yêu hoàng tử hay bắt nạt đâu!”
-”Công chúa ơi, em đừng yêu người khác!”
——————————–
-”Sao giờ này mới về , bộ đi chơi với zai quên đường hả, có
cần tôi cho cô một trận để chừa thói dụ dỗ trai không?”-Hà My
-”Gớm, nó không muốn ăn cơm đây mà!”-kelly
-”Thế thì chị em mình bỏ đói nó nhá”-Hà my
Hà My và Kelly cười đắc chí, tở vẻ sung sướng, Đang cười thì
2 đứa há hốc mồm ra, từ đầu xuống chân ướt sũng nước rửa bát
-”Hụ. sặc,,,,sặc,,,,, hụ hụ, Hà My, cái gì thế”
-”Em ko biết, mắt em cay quá”
-”Tại con kia hay sao í”
Ngọc Bích đang đứng trên lầu, tay cầm chậu nước
-”Các người nên biết, nước rửa bát rất tốt cho da, nhất là
da mặt dày”
-”Con kia, mày ám chỉ da chúng tao xấu đúng không?”
-”Tự biết, da xấu hay lòng mề nó xấu”
-”Á á, mày được đấy, dám phản lại chúng tao à, không yên
đâu”
-
Cả buổi tối Ngọc Bích bị phạt, không được ngủ, còn Kelly và
Hà My thì đi tắm để tẩy mùi hôi. Cả đêm 2 con không ngủ đựoc vì ngứa
-”Kelly, chị gãi hộ em cái lưng”
-”Tao đang ngứa khắp người đây, gãi còn chưa xong”
*Sáng hôm sau
-”Mắt mấy ngừoi làm sao thế, sao thâm lại hết thế này”-Việt
huy
-”Em học bài cả đêm-Hà My”
-”Chị dạy nó học”-Kelly
-”Sao hai người đột nhiên chăm chỉ thế, vậy còn Ngọc Bích,
sao bạn cũng giống hai người họ”
-”Mình ko được ngủ”
Kelly và Hà My vội bịt mồm Bích cười gượng
-”Nhà Bích có việt kiều mới về nên phải thức trò truyện ấy
mà, đúng không?
Bích không nói gì mà lại lăn ra ngủ (dễ thương như con mèo
con nhà em)
-”Dậy đi Bích, tan học rồi”-Việt hùng
-”ờ”-Ngọc Bích ngó quanh, mọi người đã về hết cả rồi
-”Sao mình ngủ say thế nhỉ?”
-”Mình đưa cậu về, đi thôi”
-”Thôi, không cần đâu, mình đi bộ về cũng được!”
-”Uhm,Vậy mình đi bộ cùng cậu nhá!”
-”Vậy cũng đựơc!”
Ngọc Bích đi bộ cùng Việt Hùng, con đường dài đầy lá khô, rất
tĩnh lặng
-”Tại sao mỗi lần gặp Kelly, cậu lại trở thành một người lạnh
lùng khác hẳn vậy?”
-”Cậu biết con người có tình yêu và cũng có cả sự hận thù
không, Kelly là người yêu cũ của mình, mình không có hận cô ấy, nên cố tình
tránh mặt thôi!, cậu cũng có điều đau khổ, mình cũng thế, con người không phải
lúc nào cũng có niềm vui, nhìn cậu thật buồn”
Ngọc Bích hơi sững lại, nước mắt chực tuôn rơi nhưng kìm lại
được, vội lảng
-”Đến rồi, mình sống ở đây!”
-”Đây là nhà của hà My mà, không nhầm chứ!”
-”Như lời cậu nói, cuộc sống của mình không phải là lúc nào
cũng có niềm vui!”
Việt hung đứng im lặng hồi lâu, rút túi áo ra 2 cái kẹo mút
đưa cho Ngọc Bích,
-”Cậu ăn đi, cuộc sống của cậu có thể sẽ xuất hiện màu hồng,
mình biết tại một nơi nào đó, cha mẹ của cậu đang rất thương cậu”
Hùng quay bước đi, để lại trong tâm hồn một cô bé một điều
gì đó…thật đặc biệt
-”Em biết, anh là người tốt, ước gì hoàng tử trong mơ của em
là anh!”
