Tung một choác hết luôn, ace đỡ phải chờ đợi. Hôm nay tạm nghỉ Hoạ đường xuân nhé.
Chương 153: Yukimura
Lần thứ hai tỉnh lại, cha mẹ và anh trai đều ở bên giường, máy móc các kiểu cạnh giường cũng không thấy. Rút tay mình từ trong tay mẹ ra, Ogihara lau nước mắt trên mặt mẹ. “Mommy, đừng khóc.” Giơ tay lên, Ogihara sửng sốt một chút, màu sắc giống như thạch cao vậy, gần như trong suốt.
“Baby, hứa với mommy, đừng trở lại bên cạnh Thượng đế, hứa với mommy. . . Mommy nguyện dùng tất cả để gọi con về. . .” Fujika khóc không thành tiếng, nắm tay con trai.
“Mommy. . .” Ogihara ngồi dậy, ôm lấy mẹ, vỗ về nàng, “Mommy, bây giờ con không có việc gì đâu.” Thời gian của cậu thực sự tới rồi đúng không, cậu còn có rất nhiều rất nhiều việc chưa làm, thế nhưng, Thượng đế không muốn cho cậu thêm thời gian nữa.
“Baby. . .” Fujika ôm chặt con trai, thu hồi nước mắt, nàng không muốn con trai lo lắng vì nàng. Con trai của nàng phải về bên cạnh Thượng đế rồi, nàng biết. . .
“Backy bảo bối của daddy, Atobe nói con muốn đi xem trận đấu, daddy mang con đi.” Hôn lên mặt con trai, Ken ôm lấy đứa con chỉ còn nhẹ như lông chim. Đây là tâm nguyện của con trai, hắn nhất định phải giúp con thực hiện. Hoa đã nở toàn bộ, người trong bức tranh trở nên giống như con trai, trở nên hư vô. . . Ken không dám nghĩ đến sự liên quan giữa hai người.
“Các anh. . .”
Ogihara gọi hai người vẫn không mở miệng từ khi cậu tỉnh lại. Anthony và Hall tiến lên mỗi người hôn Ogihara một cái. Anthony nói: “Baby, anh cùng em đi xem trận đấu. Nhớ kỹ chuyện em đã hứa với anh.” Khác với em trai, Anthony và Hall không thể tiếp thu chuyện em trai có thể sẽ rời xa họ, em trai chỉ bị bệnh, sẽ khỏe lại.
“Bác trai, xe đã chuẩn bị tốt rồi.” Atobe cầm lấy áo của Ogihara. Anthony và Hall mở cửa phòng bệnh. Mùi hoa nồng đậm từ thân thể Ogihara từ từ lan tỏa tràn ngập bốn phía. Lần thứ hai Ogihara nhìn thấy ảo giác, biển hoa thật lớn, cô gái xinh đẹp đang thương tâm, chiến tranh kịch liệt. . . Còn có bóng đêm vô tận.
… … …
“Tôi muốn. . . đi xem trận đấu của Seiichi trước.” Ogihara nói. Atobe đang lái xe liền đổi hướng chạy tới sân thi đấu.
Thấy Yukimura đầy bụng tâm tư ngồi phía trước, Ogihara vỗ vỗ đại ca, để anh thả mình xuống. Khi chạm chân xuống đất, Ogihara cũng phải tin tưởng mình thật sự đã khỏe, nếu như không phải cậu hầu như không có nhịp tim. Quay đầu lại nhìn người nhà cùng Atobe, Ogihara cho họ một nụ cười làm họ yên tâm rồi chậm rãi đi tới phía trước.
“Đội trưởng. . .” Thấy Ogihara, Niou chỉ ra phía sau Yukimura, Yukimura nhìn lại, mạnh mẽ đứng lên chạy tới. Đến chỗ cách Ogihara một bước, Yukimura kéo Ogihara lại ôm vào trong lòng.
“Seiichi. . .” Ngửi hương vị tinh thuần trên người Yukimura, Ogihara ôm lấy Yukimura, để anh an tâm một ít.
“Itsuki-chan, sao lại tới đây? Cảm thấy tốt hơn không?” Thoáng lùi lại một chút, Yukimura lo lắng sờ tới lui Ogihara, vì màu da trong suốt của cậu mà lo lắng. Giương mắt nhìn về phía sau Ogihara, từ gương mặt Atobe Yukimura đã nhận ra sự nặng nề dưới đáy lòng anh.
“Hôm nay là trận đấu rất quan trọng của Seiichi. Tôi đương nhiên muốn tới.”
Bảng điểm cho thấy Rikkaidai đang ở tình thế khó khăn, Ogihara lộ ra lo lắng. Yukimura choàng áo của mình lên người Ogihara, đỡ cậu đi tới vị trí của mình.
“Itsuki-chan, không cần lo lắng. Trận đấu này Rikkaidai nhất định sẽ thắng.” Cho Ogihara nụ cười mà cậu thích nhất, trong mắt Yukimura chỉ còn lại Ogihara.
“Như vậy sao. . . Nếu Seiichi nói như vậy thì nhất định là nắm chắc rồi.” Ogihara không hề lo lắng nữa, nhìn kỹ Yukimura.
“Ogihara. . . Tôi nghe nói cậu phải nằm viện, không có việc gì chứ.” Kirihara đã chạy tới, lo lắng hỏi, hình dạng của Ogihara thoạt nhìn thật đáng sợ, cả người gần như trong suốt.
“Ogihara, cậu nên trở lại nghỉ ngơi cho tốt.” Sanada cứng rắn nói, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy lo lắng.
“Không sao đâu, xem trận đấu xong tôi sẽ trở về. Cố lên.” Làm hai người yên tâm, Ogihara lại nhìn về phía Yukimura. Cậu biết Yukimura muốn ở riêng với mình, cậu cũng nhận ra được hai ngày nay Yukimura đã chịu dày vò đến thế nào. Vừa phải lo trận đấu, vừa lo lắng cho cậu, nhất định là cực kì không tốt. Sanada hiểu rõ tâm tư Yukimura, kéo Kirihara đi, để không gian lại cho hai người.
“Itsuki-chan, dựa vào tôi đi.” Áp đầu Ogihara lên vai mình, Yukimura chỉ có thể như vậy mà gần kề Ogihara. Trận đấu với Seitoku có vẻ cực kì khó khăn, nhưng sự chú ý của Yukimura lại hoàn toàn không đặt vào trận đấu. Sanada ngồi xuống vị trí huấn luyện viên, tiếp nhận công việc của Yukimura.
Ogihara lẳng lặng dựa vào Yukimura, chậm rãi nhận thấy được vì sao Yukimura không lo lắng cho trận đấu trên sân. Người bên cạnh hẳn là đã có kế hoạch gì rồi, cho nên mới để cầu thủ của mình cố ý thử nước. Seiichi. . . Anh và Shusuke ai cũng giảo hoạt. . . Thế nhưng sự ôn nhu của anh cũng đã làm tôi trầm say.
