[Hoàng Tử Tennis Đồng Nhân] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 106: Chương 106




Chương 104: Hỗn loạn

Tuy rằng không cần tham gia luyện tập nhưng Ogihara vẫn dậy đúng giờ. Ngồi dậy từ giữa hai anh trai, Ogihara vọt đi tắm rửa rồi chuẩn bị làm bữa sáng. Đi từ phòng tắm ra, thấy các anh đều đã ngồi dậy.

“Baby, hôm nay muốn đến trường học sao?” Anthony rất bình tĩnh nhìn em trai.

“Vâng.” Bắt đầu làm bữa sáng, Ogihara không phát hiện các anh trai có gì khác thường, “Hôm nay chắc là tập luyện bình thường rồi, hôm qua Tezuka bị thương, em gọi điện thoại cho chú út nhờ chú ấy giúp em liên hệ với một bệnh viện trị liệu ở Đức, buổi sáng em ở nhà chờ điện thoại, buổi chiều đi học. Anh, ngày mai em muốn cùng Tezuka đến Hakone tắm suối nước nóng, được không?”

“Hakone?” Hall nhíu nhíu mày, “Sao tự nhiên lại muốn đi Hakone tắm suối nước nóng? Em và Tezuka đi hai người?”

“Vâng, vốn là sau khi giải Kanto kết thúc em và Seiichi bọn họ cùng đi Hakone, nhưng mà khi đó Tezuka chắc đã đi rồi. Mấy ngày nay không có việc gì, Tezuka lại không phải tham gia huấn luyện nên em nghĩ ngày mai cùng anh ấy đi Hakone, chắc là trước giải toàn quốc bọn em đều không gặp nhau được.” Nghĩ đến Tezuka, Ogihara chà xát lòng bàn tay.

“Chuẩn bị đi mấy ngày?” Hall hỏi, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác.

“Một ngày đêm, ngày mai đi, ngày kia sẽ trở lại.” Bưng bữa sáng lên bàn, Ogihara chờ ý kiến của các anh.

“Đi đi, ” Anthony lên tiếng, “Đại ca đặt phòng cho hai người, ngày mai đại ca cho người đưa hai đứa đến Hakone, sáng sớm ngày kia phái người đến đón hai đứa, nhưng không được tắm lâu lắm đâu, buổi tối. . . em bảo Tezuka gọi điện thoại cho anh.” Quyết định của Anthony làm Ogihara thật vui vẻ, nhưng lại khiến Hall khó hiểu.

Lấy số điện thoại của Tezuka, Anthony lên lầu, Hall cũng theo đi, Ogihara ăn bữa sáng xong thì lại cảm thấy thêm vài phần chờ mong với hành trình tới Hakone ngày mai, lại có vài phần muốn lui bước.

Nhìn bản fax chú út gửi tới, Ogihara thay quần áo đi học, cậu đi rồi, nụ cười trên mặt Anthony và Hall tất cả đều không thấy nữa.

“Anthony, chúng ta không hỏi Baby sao?” Hall lo lắng hỏi, vì sao đêm qua em trai lại nói ra câu đó, rốt cuộc là có ý gì.

“Hall, tình huống hiện tại của Baby rất không ổn, anh không tin thực sự có thiên sứ, tình huống của Baby thì chúng ta lại không có cách nào giải thích, nhất là bức tranh kia. . .” Anthony có vẻ phiền não, “Bây giờ chúng ta có thể khẳng định rằng bức tranh và Baby có quan hệ, nếu như đúng như Baby nói em ấy từng chết một lần. . .” Anthony nói không nổi nữa, “Hall, bây giờ anh không muốn biết rốt cuộc Baby là ai, anh chỉ muốn xác định em ấy liệu có rời bỏ chúng ta hay không.” Loại chuyện tình không cách nào nắm giữ được này làm Anthony càng ngày càng không thể tỏ ra bình tĩnh bình thường trước mặt em trai.

“Nếu biết tình huống của Baby vì sao còn đồng ý em ấy và Tezuka đi ra ngoài? Anh nên biết Baby buổi tối. . .” Nghĩ đến em trai có thể sẽ toàn thân trần trụi xuất trước mặt người khác, Hall liền có xung động muốn giết người.

