Hôm nay nhà ta mất điện, đến giờ mới post được, thành thật thứ lỗi.
Chương 138: Tiến thêm một bước phát triển
Vừa ra khỏi cửa nhà, tay Ogihara đã bị Tezuka cầm, Ogihara muốn tránh ra, thế nhưng Tezuka nắm thật chặt, giãy dụa vài lần không có kết quả, Ogihara chỉ có thể để Tezuka nắm tay. Đi ra khỏi nhà trọ, Ogihara cúi đầu không nói lời nào, Tezuka cũng không nói gì. Đi vài bước, Ogihara dừng lại không động đậy, Tezuka quay đầu lại nhìn người đang cúi đầu không nói, trong ánh mắt luôn bình tĩnh trước đây lại có vẻ kích động không ngớt.
“Không phải không muốn gặp tôi sao.” Khát nước liếm liếm môi, một bình nước lập tức được đưa đến bên miệng. Tiếp nhận nước, uống một ngụm lớn, Ogihara thấy Tezuka vẫn không nói lời nào, có chút nổi giận nhìn xuống mặt đất. Sau đó, cậu bị ôm lấy, rất chặt rất chặt, xiết đến mức thắt lưng có chút đau.
“Vì sao đến một tin nhắn cũng không có?”
“Anh không nhìn thấy tôi sao?”
Liên tục hỏi hai câu, Tezuka đều không mở miệng chỉ gắt gao ôm cậu, Ogihara không biết nên nói cái gì nữa. Ngay lúc Ogihara nghĩ tối nay có khi nào Tezuka không định nói gì với mình không, Tezuka liền mở miệng.
“Không thể nhìn em. . . Nhìn thấy em sẽ không nhịn được, sẽ. . . liều lĩnh bỏ lại trận đấu mà mang em đi. Tôi phải chịu đựng không nhìn em, không nghe giọng nói của em. Sự tự chủ của tôi không tốt như mọi người nghĩ.” Giọng nói của Tezuka so với bình thường thấp rất nhiều, nhẹ rất nhiều, nhưng lọt vào tai Ogihara lại nặng nề như vậy.
“Tôi đã nghĩ. . . Tezuka không muốn để ý đến tôi nữa. . . Tôi nghĩ đến hỏng đầu cũng không nghĩ ra mình đã làm gì chọc anh tức giận.” Nhắm mắt lại, ngửi hương vị luôn làm mình an tâm trên người Tezuka, Ogihara đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, nhưng cậu không muốn ngủ.
“Tôi muốn hôn em.”
Ogihara đang chuẩn bị nói không được thì đã bị Tezuka đoạt đi hô hấp. Trong miệng trong mũi tất cả đều là mùi hương cỏ xanh từ môi Tezuka, thân thể Ogihara càng ngày càng mềm. Khi cậu nghĩ mình sắp ngất xỉu, Tezuka mới buông tha cho cậu. Hít thở từng ngụm không khí “mới mẻ”, Ogihara nắm lấy áo Tezuka để mình không té ngã. Con người này, lúc thì giống núi băng, lúc lại như núi lửa, khi nào mới có thể bình thường?
“Đi thôi.” Đỡ Ogihara, Tezuka đưa cậu đi về hướng nhà mình, lần này, Ogihara cũng không còn gì bất mãn liền đi theo.
Đến nhà Tezuka, cậu gặp được người mẹ cực kì nhiệt tình, người cha ôn hòa và ông nội ít nói ít cười của Tezuka. Mẹ của Tezuka luôn miệng cảm ơn Ogihara vì sự giúp đỡ của cậu với Tezuka. Đối với cậu bé cực kì xinh đẹp này, Tezuka Ayana gần như là vừa gặp đã thích, lấy toàn bộ đồ ăn vặt và hoa quả trong nhà ra mời Ogihara. Ogihara không muốn ăn, nhưng cũng không thể không ăn, ngay khi cậu cảm thấy khó xử, Tezuka xuất hiện đúng lúc giải quyết khốn cảnh của cậu, đưa cậu lên phòng, phòng riêng của anh.