“Seiichi, trận đấu của anh và Seigaku. . . tôi sẽ không xem đâu.” Bọn họ nhất định sẽ gặp nhau ở trận chung kết.
“Được, Itsuki-chan hãy ở nhà chờ tin tốt của chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ mang cúp về cho em.”
Yukimura mềm nhẹ xoa lên ngón tay Ogihara, đôi bàn tay mỹ lệ kia lại làm Yukimura cảm thấy mình không nắm chặt được nữa.
“Itsuki-chan. . . Tôi sẽ đến Anh tìm em. Chờ sau khi tôi tiếp nhận sinh ý của gia tộc, tôi phải đi Anh tìm em. Cho nên Itsuki-chan nhất định phải chờ tôi. . . Itsuki-chan. . . sẽ chờ tôi chứ?”
Tại sân thi đấu, không để ý ánh mắt khác thường của người khác, một tay Yukimura ôm lấy Ogihara, ôn nhu trong mắt có thể khiến người khác chết chìm.
“Vâng. . . Sẽ. . .” Cậu sẽ vẫn chờ, vẫn chờ. . .
“Itsuki-chan còn chưa nói thích tôi đâu.” Nắm chặt bàn tay mà đến cả mạch máu cũng không thấy nữa, Yukimura nói. Vì sao thân thể người này lại lạnh lẽo như thế, vì sao đến hô hấp cậu cũng không có nữa. . . Yukimura biết mình sẽ làm đau Ogihara nhưng vẫn gia tăng lực mạnh của cánh tay. Vì sao. . . Vì sao là cậu ấy. . .
“. . . Vâng. . . Thích Seiichi. . . Seiichi ôn nhu như vậy. . . Sao có thể không thích?”
Cúi đầu nhìn dây đỏ trên cổ tay hai người, môi Ogihara giật giật, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
“Seiichi. . . Hôm nay cho tôi mượn cái áo này của anh nhé.”
“Được, Itsuki-chan muốn mặc bao lâu cũng được.”
Giúp Ogihara mặc áo, Yukimura chuyên chú nhìn Ogihara. Mà Ogihara vẫn cười, nhìn Yagyu trên sân không ngừng thua bóng, còn có Kirihara thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn cậu.
Phía sau, Fujika khóc ngã vào trong lòng chồng nàng. Dáng vẻ của con trai hình như là đang nói lời từ biệt. Không, không thể, nàng không thể mất đứa con. Anthony và Hall gắt gao nắm chặt tay, cảm giác bất lực này làm họ cảm thấy còn khó chịu hơn cái chết. Mắt Atobe đã đỏ lên, anh dựa vào xe, hầu kết trượt lên trượt xuống kịch liệt.
Trận đấu kết thúc, Ogihara đang ngồi liền đứng lên. Yukimura đỡ cậu đi đến chỗ mấy người bên cạnh xe. Hall đi tới, từ trên tay Yukimura đỡ lấy em trai.
Ôm Yukimura một chút, Ogihara ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ một câu, đẩy Yukimura ra nói: “Seiichi, tôi chờ tin tốt của anh.” Sau đó kéo anh trai trở lại xe.
Cười thật sâu với Yukimura, Ogihara đóng cửa xe. Xe vừa đi, bước chân Yukimura muốn đuổi theo lại bị Sanada ngăn lại. Yukimura thống khổ cúi đầu, hai tay che mắt.
“Sanada. . . Cậu biết Itsuki-chan vừa nói gì với tôi không?”
Không nghe thấy nghi vấn của Sanada, Yukimura đáp: “Cậu ấy nói. . . tôi đừng quên cậu ấy. . . Sanada. . . Itsuki-chan không có việc gì đâu. . . Cậu ấy chỉ đang miên man suy nghĩ thôi.”
Itsuki-chan, em đang làm anh sợ, đúng không. Cũng giống như mỗi lần em bướng bỉnh, luôn cố ý làm anh sợ.
“Đúng, chỉ là cậu ấy nghĩ lung tung thôi.” Vỗ vai Yukimura, Sanada làm anh bình tĩnh, “Yukimura, mau kết thúc trận đấu một chút, chúng ta sẽ đi tìm cậu ấy.”
Buông tay, nhìn theo hướng Ogihara rời đi, Yukimura xoay người trở về sân thi đấu. Itsuki-chan. . . Sao anh có thể quên em được. . . Những lời này không phải nói đùa. . . Anh sẽ đến Anh quốc tìm em. Em phải chờ anh, nhất định phải chờ anh.
Chương 154: Trận đấu cuối cùng
Ngày hôm nay là trận bán kết của Seigaku, đội đã từng thi đấu với Seigaku, cũng là đối thủ hôm nay của Seigaku, các thành viên của Shitenhoji phát hiện bầu không khí của Seigaku có chút ngưng trọng. Vẻ mặt của mỗi người đều rất nghiêm túc, thậm chí mang theo sầu lo. Một số người cho rằng trận đấu này có thể Seigaku sợ đối thủ quá mạnh nên mới như vậy. Nhưng những người đã xem trận đấu hôm trước của Seigaku đều rõ ràng, nội bộ Seigaku đã xảy ra chuyện gì đó làm tâm tình họ hai ngày nay đều cực kì trầm trọng.
Trên sân, trận đấu của Fuji và Shiraishi Kuranosuke đang bước vào hồi gay cấn. Mà trong quá trình thi đấu, Fuji cũng không ngừng nhìn về phía cửa sân thi đấu, hình như đang chờ ai. Người của Shitenhoji cũng nhìn theo ánh mắt anh về phía cửa, bởi vì hiếu kỳ.
“Fuji.” Nghỉ ngơi giữa trận, Tezuka lên tiếng phía sau Fuji. Trên đầu đắp khăn mặt, Fuji cúi đầu không nói, chỉ ngưng thần chăm chú nhìn chiếc vòng tay mình đang đeo, là chiếc vòng tay mà Ogihara tặng cho anh. Trận đấu này, tuy rằng Ogihara không ở đây nhưng anh sẽ không thua. Người kia luôn luôn thích nhìn đôi mắt anh mà không biết rằng, anh yêu nhất cũng chính là đôi mắt của cậu.
Một luồng hương khí bay tới, tim Fuji đập mạnh và loạn nhịp một chút, bật người đứng lên nhìn ra phía sau. Biển rộng xanh thẳm dậy sóng.
“Itsuki-chan. . .”
Fuji đưa tay, Ogihara đang dựa vào rào chắn cũng vươn tay, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.
“Shusuke. . . Tôi tới không muộn, đúng không?”
Ogihara xuất hiện làm bầu không khí của Seigaku thay đổi. Mà trang phục của cậu càng khiến người khác phải chú ý. Cậu đang mặc trang phục đội tuyển Seigaku, vậy mà còn khoác thêm một chiếc áo đội tuyển Rikkaidai.