Chiều hôm đó, Ngọc Bích không còn buồn, cô đơn nhiều nữa. Cô
bé đã yêu đời hơn, ăn kẹo mà lòng lâng lâng vui sướng. Sáng hôm sau, lại có hứng
dậy sớm, chẩn bị sách vở rồi bắt xe buýt đến trường.
Mọi hôm toàn đi bộ nên đây là lần đầu đi xe buýt, do thời
gian còn sớm, nên xe buýt rất tĩnh lặng, chỉ có 1 vài người khách đang ngủ.
Bích ngả đầu vào ghế và thiếp đi đến khi có tiếng gọi:
-”Dậy đi cô bé, đến trường rồi!”
Ngọc Bích tỉnh giấc, vẫn còn hơi ngái ngủ, dạo bước vào trường,
nhìn đồng hồ
-”Bây giờ mới có 5h sáng, liệu mình có đến sớm quá không?
Ngọc Bích chạy vào lớp, hơi tối nên chả nhìn thấy gì cả. Định
bụng vào chỗ ngồi ngủ tiếp. Chợt có một cái gì đó như ai tát vào mặt cô bé: Bốp
-”Á” Bích giật mình tỉnh dậy hét to, tát lại người đó một
cái rồi mới biết là người đó đang ngủ, trông giống giống Việt Hùng. Bích bán
tính bán nghi định lại gần cho nhìn rõ thì hùng mở mắt
-”Cậu làm gì ở đây? Sao tát mình đau thế!”
-”Mình tất nhiên là đi học rồi!”
-”Bây giờ mới có 5h mà, điên hả?!”
-”Thế còn cậu thì sao, điên! ngủ ở đây. Bị sốt ko đấy!”
-”Mình ko về nhà, đưa cậu về rồi quay lại đây luôn. Một căn
nhà đáng ghét.”
-”Căn nhà đáng ghét? Dở hơi, có nhà không về. Đồ hâm hấp”
-”Đó ko phải là nhà của tôi, tôi ko có nhà! Cậu không hiểu
được đâu!”
-”Mình mong có nhà để về mà chả được, đâu có như cậu chứ!”
-………………..
-”Sao ko nói gì?”
Ngọc Bích lay Việt hùng, căn phòng học vắng lặng tưởng chỉ
có hai người, nhưng tại một góc nào đó, có một người đang ngồi, im lặng, chăm
chú nhìn
Việt Hùng đột nhiên vùng dậy quàng tay ôm Ngọc Bích, chả hiểu
sao mình lại quan tâm con nhỏ này như vậy? hay tại nhỏ quá đáng thương chăng?
Ngọc Bích sững sờ, đẩy Việt hùng ra
-”Cậu đừng động đậy, mình biết cậu rất đáng thương nên mới
ôm cậu an ủi, ko có gì đâu!”
-”Mình ko có đáng thương!”
-”Một cô bé bị cha mẹ bỏ rơi có đáng thương ko? Số phận của
một cô bé là thế, và một cậu bé dáng thương, mất đi người mẹ duy nhất. Số phận
chúng ta là thế đó, rất khó có thể tìm được hạnh phúc
Ngọc Bích lơ mơ, ko biết là ngủ hay thức nữa, con người này
là ai
-”Mình…”
-”Đừng nói gì cả, hãy để yên như vậy, một lúc thôi!
-………
-”Cậu đừng ở nhà Hà My nữa mà hãy đi tìm cuộc sống tự do của
riêng cậu, có được ko?”
-”Uhm”
Hùng buông tay, mỉm cười với bích: -”Ngoắc tay nào!”
-”Ok”
-”Cái ngoắc tay giữa lúc mặt trời mọc, được ánh nắng ban mai
dọi vào.
-”Ít ai biết được, quay ngược cái ngoắc tay kia là hình trái
tim” -Bà tiên
-”Họ có yêu nhau ko bà tiên?”-Thiên thần
-”Ta ko biết, phải để xem họ có biết quay ngược cái ngoắc
tay kia ko?”
-”Sặc, họ ngây thơ lắm, ko biết gì đâu!”
-”Ngu thế, ko phải là họ biết quay ngược cái ngoắc tay kia
mà là…….”
-”Mà là gì?”
-”Mà là………”
-”…….? Bà tiên nói đi chứ! mà là gì?”
-”Thôi không nói nữa, ta phải về dạy thêm cho thiên thần để
hiểu, Trên thế gian nhiều điều không thể nói được bằng lời”
Trong góc tối, vẫn có một người.