Chương 19: Ngắm trăng trong nước
“Này, thiếu niên, con có chuyện gì thế?” Echizen Nanjiro nghiêng người dựa vào cửa, nhìn Ryoma từ khi trở về liền không ngừng gọi điện thoại. Thực sự là chưa đủ tiêu chuẩn, chỉ đánh một trận mà khi về lại bị thương một con mắt.
Ryoma buông điện thoại, trên mặt có chút lo lắng, nhìn ông già mình đang có vẻ mặt trêu chọc bên cạnh: “Oyaji, ba biết điện thoại nhà Ogihara không?”
“Ogihara? Làm sao vậy?” Echizen Nanjiro khó có được nghiêm túc đứng lên.
“Cậu ấy nói tối sẽ gọi điện thoại, nhưng bây giờ vẫn chưa gọi, con gọi điện thoại di động thì cậu ấy không nghe. Hôm nay cậu ấy và con đã cùng đi tới quán sushi.” Ryoma trong lòng có chút lo lắng.
“Quán Sushi. . . Không phải Ogihara không thể ăn sushi sao?” Trước đây lúc Ogihara đến Mỹ sẽ ở nhà hắn, Nanjiro tất nhiên biết chuyện này.
“Vâng, con không biết bọn họ sau khi kết thúc còn muốn đi ăn sushi. Ogihara cũng không cho con nói.” Ryoma cầm lấy điện thoại tiếp tục gọi, nửa ngày mà vẫn không ai nghe.
“Lúc Ogihara tới lần đầu có cho ta địa chỉ của nó, con tới đó xem một chút đi.” Nanjiro cũng lo lắng, quay người trở về phòng lấy địa chỉ.
Vội vàng chạy tới nhà trọ của Itsuki-chan, hỏi người quản lý dưới lầu phòng của Itsuki-chan là phòng nào, Tezuka cầm chìa khóa người quản đưa lên gõ cửa, thấy không ai ra mở, Tezuka lập tức mở cửa. “Cạch” một tiếng, cửa mở, Tezuka lập tức đi vào. Vừa vào trong phòng, Tezuka lập tức biến sắc.
“Itsuki-chan!” Ôm lấy người đang gục trên sô pha, Tezuka lập tức tìm phòng ngủ đi vào, đặt cậu ta lên giường, Tezuka sờ lên cái trán và gương mặt đỏ đến dọa người của Itsuki-chan.
“Ư. . .” Cảm xúc lạnh lẽo trên trán làm Ogihara thấy rất thoải mái, đưa tay nắm lấy phiến lạnh lẽo áp lên mặt mình, theo bản năng Ogihara tìm tới nguồn nhiệt bên cạnh. Dạ dày cực kì khó chịu làm Ogihara hơi tỉnh táo, buông bàn tay đã bớt lạnh ra, Ogihara đưa tay đi tìm thứ khác mát hơn. Lập tức lại có một bàn tay lạnh lẽo khác đặt lên trán cậu, Ogihara kéo bàn tay đặt lên cổ mình.
“Uhm. . .” Cảm giác buồn nôn dâng lên, Ogihara không thể không mở mắt.
“Itsuki-chan, khó chịu ở đâu?” Tezuka thấy Itsuki-chan đột nhiên rên rỉ, lập tức ôm cậu ngồi dậy.
“. . . Muốn nôn. . .” Ogihara căn bản không ý thức được bên cạnh có người, mọi phản ứng đều từ bản năng.
Ogihara vừa nói xong, Tezuka liền ôm Ogihara đứng dậy, thẳng đến buồng vệ sinh. Vừa vào được buồng vệ sinh, anh thả Ogihara xuống. Ogihara lập tức quỳ trên mặt đất, ôm lấy bồn cầu mà nôn. Dạ dày trống trơn đã không còn nôn ra được cái gì, phun ra toàn dịch vị, Ogihara vô lực ngã về phía sau, rơi vào một vòng tay ấm áp.
“Itsuki-chan, cậu nhịn một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Thấy tình huống của Itsuki-chan không ổn, Tezuka quyết định thật nhanh. Đột nhiên, chuông cửa vang lên, Tezuka cho Itsuki-chan súc miệng, một lần nữa ôm cậu về giường rồi đi nhanh tới phòng khách mở cửa.
“Đội trưởng. . . ?” Thấy người ra mở cửa là ai, Ryoma ngây ra, đây không phải chỗ ở của Ogihara sao?
“Ryoma, cậu đến tìm Ogihara à?” Thấy Ryoma, Tezuka đầu tiên sửng sốt một chút, song lập tức khôi phục, vừa nói vừa liếc mắt ý bảo Ryoma rằng mình ở gần đây, “Tình huống cậu ta không ổn, tôi định đưa cậu ta đi bệnh viện.”
“Ogihara bị bệnh? !” Ryoma vừa nghe đội trưởng nói, lập tức phản ứng, vội vàng cởi giày đi vào, “Nhất định vì cậu ấy ăn sushi! Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra từ sớm!”