“Ừ. . . Itsuki-chan tới vừa đúng lúc.” Tiếng còi báo tiếp tục trận đấu vang lên, nhưng Fuji cũng không muốn đi. “Em tới chỗ Yukimura rồi?”
“Vâng.” Tay lại duỗi tới phía trước, nửa thân thể của Ogihara đều được nâng lên, toàn bộ dựa sát vào Tezuka phía sau để ổn định. Nắm lấy ngón tay của Fuji, tay cậu lại càng bị Fuji nắm chặt. Trọng tài bắt đầu giục, Fuji phải buông tay Ogihara ra, quay lại sân thi đấu. Ogihara một mực cười với Fuji, trong nụ cười là niềm tin của cậu. Trên mặt Fuji đã không có màu sắc bảo hộ, anh nhìn Ogihara thật sâu, trong mắt hình như có thiên ngôn vạn ngữ.
Ném khăn mặt trên đầu xuống, Fuji xoay người, trong mắt lấp lóe tinh quang làm Shiraishi Kuranosuke không khỏi nhìn Ogihara kĩ hơn, nghĩ thầm, đó chính là người Fuji vẫn một mực chờ?
“Itsuki-chan. . .” Ôm Ogihara trở về, Tezuka đặt cậu ngồi xuống. Lúc này có thể thấy Ogihara, Tezuka cũng không có bao nhiêu vui sướng. Tình trạng của Ogihara vẫn làm anh lo lắng như trước.
“Tezuka, tôi có một yêu cầu bốc đồng. . . Tuy rằng yêu cầu này rất quá đáng. . . Rất có thể sẽ mang đến phiền phức cho các anh.” Cởi áo Yukimura gấp cẩn thận để sang một bên, Ogihara nghiêm túc nói.
“Em muốn tham gia trận đấu?” Tezuka ngồi xổm trước mặt Ogihara hỏi. Khi Ogihara nói cậu có một yêu cầu thì Tezuka liền đoán được.
“Vâng,” ngẩng đầu nhìn cha mẹ và các anh trai bên cạnh, Ogihara nói, “Đây là trận đấu cuối cùng của Ogihara Aitsuki. . . không phải Backy, cho nên. . . con muốn tham gia.”
Fujika gật đầu với Tezuka, trong mắt có thỉnh cầu. Ken, Anthony và Hall trầm mặc, mà Anthony lại đặt túi tennis của Ogihara trước mặt cậu, từ lâu bọn họ đã nghĩ tới.
“Đội trưởng, để Ogihara lên sân đấu đi.”
“Đội trưởng, vòng bán kết có thể đổi người, để Ogihara ra sân đi.”
“Đội trưởng. . .”
Mọi người đều vì Ogihara mà yêu cầu Tezuka. Hai ngày nay, mỗi người đều không thoải mái, thấy Ogihara lúc này, bọn họ lại càng không thể chịu nổi.
“Tôi. . . có thể sẽ thất bại. . .” Đối mặt mọi người, Ogihara cảm động nói, trận đấu hôm nay vô cùng then chốt, mà cậu rất có thể sẽ thất bại, vậy mà mọi người lại không ngại sự tùy hứng của cậu.
“Yên tâm, Ogihara chỉ cần ra sân là tốt rồi. Thua cũng không sao, có chúng tôi rồi mà. Có đúng hay không, Mamushi?” Momoshiro nghiêng đầu hô.
“Khè. . .” Kaidoh tỏ vẻ đồng ý.
“Nào, Ogihara, cậu cứ yên tâm được rồi. . . Hơn nữa, Ogihara không nhất định sẽ thất bại, nya. Oishi.” Kikumaru tâm tình suy sụp dựa vào người Oishi. Khi Ogihara hôn mê bọn họ đều đến bệnh viện thăm Ogihara, anh sợ cực kỳ.
“Ogihara, burning! Không phải sợ!” Nắm lấy vợt tennis, Kawamura rống to hơn.
“Huấn luyện viên Ryuzaki, trận sau để Ogihara ra sân đi. Ogihara, cậu không đánh đôi bao giờ, có muốn thử một lần không?” Oishi hỏi, ánh mắt thì nhìn về phía Tezuka.
“Itsuki-chan. . .” Ryoma không gọi tên tiếng Anh của Ogihara, cởi xuống bao cổ tay của mình đeo lên tay Ogihara, “Đi thôi, có chúng tớ ở đây mà.”
Mà câu trả lời của Tezuka là đứng lên đi tới hội đồng trọng tài trong sân. Đôi mắt Ogihara nóng lên, cậu biết, Tezuka đã đáp ứng cậu.
“Itsuki-chan, lần này không hạn chế thời gian, cậu cứ thoả thích đánh đi.” Ryoma cúi đầu hôn mặt Ogihara một chút, nói.
Ngẩng đầu lên, nhận lấy nụ hôn của cha mẹ và các anh, Ogihara cầm lấy vợt tennis của mình.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn các senpai.” Rất nghiêm túc cúi đầu biểu lộ sự cảm kích, Ogihara đưa tay kéo tóc Atobe. “Keigo, tóc anh. . . khó coi quá.”
“Gì?! Dám cười nhạo bổn đại gia sao. . .” Atobe nguy hiểm tới gần Ogihara, dán lên mặt cậu một chút, nhỏ giọng nói, “Cứ chơi thật vui đi, Itsuki.” Lúc này, chỉ cần cậu muốn, anh sẽ vì cậu mà làm bất cứ việc gì. Trong lòng Atobe hướng về Thượng đế mà khẩn cầu, khẩn cầu Thượng đế có thể buông tha Ogihara.
Ôm vợt tennis, Ogihara chờ đợi trận đấu cuối cùng của mình.
… . . . . .
“Game won by Fuji. 7-6 ”
Quyết định của trọng tài vang lên trên sân, người xem trận đấu đều sôi trào. Không phải vì ba cú trả bóng của Fuji, không phải vì sự nâng cấp của ba cú trả bóng, cũng không phải cú trả bóng thứ năm “Hekatonkeiru no Monban” (người canh gác của Hekatonkheires), mà là cú trả bóng thứ sáu của anh “Itsuki no Bisho” (nét mỉm cười của Itsuki).
Vợt tennis xoay tròn rất nhanh, bóng Fuji đánh ra khi nảy lên ở phía sau thì vẽ nên một đường cong, duyên dáng như cánh môi đang mỉm cười, bay tới sát vạch. Đường cong đó giống như cái cười mỉm của Ogihara, vô cùng đẹp mắt, làm vợt tennis của Shiraishi Kuranosuke không tìm được điểm dừng chân.
“Itsuki no Bisho”.
Nghe được tên này, hết thảy những người hiểu rõ đều nhìn về phía Ogihara. Ogihara cười rất vui vẻ, ánh sáng mặt trời chiếu trên người cậu, nụ cười kia khiến người ra có chút mê muội.