“Cho nên anh mới gọi điện thoại cho Tezuka.” Anthony tự nhiên rõ ràng suy nghĩ của Hall, “Chúng ta không thể hạn chế hoạt động của Baby, như vậy sẽ làm em ấy càng thêm khổ sở. Bây giờ bệnh viện không tìm ra rốt cuộc em ấy có vấn đề gì, chúng ta cũng chỉ có thể làm em ấy tin tưởng rằng mình rất khỏe mạnh. Nếu như hành động của chúng ta lại cũng làm Baby cho rằng em ấy sinh bệnh rồi, với em ấy mà nói cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa. . .” Giọng Anthony mềm xuống, mang theo đau đớn, “Anh đã quyết định rồi, trước khi Baby khỏe lại sẽ không cự tuyệt bất kì yêu cầu gì của em ấy, em ấy muốn làm cái gì anh sẽ để em ấy làm cái đó.”

“Anthony!” Giọng nói của Hall đột nhiên cất cao, “Baby sẽ không rời khỏi chúng ta! Em không cho phép, không cho phép!” Không thể, anh không thể tưởng tượng đến khả năng Baby không ở bên cạnh mình.

“Hall. . . Anh nhớ ở Nhật Bản có một loại người gọi là Miko*, chúng ta đi tìm xem. Chuyện của Baby có lẽ là không thể dùng khoa học để giải quyết.” Chỉ cần có thể cởi bỏ bí ẩn trên người em trai, Anthony không tiếc dùng bất kì thủ đoạn nào. Trong mắt Hall lộ ra suy nghĩ sâu xa, ừ một tiếng, sao anh lại không nghĩ tới.

*Miko: pháp sư

Tới sân bóng rồi, Ogihara liếc nhìn ra xa cũng không thấy người cậu muốn tìm. Chuyển tới sau một thân cây, Ogihara do dự một lúc rồi bấm số điện thoại của Tezuka, tim chẳng biết vì sao mà nhảy lợi hại, đột nhiên cậu có cảm giác sợ phải một mình đối mặt với Tezuka, nghĩ đến hành trình đi Hakone ngày mai, Ogihara có chút ảo não, mình thật sự không nên đáp ứng.

“Itsuki-chan.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói luôn khiến người khác an tâm.

“Tezuka, anh ở đâu đấy?”

“Trong phòng đội trưởng.”

“Tôi tìm anh có việc, anh chờ tôi nhé.”

“Ừ.”

Tài liệu trong tay làm Ogihara bình tĩnh một chút, đi vòng qua đường nhỏ, Ogihara đi lên nhà hành chính gõ cửa phòng đội trưởng. Mới gõ một tiếng cửa liền mở ra, người sau cánh cửa kéo Ogihara đi vào, đóng cửa, khóa trái.

“Tezuka, tài liệu của chú út tới rồi, chú ấy đã giúp anh liên hệ được rồi, cũng đã hẹn thời gian với một vị bác sĩ rất có danh tiếng bên kia, Tezuka, anh xem một chút.” Đưa tài liệu cho Tezuka, chỉ có hai người trong phòng, Ogihara cảm thấy một tia khẩn trương, vì sao Tezuka lại khóa cửa.

Ngồi ở sô pha lật xem tài liệu một chút, trong ngực Tezuka có chút không bình tĩnh, thời gian hẹn là bốn ngày sau, nghĩa là anh chỉ còn ở Nhật Bản có ba ngày nữa, mà anh cũng không biết lúc nào mới có thể trở về.

Cho rằng Tezuka định đổi ý, Ogihara nói: “Tezuka, trước giải toàn quốc anh nhất định sẽ ổn, giải Kanto thì tôi nghĩ Seigaku không có vấn đề gì đâu, sao Tezuka không nhân lúc này sớm đi trị liệu, cũng sớm một chút có thể trở về.”

Tay bị nắm, Ogihara mở to hai mắt nhìn, lòng bàn tay dán sát vào nhau làm cậu cảm thấy nóng, muốn rút tay ra thì lại bị đối phương giữ chặt.

“Tezuka. . .” Trước đây có lẽ cậu sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng từ lúc bị Keigo hôn, cậu lại cảm giác được một vài thứ cậu không dám nghĩ tới.

“Itsuki-chan, ” Tezuka tới gần Ogihara, Ogihara lùi về phía sau, vừa vặn phía sau là sô pha, cậu bị Tezuka khóa trước mặt, “Itsuki-chan, có thể đáp ứng tôi một việc không?” Bàn tay sờ lên đôi môi đã mất đi rất nhiều huyết sắc của Ogihara.

“Tôi sẽ giúp anh làm cho Seigaku tiến vào giải toàn quốc.” Ogihara hơi quay đầu để môi mình rời ra một ít.