“Lần đầu tiên tôi tới phòng riêng của Tezuka nhỉ. . .” Ogihara hiếu kì nhìn xung quanh. Thấy trên giá sách của Tezuka bày rất nhiều sách, Ogihara có chút thẹn thùng.
“Itsuki-chan, mệt không?” Tezuka tắt đèn huỳnh quang đi, mở đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng trong phòng có vẻ cực kì nhu hòa.
Xoa xoa đôi mắt có chút cay, Ogihara cầm ly nước ngồi lên giường, “Có một chút, hôm nay đã xem trận đấu cả ngày.”
Bên giường Tezuka có một bình nước rất lớn để lúc nào Ogihara cũng có thể uống nước. Khi Ogihara lên trên giường, Tezuka cũng nằm lên giường.
Giường đơn hơi hẹp một chút, lui vào người Tezuka, Ogihara nhắm mắt lại hưởng thụ sự im lặng lúc này. Mùi hương cỏ xanh trở nên rõ ràng, Ogihara không trợn mắt, nhưng môi cậu lần thứ hai bị hôn lên. Không giống với sự kịch liệt lúc nãy, nụ hôn lần này rất nhu hòa, rất duy mỹ.
“Đôi mắt. . . bao lâu sẽ phát tác một lần?” Hôn xong, Tezuka hỏi. Ngón tay chạm lên đôi mắt mĩ lệ của Ogihara, lướt qua hàng lông mi nồng đậm như cây quạt của cậu.
“Một ngày sẽ bị khoảng hai lần đi. . . Thời gian mỗi lần cũng không dài, tối đa ba giờ thì, ít nhất nửa giờ.” Nhận lấy cái hôn khẽ của Tezuka, Ogihara bình tĩnh kể tình huống của mình.
“Yukimura nói bây giờ em cần liên tục uống nước, dạ dày có khó chịu không?” Tezuka sờ lên bụng Ogihara, lo lắng hỏi.
“Sẽ không. . . Không có cảm giác gì, nước uống vào không biết đều đi đâu, đến WC cũng không đi nữa.” Thấy mặt mày Tezuka đều nhăn lại với nhau, Ogihara đưa tay lên giãn chúng ra, “Đừng lo lắng. . . Thân thể của tôi bây giờ càng ngày càng kỳ quái, có lẽ là sau này còn có thể xảy ra chuyện càng kì quái hơn. Tezuka. . . Tôi không muốn thành trói buộc của các anh. . . Nếu như các anh quá lo lắng cho tôi, tôi sẽ rất khó chịu đấy.”
“Itsuki-chan. . . Tôi có trách nhiệm của tôi, tôi phải dẫn dắt Seigaku tiến vào giải toàn quốc, đây là lời hứa hẹn của tôi với Makoto senpai, cũng là việc mà đội trưởng tôi phải làm. Trong lúc này, tôi có thể đã xúc phạm tới em, tôi mong muốn em có thể tha thứ cho tôi.” Chờ tôi thực hiện xong lời hứa này, tôi sẽ dứt bỏ tất cả để thích em.
“Hi. . .” Ogihara cười rộ lên, tiếp tục xoa mi tâm của Tezuka, “Có phải Keigo đã nói gì với anh không? Hôm nay hai người các anh đã cãi nhau nhỉ. Những lời Keigo nói đều là lời nói khi tức giận, anh không nên để ý. Kỳ thực, cái khiến cho người ta khâm phục đội trưởng chính là ý thức trách nhiệm của anh. Nếu như có ngày nào đó anh không muốn chịu trách nhiệm nữa, tôi sẽ nghĩ đấy không phải là anh đó. Mỗi người các anh đều là người rất có trách nhiệm, chỉ là cách thể hiện không giống nhau thôi. Keigo tương đối hướng ngoại, mà đội trưởng lại tương đối nội liễm, cho nên cái nhìn về một vấn đề sẽ có sự xung khắc. Thế nhưng giữa người với người vốn sẽ tồn tại bất đồng. Nếu như ngày nào đó anh cũng “hoa lệ” giống như Keigo. . . ” Ogihara sợ run cả người, “Tôi cảm thấy hơi bị đáng sợ. ”
Phiền muộn và sầu lo suốt một ngày bị mấy câu nói đó xua tan. Tezuka hỏi bên tai Ogihara: “Itsuki-chan có nguyện ý trở thành trách nhiệm của tôi không?”