“Vì sao lại đặt tên như vậy?” Thua, Shiraishi Kuranosuke hỏi.
“Đây là quà tặng cho người tôi thích.” Nắm chặt tay, Fuji lặng lẽ nói, sau đó đi tới chỗ Ogihara đang cười với anh.
“Trận đấu tiếp theo là trận đánh đôi 2, mời tuyển thủ hai bên ra sân.”
Trên màn hình lớn hiện ra hai cái tên là “Oishi Shuuichiro” và “Ogihara Aitsuki” . Chuyện này đã dẫn đến sự phỏng đoán của Shitenhoji. Oishi bởi vì có thương tích nên đã sớm rời giải toàn quốc, mà Ogihara Aitsuki. . . Dáng vẻ của cậu người sáng suốt đều có thể nhận ra cậu có bệnh trong người. Mà “Itsuki no Bisho” lại khiến họ nhìn Ogihara nhiều thêm vài lần.
“Oishi, tôi giao Itsuki-chan cho cậu đó.” Trước khi ra sân, Tezuka nói với Oishi. Vốn định cho một trong hai người Kaidoh hoặc Momoshiro ra sân, nhưng hai người đó đều tương đối liều lĩnh, Tezuka lo lắng, ngược lại phái Oishi luôn cẩn thận tỉ mỉ ra.
“Tezuka, giao cho tôi đi.” Oishi hiểu rõ dụng ý của bạn thân, gật đầu với Tezuka, đi ra sân.
“Xin chào các bạn. . . Ô? Sao lại có một bạn gái xinh đẹp thế này, Yuji, chúng ta thật may mắn nha.”
“Đúng vậy, chúng ta thật may mắn, Koharu.”
Hai người trên sân đấu đầu tiên là thể hiện hăng hái cực kì với Ogihara, sau đó hai người còn thân thiết mà khiêu vũ ngay tại chỗ, hoan hô, thậm chí ôm nhau, lắc mông, dẫn tới trận cười vang của mọi người. Ngay cả Oishi luôn trầm ổn cũng bị hành vi của hai người làm cho ngốc lăng.
Ogihara thì không có nửa điểm phản ứng, hai người kia tuy rằng cử chỉ thân mật, nhưng trong mắt Ogihara chỉ thuần túy là trò hề. Cậu từng bị người hôn, bị ôm, bị sờ, cho nên cậu rõ ràng, giữa đồng tính không có biểu hiện buồn nôn như của họ. Lần đầu tiên cảm thấy vợt tennis trong tay có chút nặng, Ogihara tung bóng, vợt tennis mềm oặt vung lên.
Cậu vẫn là miễn cưỡng rồi. Trong trận đấu quan trọng như thế này, cậu lại tùy hứng như vậy. Cậu mất đi tốc độ, sức mạnh và kỹ xảo trước đây, thậm chí đến “Rumba hai trong một” sở trường cậu cũng không đánh được. Hai người đối diện thoải mái thắng điểm của cậu. Mà Oishi thì ở phía sau dùng cổ tay mang thương tích phòng thủ cho cậu. Trận đấu cuối cùng của cậu ở đây, sẽ kết thúc thảm bại đi. . . Thực sự là không cam lòng mà. Ogihara nhìn thấy bóng rơi bên cạnh mình, nhưng cậu không đỡ được.
“Ogihara, đừng để ý.” Oishi ôn hòa nói, không vì sự chậm chạp của Ogihara mà tức giận. Trò hề của hai tên đối diện cũng không làm anh phân tâm nữa. Oishi từng thấy Tezuka dùng miệng cho Ogihara uống nước, từng thấy Tezuka hôn Ogihara như thế nào, từng thấy Tezuka thể hiện tình cảm của mình với Ogihara như thế nào, cho nên đối với cử chỉ của Yuji và Koharu cũng chỉ có sự không quen lúc đầu.
Bên đối diện đánh bóng nhanh và hiểm, Ogihara chạy sang bên trái, nhưng té ngã xuống đất, Oishi phía sau quát to một tiếng, bóng rơi xuống bên sân đối phương. “Moon volley”, Oishi lại cố chịu đau mà tung ra.
“Ogihara, không có việc gì chứ.” Oishi nâng Ogihara dậy. Gương mặt tự trách làm Oishi nhịn không được vò rối tóc Ogihara. “Ogihara, cho dù kết quả thế nào, chỉ cần chúng ta cố gắng là tốt rồi. Cậu xem, tất cả mọi người đang cổ vũ cho cậu kìa.”
Ogihara nhìn lại, mọi người của Seigaku đang cười với cậu, còn mọi người ở Hyotei, Yagyu và Kirihara đã kết thúc trận đấu, còn có Fuji Yuta, Akutsu. . . Thậm chí còn có Shinjo Ryoji từng làm cậu bị thương, tất cả bọn họ đứng một chỗ nhìn cậu. Còn có người thân của cậu. . . người thân mà cậu yêu nhất.
“Đội phó Oishi, xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh rồi.” Trận đấu này. . . sao cậu có thể thua như thế được. Trở lại giữa sân, Ogihara khom người xuống, trận đấu cuối cùng. . . cậu cũng không thể thua nha.
Koharu là một thiên tài có chỉ số IQ200, về thu thập dữ liệu thì lợi hại hơn Inui rất nhiều. Thực lực Ogihara đã giảm mạnh, mỗi động tác đều nằm trong tính toán của đối phương, mà Oishi trên tay có thương tích cũng chỉ có thể phát huy ra được phân nửa thực lực bản thân. Điểm số 4: 0, từ đầu tới cuối Ogihara không lấy được điểm nào. Trước giờ nghỉ giữa trận, cậu chỉ chạy được vài bước, mà bóng thì vẫn như cũ không đỡ được.
“Itsuki-chan, cảm giác thế nào?”
Nửa ngồi xổm, Tezuka để Ogihara đã vô lực gối trên vai mình. Trận đấu không hề có trình độ này không làm anh tức giận chút nào. Anh chỉ lo lắng cho Ogihara, một mực lo lắng cho Ogihara.
“Baby, không nên miễn cưỡng.” Không thể đi vào sân, Hall ở phía sau hét lên, nếu như không phải tâm nguyện của em trai, anh hận không thể ôm cậu trở về ngay.
Ryoma và Fuji mỗi người nắm một tay Ogihara. Ogihara không nói một câu nào, chỉ dựa sát vào Tezuka. Nếu không phải đầu ngón tay cậu vẫn còn động đậy, bọn họ sẽ cho rằng Ogihara đang ngủ. Hai tay Ryoma bao lấy bàn tay Ogihara, bàn tay lạnh lẽo làm cậu bất an, cậu rất muốn thay Ogihara ra sân, nhưng vào giờ khắc này, dù cho Ogihara thua thì họ cũng phải tùy ý Ogihara.
