Cả đêm hôm đó, Tùng không ngủ được, phần vì sự lo lắng cằn nhằn của dì Huệ, phần vì cái xác đã bị tráo. Cầm vật lạ trên tay, cậu mân mê soi dưới ánh đèn, là một vỏ đạn, vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ đây là viên đạn giết chết chú Minh. Nhưng nếu ngay từ đầu chúng muốn phi tang cái xác thì việc gì phải đặt cái xác khác vào thay thế? Chỉ cần lau dọn hiện trường là xong, dù sao đó cũng là nơi vắng vẻ…. Không lẽ… Bọn chũng đã thấy cậu? Không, nếu giờ cận còn sống thì rất có thể chúng chưa nhìn thấy mặt mũi. “Haizzz!!! Đúng là càng nghĩ càng nhức đầu! Mong sao cái xác không phải là của chú Minh, vỏ đạn chỉ là ngụy tạo.” Tùng cất vỏ đạn vào trong ba lô, tránh cho dì Huệ thấy. Bỗng cậu nghĩ tới Nhã Chi, tuy cô ta ương ngạnh, bướng bỉnh nhưng xem chừng nếu mồ côi kể cũng tội… Ách! Bỏ đi! Sao cậu phải nghĩ tới con quái thú đó chứ. Mai đi dạy cứ thám thính tình hình xem sao, chuyện của ba chắc cô ta sẽ rõ.
__________________________________________________
Tại biệt thự nhà Nhã Chi, cô tính chuẩn bị đi ngủ thì hắt xì liên tục :v
_____________________________________________________-
Lại một buổi sáng kém trong lành, bầu trời xám xịt như sắp mưa, báo hiệu điều chẳng lành: hôm nay Tùng có thể bị ướt. Thong thả đạp xe với gương mặt tươi roi rói, cậu ngắm nhìn đường phố Sài Gòn, đến đây cũng khá lâu rồi (1,2 tuần chứ mấy) mà cậu đã đi được bao nhiêu. Phải chờ cuối tuần “xõa” một buổi mới được. Khỏi phải nói cậu thuộc tuýp người “thời trang phang thời tiết”, cậu diện một chiếc áo sơ mi dài tay xắn gấu, kết hợp với quần jeans mài rách trẻ trung và vô cùng phá cách nhưng có vẻ như một “số ít” người không biết điều đó.
“Ôi mẹ ơi! Nhà anh có nghèo đến đâu thì cũng phải vá quần lại cho đàng hoàng chứ.Nhìn như dân cái bang hầm cầu í.” Nhã chi bĩu môi dè bỉu “style” của cậu.
“Em có bị lạc hậu không? Đây là mốt đấy.” Cậu gân cổ cãi, bảo vệ chủ quyền biển đảo.
“Làm như tôi không biết í. Tôi cũng có quần rách mốt đầy đủ, chẳng qua anh mặc vào mới giống cái bang thôi.”
“Em… Em” Máu dồn lên não, chỉ cần búng một cái là Bùm!!! Có tiết canh.
“Ừ ừ. Có định dạy không ông già? Đợi ba tôi về rồi ông sxe bị cắt tiết.” Cô nghiến răng ken két.
“Ơ? Ba em đi đâu hả?” Cậu ngờ vực hỏi.
“Đi Thượng Hải, sao? Không có ổng ở nhà ông định trốn việc chớ gì?”
“Hôm qua em có nhận được cú điện thoại nào của ba em không?”
”Không. Có chuyện gì à?” Cô cau mày.
“À không. Chúng ta học thôi.” Tùng trống lảng rồi lôi sách ra học. Trong bầu không gian yên tĩnh đến buốn ngủ ấy, một âm thanh trong trẻo cất lên, à không, hét lên. “Nhã Chi! Anh yêu em.” Không ai khác ngoài tên “đỉa” Vĩ Kiệt, hắn còn định làm trò gì nữa đây? Cô vội vàng chạy xuống sân, trừng mắt quát lớn.
“Khôn hồn thì cút!” Rất ngắn gọn súc tích, tỏ ra lời hăm dọa, mày còn ở đây là không toàn thây! Nhưng gương mặt Vĩ Kiệt hơi giãn ra, biểu thị độ “chai” đã gần lên tới level max. Hắn mặc bộ vest trắng cài hoa hồng đỏ trước ngực, nhìn Nhã Chi, hắn quỳ xuống, tay giơ lên cao món quà nhỏ, miệng nói một cách chau chuốt.
“Xin em hãy nhận lời làm bạn gái anh, anh nguyện sống chết vì em.”
Nếu sau này tổ chức cuộc thi “Những thằng sến nhất hành tinh” thì không thể nào bỏ một ứng cử viên sáng giá là hắn được. Gương mặt của Nhã chi bây giờ chẳng khác gì cái lỗ đen vũ trụ vậy, cô giơ chân hất văng hộp quà của hắn ra xa, rồi hất mặt lên toan đi vào nhà. Bỗng Vĩ Kiệt đứng phắt dậy, mặt uất ức chỉ vào “Con nai vàng ngơ ngác, dẫm nát khu rừng già không ai khác chính là Tùng: “Thằng trẻ con này có gì tốt đẹp mà em mê nó đến như thế để bỏ nah chứ?”