Ogihara thoáng cái nghẹn lời, điều này muốn cậu phải trả lời thế nào đây. Ừ à hồi lâu, Ogihara chỉ có thể cười. Băng giá sắc bén từ trong mắt Tezuka bay ra ngoài, đâm cho da Ogihara có chút đau.
“Tôi đã xem ảnh chụp của em và Atobe. . . là ảnh đính hôn?” Tezuka nói như đẩy Ogihara rơi vào địa ngục, cậu vội vã lắc đầu, “Không đúng không đúng, là Keigo bắt tôi chụp đấy.”
“Vậy MV thì sao? Cũng là người khác bắt em đóng?” Tezuka nói như thả ra một quả bom, tạc cho Ogihara thương tích đầy mình. MV. . . Cậu cho rằng chuyện này đã sớm qua rồi.
Tezuka tiếp tục nói làm cả người Ogihara run lên. “Tôi ở Đức xem bộ MV đó. . . Itsuki-chan mặc hở nhiều lắm. . . Hơn nữa, không được tôi đồng ý đã tự ý đóng MV. . . Tuy rằng không thực sự hôn Kirihara, nhưng tôi vẫn rất không vui.”
“Ờ. . . Vậy tôi xuống phía dưới chạy vòng quanh khu nhà này 20 vòng?” Ogihara dè dặt thương lượng “hình phạt” của mình.
“Không cần.” Đôi mắt Tezuka lộ ra tia sáng khiến Ogihara run sợ. Cúi đầu, Tezuka hôn lên cổ Ogihara, làm cho Ogihara run rẩy.
“Ngày mai tôi phải về Đức. . .” Tezuka cởi nút áo của Ogihara, hôn trượt xuống.
“Te. . . Tezuka. . . Dừng, dừng lại.” Ogihara bị cảm giác xa lạ này làm cho hoảng sợ vô thố.
“Ưm. . . Tezuka. . . Tôi. . . Tôi không thở nổi. . . Ư. . .” Ogihara cảm thấy không khí dần dần loãng, nụ hôn của Tezuka rơi trên người cậu rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại làm cậu cảm thấy mình sắp thiêu cháy rồi. Hôn cùng với những cái vuốt ve của bàn tay làm gương mặt tái nhợt của Ogihara dần dần nhiễm một tầng đỏ ửng. Đôi con ngươi đen bóng cũng có vẻ mờ mịt không rõ.
Áo ngủ rơi trên mặt đất, chỉ chốc lát sau lại có một cái nữa rơi xuống. Tezuka trần nửa thân trên mềm nhẹ hôn Ogihara, không chỉ muốn khắc bản thân vào tim Ogihara, cũng muốn trước khi đi lưu lại một chút kí ức tốt đẹp để khi anh ở Đức có thể chịu đựng được nỗi nhớ nhung.
Trước khi sự nhẫn nại của mình tan vỡ, Tezuka thả Ogihara toàn thân đã đỏ như con tôm luộc ra. Anh không nhặt áo ngủ lên mà kéo Ogihara vào lòng.
“Itsuki-chan, chờ tôi trở lại.”
Bất tri bất giác nhận ra hai người đã làm cái gì, Ogihara chỉ gật đầu, cả người chôn trong lòng Tezuka không dám nhìn anh. Cậu như vậy. . . có tính là ăn trái cấm không?