“Shusuke, Ryoma. . . Kunimitsu. . .” Ogihara nhẹ nhàng mở miệng, nhưng chỉ là gọi tên ba người. Một tiếng này, Tezuka, Fuji và Ryoma đều ôm lấy Ogihara.
“Huấn luyện viên, bên kia. . . có chút quái nha.” Bên Shitenhoji càng nhìn càng nghĩ tình trạng của Ogihara rất không ổn. Đội trưởng Tezuka của Seigaku cứng rắn lạnh lùng có tiếng, lúc này lại làm ra chuyện như vậy. . . ở nơi công cộng. Koharu và Yuji nhìn lẫn nhau, cảm giác so với họ còn ám muội hơn.
Kết thúc thời gian nghỉ ngơi giữa trận, Ogihara chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt mất đi ánh sáng.
“Các anh luôn nói tôi thích làm ẩu. . . Ngày hôm nay. . . để tôi làm ẩu triệt để một lần đi.” Mò lấy vợt tennis của mình, Ogihara được Ryoma nâng lên.
“Đội phó Oishi, nửa trận sau có thể để tôi đánh một mình không? Tôi. . . tôi không biết đánh đôi.”
“. . . Được.”
Nhận được ý của Tezuka, Oishi đồng ý. Sau đó đưa tay đỡ Ogihara đi tới giữa sân. Đi tới vị trí phát bóng, Oishi lùi tới một bên. Lúc này, mặt trời chợt ló ra từ trong mây đen, ánh sáng chiếu thẳng vào người Ogihara.
“Ogihara, cố lên. . . !” Kikumaru là người đầu tiên hét lên, rồi đến Kaidoh, Momoshiro và Kawamura. Sau đó những người quen biết Ogihara đều hét lên. Fujika khóc, vì sự tôn trọng mà con trai nàng có được.
“Ogihara cố lên! Ogihara cố lên!” Dần dần, tiếng hô trở nên đồng đều, thậm chí áp đảo cả những âm thanh khác trên sân.
Quay về hướng phát ra âm thanh cười thật sâu, Ogihara nhắm hai mắt lại. Bóng nằm trong tay, cố sức tung về phía trước, lấy tốc độ bình thường, Ogihara nhảy lên đánh bóng.
“Ogihara cố lên! Ogihara cố lên!”
“Tôi. . . Tôi là Fujii Itsuki. . .”
“Seiichi, anh ôn nhu giống như mẹ tôi vậy.”
“Ryoma, đừng tranh đồ ăn với tớ!”
“Shusuke, tôi xong rồi! Ngày mai có bài kiểm tra trắc nghiệm Ngữ văn!”
“Keigo. . . Cái này đủ hoa lệ chưa?”
…
“Ogihara cố lên! Ogihara cố lên!”
“Mommy. . . Con muốn ăn xoài, táo thì để cho daddy đi.”
“A! Anh, em không dám nữa, anh tha mạng. . .”
“Daddy. . . Con cũng không biết thư tình ở đâu tới nhiều như vậy, con chưa đọc một bức nào cả, cha không được tức giận.”
…
“Ogihara cố lên! Ogihara cố lên!”
“Kirihara, chúng ta bây giờ là cùng hội cùng thuyền rồi.”
“Seiichi, Sanada thoạt nhìn thật đáng sợ, a, anh ta đánh Kirihara kìa.”
“Yuta, không thể không nhận anh trai nha. Em trai của Fuji. . . Ha ha. . .”
“Akutsu, có bản lĩnh thì anh đánh tôi đi!”
…
“Ogihara cố lên! Ogihara cố lên!”
“Ogihara, ăn ngon thật, nya.”
“Mamushi!”
“Khè. . .”
“Burning!”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi có trách nhiệm với từng thành viên. . .”
… . .
Máy móc vung vợt tennis, đủ thứ đang xoay quanh trong đầu Ogihara. Có cảnh cậu và các hoàng tử gặp nhau, có hình ảnh cậu ở bên người thân, có những chuyện xảy ra sau khi cậu tới Nhật Bản. . . Còn có biển hoa rộng lớn. Mất đi thị lực, những giác quan khác lại trở nên đặc biệt linh mẫn. Thậm chí cậu có thể “thấy” vẻ mặt của daddy, các anh khi mình mới được sinh ra.
“Ogihara cố lên! Ogihara cố lên!”, không chỉ những người quen biết Ogihara, những khán giả trên sân bắt đầu hò reo cổ vũ Ogihara. Ogihara nhắm mắt lại, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt trên người vây quanh luồng sáng màu trắng, làm cả người cậu được bao bọc trong ánh sáng. “Đôi cánh thiên sứ” lấy tư thái hoàn chỉnh hiện ra trước mặt mọi người. Tầng tầng ánh sáng phía sau làm Ogihara trông như có vô số đôi cánh. Mùi hoa tràn ngập toàn bộ sân đấu, Ogihara vung vợt lên, đánh bóng vào góc chết, làm đối phương không có cách nào đánh trả.
“Zeroshiki” (của Tezuka), “Itsuki no Bisho”, “Hakuryu” (tiến hóa từ Hakugei của Fuji), “Drive B” (của Ryoma), “Tanhauser serve” (của Atobe). . . Tất cả những cú đánh Ogihara từng nhìn thấy đều được cậu phát huy. Toàn bộ sân thi đấu biến thành sân khấu của mình Ogihara, cậu thoả thích biểu diễn năng lượng ẩn chứa trong cơ thể và những hình ảnh được cất giấu sâu trong kí ức.
Trong sự bao bọc của đôi cánh thiên sứ, thân thể của cậu giống như hòa làm một với luồng sáng, càng ngày càng trong suốt. Khi cậu giống như một quả cầu ánh sáng vọt tới trước lưới nhẹ nhàng đánh bóng qua, cuối cùng “Rumba hai trong một” mà cậu vẫn không thể đánh lại được xuất hiện. Bóng xẹt một vòng qua chân của Koharu, rồi lại vòng qua chân của Yuji. Toàn trường tĩnh lặng không tiếng động, ba giây sau, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, vì trận đấu đặc sắc này, cũng vì Ogihara hoàn toàn không hề mở mắt. Còn có mấy người, bọn họ vừa vỗ tay vừa rơi nước mắt, kể cả Yukimura và Sanada vừa chạy từ sân thi đấu bên kia tới. Trận đấu của Rikkaidai bắt đầu sớm hơn Seigaku một giờ, bọn họ thuận lợi tiến vào trận chung kết.
Trọng tài quên cả việc đọc kết quả trận đấu, nó đã hiện ra trên màn hình lớn.
“Oishi Shuuichiro, Ogihara Aitsuki vs Koharu, Yuji, 6: 4 ”
“Lạch cạch”, vợt tennis rơi xuống, trong tiếng hoan hô của toàn trường, trong tiếng vỗ tay của đối thủ, trong tiếng gào thét của thân nhân và bạn bè, Ogihara ngã về phía sau, tay buông thõng xuống hai bên. Dưới ánh mặt trời mùa hạ, mang theo nụ cười nhàn nhạt, mùi hoa nồng đậm vờn quanh sân vận động một vòng rồi trở về người Ogihara.