Gì đây? Sốc tập 1, hắn nghĩ Tùng là bạn trai của Nhã Chi hay sao? Tim Tùng đập nhanh , không biết cô sẽ giải thích ra sao.
“Anh ấy có nhiều thứ hơn mi.” Cô hống hách lên tiếng
Sốc tập 2! Bây giờ Tùng chính thức là kẻ không thể phản kháng, giống như tượng đã vậy.
“Thês thì anh nguyện thi với nó để giành được em.” Vĩ Kiệt gào thét trong nước… mũi
Lưỡng lự hồi lâu, Nhã Chi quyết định sẽ thi đấu. Tùng nhìn gương mặt đắc thắng của cô, chắc chắn đã nghĩ ra trò gì đó mà theo nguồn tin không chính xác mới xẹt qua trong đầu Tùng thì cậu sẽ chiếm ưu thế hơn.
“Hát nhạc chế.” Cô tuyên bố cuộc thi.
“Nhưng… tôi…” Cải lương cậu còn biết đệm, nhạc trẻ còn biết hát, nhạc bé Xuân Mai còn biết múa chứ nhạc chế thì…
“Cậu sợ ư? Sợ thì rút khỏi đây. Anh sẽ thi.” Vĩ Kiệt thấy gương mặt lúng túng của cậu thì tự đắc.
“Không… tôi…”
“Thế thì bắt đầu cuộc thi.” Nhã Chi hào hứng phất cờ khởi nghĩa, à quên, bắt đầu trận đấu.
“Cháu lên ba, cháu đi xe máy, đi xe máy là cháu đi bốc đầu, đi bốc đầu là phải vào y tế. Tế, chữ T.” Vĩ Kiệt bắt đầu trước.
“T à… Trên cành cây chim hót Triển Chiêu đi với người yêu, Bao Đại Nhân thấy thế mời anh ngay lên công đường…” Tùng tiếp chiêu.
“Đ… Đ hả? Khó quá!” Vĩ Kiệt bỗng thấy rối trí, vò đầu bứt tai.
“10,9,8,7,6,5,4,3,2,1,0… Hết giờ! Tỉ số là 1-0, nghiêng về phía Tùng Tửng.” Nhã chi hô to tỉ số.
“Thôi được, hiệp sau ta sẽ không chịu thua.” Hắn gườm gườm.
“Khi xưa Alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, Alibaba. Hôm nay Alibaba vào nhà người ta lấy xe đạp ra, chết Ali rồi…” Tùng
“Rồi nay, em bán sữa đậu nành, rồi mai em đạp chiếc xe màu xanh, em chính em ngày xưa đó, bán sữa đậu nành và đạp chiếc xe màu xanh… Chữ X.” Vĩ Kiệt.
“Xích lô! Mau mau tới đây! Tôi đây chờ đón xích lô từ sáng đến tận bây giờ…” Tùng
“Gà không biết gáy là con gà câm, gà mà biết gáy là con gà không câm. Đi loanh quanh trong sân có con gà có con gà, đi loanh quanh trong sân, nó kia rồi, bắt vô nồi. Haha…” Vĩ Kiệt khoái chí nghĩ “nó thua chắc, chữ n đâu có dễ.”
“Hai vây xinh xinh, cá vàng bơi trong chảo mỡ, ngoi lên ngụp xuống, cá vàng cháy đen thui…”- Tùng
“Gì chứ? Tôi hát chữ N cơ mà.” Hắn bắt bẻ
“Luật bất di dịch của trò hát đố chữ là hát chữ cuối của người kia hát đúng không?”
“Đúng.”
“Chữ cuối của anh là Haha kia mà.” Tùng vuốt mũi.
“À… Ừm…” Vĩ Kiệt bắt đầu bí.
“10,9,8,7,6,5,4,3,2,1,0. Hết giờ! Tùng Tửng thắng.” Nhã Chi đếm trong vui sướng.
Mặt Vĩ Kiệt bắt đầu đen lại, ngày xưa hắn từng được mệnh danh là “siêu sao nhạc chế”, vậy mà giờ đây lại bại trận dưới tay cao thủ, đúng là tức quá mà! Khỏi nói tâm trạng lúc này của 2 vị kia, khoái hơn tưởng tượng. Thế là đã cho tên Vĩ Kiệt biết ai xứng đáng đững top rồi! Trong khi đó Vĩ Kiệt vẫn nghĩ Tùng là boy phờ ren của Nhã Chi đấy!
____________________________________________
Xin lỗi các chế vì biệt tích lâu nay T^T. Vấn đề là mất điện liên miên, ta lại đang úm thêm 2 bộ truyện nữa :P nên có lẽ up hơi lâu. Và cũng đã vào học rồi, bài vở tùm lum nên thống nhất 1 chap/tuần nha =)))) Ta chỉ “tĩnh dưỡng” một thời gian chứ không phải bỏ fic nha -_- mắc công hiểu lầm thì tội ta lắm *ôm ôm*.