“Seigaku. . . Tôi tin tưởng họ không có vấn đề gì.” Điều anh muốn Ogihara đáp ứng cũng không phải chuyện này.

“A. . . Ừ. . . Đúng vậy, các senpai đều rất lợi hại, còn có Ryoma. . .” Ogihara muốn thoát khỏi tình trạng trước mặt, cậu không dám nhìn vào mắt Tezuka, ánh mắt kia giống hệt như có lửa cháy.

“Ư. . .” Đang muốn chuyển vị trí sang bên cạnh, Ogihara liền ngừng động tác, thậm chí đã quên mình muốn làm gì. Môi lại bị người mở ra, lần này đổi một người khác, không phải mùi hương hoa hồng mà là mùi cỏ xanh nhàn nhạt, giống như hương vị trên thân thể người này, không có có sự cường thế của người kia, hơn một ít ôn nhu, nhưng đều là không cho cậu cự tuyệt.

Bàn tay to đang nắm lấy tay cậu chuyển lên lưng cậu, Ogihara giãy dụa muốn rời ra, lại bị người gắt gao đè lại, ép buộc cậu thừa nhận nụ hôn đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Tezuka. . . Vì sao? Các anh. . . Vì sao? Không thể tránh được nụ hôn, không thể đẩy ra người kia, sau khi Ogihara bị buông ra, ngoài thở dốc thì trong lòng cũng chỉ nghĩ “Vì sao”, mà cậu cũng hỏi ra miệng một câu như thế.

“Itsuki-chan, đáp ứng tôi một việc, ” Giọng nói của Tezuka mất đi sự lãnh tĩnh ngày xưa, “Trước khi tôi trở về không được đưa ra bất kì lựa chọn gì.” Nếu như không có bức tranh kia, anh sẽ chờ, chờ đến khi họ đều trưởng thành, nhưng bây giờ anh sợ mình không còn nhiều thời gian như vậy nữa.

“Lựa chọn. . . Lựa chọn gì?” Ogihara che miệng, không muốn ngẩng đầu.

“Em biết.” Tezuka nói làm tim Ogihara nhảy lên.

Cậu cúi đầu nói: “Không có lựa chọn. . . Ngay cả chính mình tôi cũng không thể lựa chọn.” Muốn từ dưới thân Tezuka đi ra nhưng không thể động đậy.

“Itsuki-chan. . .” Tezuka làm cho Ogihara nhìn mình, “Rất nhiều việc chúng ta đều không thể nắm trong tay, nhưng đối với chuyện tôi có thể làm, tôi sẽ không buông tay, không đến thời khắc cuối cùng tuyệt không dễ dàng buông tha. Itsuki-chan, em muốn bại bởi chính mình sao?”

Ogihara ngửi mùi cỏ xanh nhàn nhạt trên người Tezuka, cậu rất hỗn loạn, hỗn loạn chưa từng có. “Không biết, tôi không biết, Tezuka, vì sao, các anh là những người bạn quan trọng nhất của tôi, trong lòng tôi. . . các anh là hoàng tử. . .” Là những hoàng tử ở rất xa không thể chạm tới, nếu như không phải cậu xông vào thế giới này. . . “Tezuka, cho tới bây giờ tôi không hề nghĩ tới việc này. . . Tôi chỉ muốn đánh tennis, ở bên người thân và bạn bè. . . Tôi. . .” Cậu không chỉ là bạn tốt với các hoàng tử trong truyện tranh, hôm nay. . . Ogihara cắn đầu lưỡi một chút, mong muốn tất cả mọi thứ này đều là mình đang nằm mơ.

Tezuka biết anh quá nóng lòng, thế nhưng nếu đi Đức, sớm nhất thì trước giải toàn quốc anh mới có thể trở về, trong lúc đó có lẽ sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, có lẽ là những chuyện mà anh không thể thừa nhận nổi.

“Itsuki-chan. . . Hôm sinh nhật em đã uống say.”

“Ừ.”

Ogihara buông xuống suy nghĩ, không hiểu sao tự nhiên Tezuka lại nói chuyện này.

“Ngày đó. . . Em hôn tôi. . .” Ogihara như bị điện giật mà trợn to hai mắt, sau đó khi Tezuka nói tiếp, hỗn loạn lúc trước biến mất, biến thành khiếp sợ.

“Hôn Yukimura.”

“! !”

“Fuji.”

“! ! !”

“Cả Echizen nữa.”

“! ! ! ! ! Không thể nào! ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.