Rất nhiều người chạy vội ra ngoài, mà cuối cùng Ogihara cũng không nghe được âm thanh đang gọi cậu nữa. Mùi hoa dường như đã biến thành từng đóa từng đóa hoa, dần dần biến mất theo luồng ánh sáng.
Chương 155: Mùi hoa tiêu tán
Trận đấu tiếp theo tiến hành thế nào, kết thúc ra sao, bọn họ không biết. Bọn họ chỉ biết là phải kết thúc trận đấu nhanh một chút. Seigaku thắng tuyệt đối mà bước vào trận chung kết, nhưng không ai hoan hô. Trong nháy mắt khi trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều hướng về một người mà nhìn lại.
Thiên sứ đang ngủ, ngủ rất bình an. Khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, dường như đang mơ thấy điều gì rất ngọt ngào. Mùi hoa biến mất, giống như sinh mệnh của người nọ.
Khi Ryoma bỏ lại vợt tennis mà đau thương chạy tới, Anthony chậm rãi đứng lên, trong lòng là em trai đã không còn hơi thở. Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta sợ.
“Baby, Seigaku thắng. . . Em đã đồng ý với anh rồi, sau khi giải toàn quốc kết thúc sẽ cùng anh quay về Anh. Sau đó giao cánh của em cho anh, không chạy loạn nữa. . . Baby, anh đưa em về nhà.”
Anthony hôn lên đôi môi và hai gò má lạnh lẽo của em trai, ánh mắt trống rỗng đi ra khỏi sân thi đấu. Fujika đã ngất xỉu trong lòng chồng từ lâu, Hall ôm ngực, được Atobe đã rơi lệ đầy mặt đỡ.
Một người đứng ở cửa, lưng hắn đeo một cái ba lô rất lớn. Lệ nơi khóe mắt làm hắn không phù hợp chút nào với hình tượng thường ngày. Mở ba lô ra, hắn lấy ra một tập ảnh, giao cho những người theo Ogihara đi ra. Fuji, Tezuka, Ryoma, Yukimura, Atobe, Sanada, Kirihara, các senpai ở Seigaku, các cầu thủ của Hyotei và Rikkaidai, Fuji Yuta. . . Chỉ cần là người cực kì bi thương vì sự ra đi của Ogihara thì đều nhận được một tập ảnh. Mà năm người trong số đó còn có cả băng ghi hình. Sau khi chia hết, hắn giao cho Hall một cái chìa khóa.
“Đây là những thứ Ogihara bảo tôi giao cho các người. Cậu ta nói. . . nếu như cậu ta có chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ giao những thứ này cho các người.”
Thu hồi ba lô, Akutsu ngưng mắt nhìn Ogihara một lúc, rời đi. Hắn đi càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, sau đó gào to một tiếng, tiếng gào khàn khàn, phẫn nộ.
“Là. . . Là ảnh chụp lúc tôi tập luyện. . . Ogihara. . . Ogihara chụp lúc nào đây?” Kikumaru vừa khóc vừa xem. Trong tập ảnh có ảnh của anh, cũng có tranh vẽ anh. Còn viết anh đang làm gì, anh đang nói cái gì. Tập ảnh của những người khác cũng giống như của Kikumaru, trong đó ghi lại hình ảnh họ dưới ánh mắt của Ogihara. Mà tập ảnh của nhóm Tezuka lại là tranh vẽ của họ khi ở bên Ogihara, toàn bộ đều là tranh vẽ. Dưới mỗi tấm tranh ảnh đều có hàng chữ: tặng cho những người bạn của tôi ── Hoàng tử tennis.
“Hall. . . Mang Baby về nhà.” Cầm lấy chìa khóa từ trong tay Hall, Anthony ôm em trai lên xe. Vừa lên xe, Anthony liền gục vào người em trai. Cả người anh run rẩy, giọng nói đè nén cho thấy anh đang khóc. Mà Ogihara vẫn trầm ngủ, không cảm nhận được sự thống khổ của thân nhân và bạn hữu.
“Daddy, mommy, các anh. . . Xin lỗi. Con biết mình không ngoan, nhưng các anh không được đánh mông em đâu đấy. Daddy, mommy, các anh. . . Nếu như con xảy ra chuyện gì, nhất định mọi người sẽ không chịu nổi. Cho nên con rất sợ, từ lúc bị căn bệnh lạ kia con đã rất sợ, sợ mọi người thương tâm. Mommy, cảm ơn vì đã sinh ra con; Daddy, cảm ơn cha vẫn cưng chiều con như thế, còn có các anh. . . Các anh, em rất yêu các anh, thế nhưng em cũng rất sợ các anh, nhất là đại ca. Các anh sẽ đánh em, điều này làm cho em thật mất mặt. Hì hì.”
Trên màn hình, thiên sứ suy nhược bướng bỉnh nhăn mặt nhăn mũi, xoa xoa cái mông nhỏ của mình. Sau đó ngẩng đầu tiếp tục nói.
“Con luôn có một giấc mơ. Trong mơ có một biển hoa thật lớn, giống như bức tranh kia. Các anh, các anh còn nhớ lời em nói chứ, em. . . đã từng gặp Thượng đế rồi. Nhưng em không phải thiên sứ. . . em nghĩ mình là hoa tiên tử, không phải mọi người đều nói trên người em có mùi hương sao?”
Nói đến đây, thiên sứ bất mãn ngửi ngửi xung quanh, “Thế nhưng vì sao em không ngửi được?” Vừa bướng bỉnh cười, ngay sau đó, nụ cười của thiên sứ hơn vài phần thương cảm và không muốn.
“Daddy, mommy, các anh. . . Con không biết đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng con luôn sợ rằng có một ngày con thực sự phải rời xa mọi người. . . Daddy, mommy. . . Các anh. . . Nếu Thượng đế đã để con có được sinh mệnh này, vậy nhất định sẽ không cho con thời gian ngắn như vậy. Con nghĩ Thượng đế đúng lúc có việc tìm con nên mới gọi con trở lại. Con hứa với mọi người, ngày nào con cũng sẽ đi cầu xin Thượng đế để Ngài sớm cho con trở về. Cho nên, Daddy, mommy, các anh, đừng thương tâm. Con chỉ tạm thời đi xa. . . Con nhất định sẽ trở về. . . Mọi người phải chờ con. . . Không được quên con.”
Vội lau đi nước mắt rơi xuống, thiên sứ lại khôi phục vẻ tươi cười. Hôn một cái với màn hình, thiên sứ lại nhắc lại: “Daddy, mommy. . . các anh. . . Con rất yêu mọi người. Con sẽ mau trở lại, cho nên, đừng bi thương vì con, đừng khóc vì con. Mọi người cứ coi như con đi du lịch thế giới đi, một ngày nào đó con sẽ trở về. . . Phải chờ con đó. . .”
“Tezuka, Ryoma, Keigo, Shusuke, Seiichi. . . Có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với các anh. . . Nhưng qua camera, tôi lại không nói ra được. . .” Trên màn hình, một thiếu niên mặc áo ngủ tựa bên giường, trong phòng thiếu ánh sáng, hình như là chạng vạng.
“Gần đây tôi thường có dự cảm. . . cảm giác mình sẽ rời xa thế giới này. . . Tôi sợ không kịp nói lời từ biệt với các anh, cho nên mới quay lại những lời muốn nói sớm một chút. . . Tuy rằng, tôi mong muốn các anh vĩnh viễn không phải xem những cuốn băng này.”
Địa điểm khác nhau, người khác nhau, lại cùng xem một cuốn băng giống nhau, mỗi người đều đang khóc, đều rơi thật sâu vào bi thương.
“Có thể quen biết các anh, có thể thở thành bạn của các anh. . . với tôi mà nói, thật sự là chuyện nằm mơ cũng khó có thể tưởng tượng. . . Huống chi. . . còn có thể được các anh thích. . .” Gương mặt thiếu niên giấu trong bóng tối, chỉ có thể từ trong giọng nói nghe ra sự không chắc chắn của cậu.
“Kỳ thực. . . Tôi rất sợ. . . sợ trong lúc vô ý sẽ xúc phạm tới các anh. . . Cho dù các anh tin hay không. . . trong lòng tôi, các anh là những hoàng tử chân chính. . . Tôi rất ngốc. . . không biết tình yêu trong thế gian là cảm giác như thế nào. . . Cho nên tôi càng sợ, sợ sau này không thể đáp lại tình cảm đó của các anh, đến lúc đó. . . chỉ sợ tôi không còn mặt mũi nào gặp các anh. . .”
“Itsuki-chan. . .” Câu nói kế tiếp, mỗi người đều nói không nên lời. Là lỗi của họ, là bọn họ mang đến phiền phức cho cậu.
“Thế nhưng. . . tôi thực sự rất thích các anh đó. Cũng cảm ơn các anh. . . thích tôi.” Gương mặt thiếu niên đi ra từ bóng tối, trên mặt là nụ cười tỏa nắng, trong phòng phảng phất vì nụ cười của cậu mà sáng lên rất nhiều.
“Tôi nghĩ. . . Đây là kết cục tốt nhất. . . Tôi biết mình rất quá đáng. Tôi mang theo tình cảm của các anh mà rời đi, nhưng lại làm các anh thương tâm. Nhưng. . . các anh là hoàng tử. . . sau này sẽ có nàng công chúa thuộc về các anh xuất hiện. . . Các anh. . . nhất định là bởi vì tôi lớn lên giống con gái nên mới thích tôi. . .” Thiếu niên có chút bất mãn, sau đó cười rộ lên, “Không được thương tâm vì tôi. . . Tôi không cảm thấy tiếc nuối chút nào hết. . . Tôi có người thân thương yêu mình, bạn bè quý mến mình. . . Các anh cũng biết. . . bình thường tôi luôn gặp rắc rối, lần này, các anh hãy tha thứ cho tôi đi.” Thiếu niên ngồi cúi đầu chào, nhưng thật lâu không đứng dậy.
“Tezuka. . . Ryoma. . . Seiichi. . . Shusuke. . . Keigo. . . Cảm ơn các anh đã thích tôi. . . Xin các anh. . . đừng quên tôi. . . đừng quên. . . một người bạn tên ‘Ogihara Aitsuki’.”
“Sẽ không. . . sao lại có thể quên. . . em là công chúa của anh. . . Itsuki-chan (Backy). . .”
Căn phòng tối tăm như nội tâm của họ, rõ ràng là mùa hè, nhưng bọn họ lại cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được. Thiên sứ về bên cạnh Thượng đế, nhưng cũng mang đi nguồn sáng ấm áp của họ.
Anh quốc, trang viên Douglas.
Vào buổi tối ngày Ogihara được mang về, nhà Douglas rơi vào tuyệt vọng. Ogihara trầm ngủ không những không tỉnh, trái lại còn xuất hiện dị biến. Mùi hoa đã biến mất lại lần nữa phiêu tán, thân thể Ogihara trên giường từ từ nhạt nhòa, càng ngày càng trong suốt. Cậu đang từ từ biến mất. Bức tranh quỷ dị được để trong phòng, người con trai trong tranh cũng giống như Ogihara, từ từ biến mất. Mùi hoa sắp hoàn toàn mang Ogihara đi.
“Baby! Baby! Không được đi! Mommy xin con, không được đi. . .” Fujika nhào vào người con trai, nỗ lực ngăn cản con trai biến mất.
“Baby, em không cần anh nữa sao. . . Baby, em đã đồng ý với anh rồi, không phải em sợ nhất anh đánh mông em sao. . . Baby, đừng để anh không nhìn thấy em. . .” Anthony điên rồi, cướp lấy em trai từ dưới thân mẹ mình, chạy khắp các gian phòng, “Baby, không sợ! Không sợ! Anh sẽ không để Thượng đế mang em đi. . . Baby! Đừng bỏ anh lại!” Anthony đá văng cửa từng phòng, nhưng thân thể em vẫn như cũ thong thả biến mất.
Hall ôm ngực đuổi theo phía sau, ngực đau đớn làm anh đổ từng giọt mồ hôi lớn, “Baby, Baby. . .” Đỡ tường, Hall đau đến muốn ngất.
Tóc Ken qua một đêm đã bạc trắng rất nhiều, hắn đỡ người vợ suy yếu, đi theo phía sau con trưởng, trong miệng thì thào kêu: ” Backy bảo bối của daddy. . . Không được bướng bỉnh nữa. . .”
Cuối cùng, trong phòng Ogihara, Anthony ngừng lại, thân thể em trai trên tay đã không có trọng lượng nữa. Anh tập tễnh đi tới bên giường em trai, ngồi xuống, vuốt ve thân thể sắp biến mất của em trai, không nói một lời. Thừa dịp nghỉ giữa các trận đấu, năm người lên máy bay tư nhân của Atobe chạy tới, trong đầu trống rỗng, không thể tin được cảnh tượng trước mắt, không thể tin được con người mĩ lệ trong cuốn băng ghi hình đang từ từ biến mất.
Mùi hoa nồng đậm kịch liệt, phảng phất có gió thổi qua. . . từ từ phai nhạt. . . Thân thể Ogihara hoàn toàn biến mất. . . còn lại chỉ là quần áo của cậu và những đồ vật cậu đeo.
“Itsuki. . . chan?” Yukimura quỳ gối trước mặt Anthony, nhặt sợi dây đỏ rơi trên mặt đất lên, “Itsuki-chan. . .”
Fujika không thể chịu nổi đả kích như vậy, choáng váng ngã xuống đất, sau đó. . . Yukimura mất đi ý thức.
Chương 156: Không phải là hoàng tử
Phàm là người đã xem trận đấu thì đều không thể quên sự bi thương cảm nhận được trong ngày đó. Hai đội tuyển tiến vào trận chung kết, Seigaku và Rikkaidai. Trước ngực mỗi người đều đeo một bông hoa trắng, trong mắt có đau thương nồng đậm. Trận chung kết rất đặc sắc, mặc dù Ryoma của Seigaku thiếu chút nữa vì mất đi ký ức mà bỏ lỡ trận đấu, nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm. Thế nhưng, điều khiến mọi người không thể nào quên không phải trận đấu của Tezuka Kunimitsu và Sanada Genichiro, cũng không phải trận đấu của Echizen Ryoma và Yukimura Seiichi, mà là trước khi trận đấu kết thúc, trên màn hình lớn hiện lên dòng chữ: Trận đấu này dành tặng cho người chúng tôi yêu nhất ── Ogihara Aitsuki (Backy Douglas).
Sau khi trận đấu kết thúc, những tuyển thủ dự thi đều khóc, kể cả băng sơn đội trưởng Tezuka của Seigaku và hoàng đế lạnh lùng Sanada của Rikkaidai. Họ khóc làm khán giả hiểu được người kia mất, cho nên họ mới đeo hoa trắng. Mà không chỉ những tuyển thủ dự thi, trên khán đài cũng có rất nhiều người đeo hoa trắng, cũng rơi lệ đầy mặt.
Chẳng bao giờ có một trận đấu mà hai bên đều khóc thương tâm như vậy. Cũng chẳng bao giờ có một trận đấu lại là để dành tặng cho một người, mà người này chỉ có thể xem trận đấu từ thiên đường.
“Tezuka, cậu đã quyết định rồi?” Trên sân thượng, Fuji nhàn nhạt hỏi.
“Ừ, khi chương trình học của học kì này hoàn tất, tôi sẽ đi Pháp.” Theo thói quen sờ lên tay trái, mới phát hiện đồng hồ đeo tay đã bị anh tháo ra.
“Echizen đã quay về nước Mĩ rồi, cậu ấy nói nơi này là mảnh đất thương tâm. Cậu thì sao?”
“. . . Tôi muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, điều kiện huấn luyện bên Pháp so với Nhật Bản tốt hơn rất nhiều.”
Tezuka nhìn cái đài phía trước, đã từng có người ngồi ở chỗ kia, lấy bữa trưa cho anh. Tezuka nhắm mắt lại, ở đây nơi nơi đều là hình ảnh của người nọ, làm anh đau lòng.
“Cũng tốt, Pháp cách Anh rất gần. . . Lúc rảnh rỗi Tezuka hãy tới Anh thăm bác gái đi. Nghe nói tình hình của bác ấy thực sự không tốt.”
Tezuka gật đầu.
Fuji thở sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đám mây kia. . . thật giống trứng rán người nào đó vẫn hay làm. “Vài ngày nữa. . . tôi sẽ đến Anh, đó là nơi cậu ấy sinh ra và lớn lên. . . có lẽ như vậy tôi sẽ ở gần cậu ấy một chút.”
Rung động trong khoảng thời gian ngắn ngủi có thể khắc cốt ghi tâm hay không. . . Có lẽ thời gian sẽ chứng minh tất cả.
“Tôi ở Pháp chờ tin tức của cậu.”
“Được.”
“Yukimura, đây là một ít ảnh chụp Itsuki-chan ở chỗ tôi. . .”
Trong nhà hàng, Atobe đưa một cái túi cho Yukimura.
“Còn có cái này, ” Atobe lại lấy ra một chùm chìa khóa, “Anthony giao căn nhà của Itsuki-chan cho chúng ta rồi, bảo chúng ta lúc rảnh rỗi thì qua xem, anh ta sợ khi Itsuki-chan trở về lại thấy bên trong toàn người lạ.”
“Cảm ơn cậu, Atobe.” Yukimura cẩn thận cất đi. Ogihara ra đi làm tinh thần của Yukimura trở nên rất kém cỏi, Atobe sắp xếp cho anh đi Thụy Sĩ an dưỡng.
“Yukimura, có thể tôi sẽ tới Mĩ. Không phải năm nay thì là sang năm. . . Tôi đã tiếp nhận việc làm ăn của tập đoàn tài chính, bên Nhật Bản tôi nhờ cậu và Fuji đó.” Tóc của Atobe ngả bạc một chút, làm cho anh nhìn qua dị thường gầy gò.
“Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận nhà của Itsuki-chan và đồ vật của cậu ấy.”
Atobe uống ly rượu, nói: “Yukimura, không được từ bỏ hi vọng. . . Chúng ta không thể từ bỏ. . . Tôi tin tưởng, nhất định cậu ấy sẽ trở về. Chúng ta hãy cùng nhau đợi đi.”
Yukimura lộ ra một nét mỉm cười suốt mấy tháng qua không thấy, gật đầu: “Tôi sẽ chờ, chờ đến ngày cậu ấy trở về.”
“Meo meo. . .”
“Meo meo meo meo. . .”
“Karupin, tao bắt đầu cao lên rồi. . . Mày nói, chờ Backy trở về. . . tao nên xử trí cậu ấy thế nào?”
“Meo meo meo meo meo meo. . .”
“Karupin. . . Tao rất cần cậu ấy. . . rất cần. . . Vậy phạt cậu ấy làm công chúa của tao đi.”
“Meo meo meo meo.”
“Vậy là mày đồng ý rồi, cứ như vậy đi.”
“Meo meo.”
Người khác đều nói tôi là thiên sứ
Nhưng tôi chỉ mong mãi là đứa trẻ không lớn
Người khác đều nói tôi là thiên sứ
Nhưng tôi muốn đó chỉ là truyền thuyết
Nếu trên lưng tôi thực sự có đôi cánh
Tôi sẽ tự tay bẻ chúng đi để mình không thể bay lượn;
Thế giới này có những hoàng tử
Tòa thành của họ mĩ lệ mà kiên cố
Tôi muốn có một tòa thành của riêng mình
Nhưng tôi không có bầu trời riêng cho tòa thành ấy
Vậy tôi chỉ muốn làm một gốc cây non nho nhỏ
Có thể lớn lên khỏe mạnh trong trang viên
Đợi đến ngày biến thành đại thụ che cả bầu trời
Dưới tàng cây là người thân và bạn bè tôi yêu nhất
Tôi không phải là hoàng tử
Tôi là Backy Douglas,
Trong tên của tôi
Không có kí tự của thiên sứ
Nếu như Thượng đế thực sự tồn tại
Xin hãy nghe thấy tiếng lòng của con
Cho con một góc nho nhỏ
Để con có thể ở lại thế giới này
“Baby. . . Anh không kiên trì được lâu lắm đâu. . . Em phải mau trở về một chút đấy. . .”