Nghe Ryoma nói, Tezuka ngừng lại, nhìn Ryoma: “Ryoma và Ogihara quen nhau sao?”
Ryoma ngẩng đầu nhìn đội trưởng, lặng yên một lúc rồi nói: “Trước đây tôi và Ogihara là bạn. . .” Nghe được âm thanh từ trong phòng truyền ra, Ryoma lập tức đi vào.
“Ogihara!” Thấy người quỳ rạp trên mặt đất, Ryoma tiến lên đỡ Ogihara dậy. Tezuka cũng vội vã chạy tới, giúp Ryoma mang Ogihara đặt lên giường.
“Uhm. . . .” Đau đớn vì ngã từ trên giường xuống, Ogihara khôi phục được một chút ý thức. Kông nhìn rõ người trước mặt, Ogihara che bụng mình, “Uống thuốc. . .” Hình như cậu đã quên uống thuốc.
“Ở đâu?” Tezuka đứng lên.
“Ư. . Trong ngăn kéo.” Ogihara tựa trên người Ryoma, chỉ chỉ chỗ để thuốc, trong đầu hiện lên một ý niệm mông lung, sao chỗ cậu lại có người. . . Tezuka mở ngăn kéo Ogihara bắt đầu tìm kiếm, một lát sau anh mới tìm được thuốc Ogihara nói.
Uống thuốc xong Ogihara lại uống một ngụm nước lớn, nôn quá nhiều làm cậu bị mất nước. Uống nước xong, Ogihara mới nhận ra người đang trong phòng mình: “Ryoma. . . Đội trưởng. . . ?” Vô lực lại choáng váng, Ogihara hơi trợn mắt dựa vào người Ryoma.
“Itsuki-chan, giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Buông chén, Tezuka mang quần áo tới cho Ogihara, Ogihara thế này thì nhất định phải đi bệnh viện.
“Không đi. . .” Ogihara hơi lắc đầu, sau đó nghiêng người ôm lấy Ryoma, “Không đi. . .” Nói rồi cả người dán lên người Ryoma.
Ryoma cúi đầu nhìn Ogihara ôm mình, định kéo Ogihara dậy: “Ogihara, cậu phải đi bệnh viện.” Lúc ở Mỹ, Ogihara cũng đã gặp phải tình cảnh này cho nên cậu biết bây giờ Ogihara yếu đến thế nào.
“Không.” Ogihara càng lùi lại, hữu khí vô lực nói, “Không đi, uống thuốc rồi.” Uống thuốc ngủ một giấc thì tốt rồi, cậu ghét nhất là tiêm với truyền dịch.
“Đội trưởng. . .” Ryoma ngẩng đầu nhìn, vậy làm sao bây giờ.
“Một lúc nữa nếu cậu ấy vẫn còn nôn sẽ đưa đi bệnh viện.” Nhìn người đã ngủ, Tezuka nhẹ nhàng đem Ogihara từ trên người Ryoma xuống, đặt cậu nằm yên.
“Ừ.” Ryoma đắp chăn cho Ogihara, sờ lên trán Ogihara, thấy vẫn hơi nóng, Ryoma đến toilet trong phòng lấy một chậu nước lạnh, giúp Ogihara chườm lạnh. Tezuka ngồi một bên, nhìn người trên giường.
“Đội trưởng. . . phát hiện từ lúc nào?” Đắp trán cho Ogihara được một lúc, thấy Ogihara dần dần hạ sốt, Ryoma giương mắt nhìn đội trưởng. Nếu cậu nhớ không lầm, đội trưởng gọi Ogihara là Itsuki-chan. . . Hơn nữa đội trưởng còn biết chỗ ở của Ogihara nữa.
“Lúc ở trường học phát hiện, nhưng cậu ấy không biết.” Tezuka cũng nhìn Ryoma.
“Vậy sao đội trưởng biết chỗ ở của Ogihara?” Ryoma đổi khăn mặt khác, lại hỏi.
“Echizen này” Tezuka không trả lời, mà hỏi ra chuyện mình đang thắc mắc, “Cậu và Ogihara đã quen nhau từ trước?”
“. . . Ừ.” Ryoma gật đầu, “Tôi quen Ogihara lúc ở Mỹ, nhưng khi đó không gọi cậu ấy là Ogihara.” Suy nghĩ một lúc, Ryoma nói ra nguyên nhân Ogihara đến Nhật Bản và lúc ở trường cậu ra vẻ không biết chơi bóng.
“Tôi vốn cũng không biết là cậu ấy, sau đó cậu ấy đi tìm ông già nhà tôi, rồi ông già tôi lại nói cho tôi. Hôm nay tôi mới cho cậu ấy biết là tôi đã biết. Ogihara không thể ăn thuỷ hải sản, ăn vào sẽ nôn rồi bị sốt.” Ryoma không quên chuyện mình đang muốn hỏi, tiếp tục hỏi đội trưởng, “Còn đội trưởng sao lại quen Ogihara?” Vì sao đội trưởng lại gọi Ogihara là Itsuki-chan.
“Lúc tôi chơi ở sân tennis gần đây thì gặp cậu ấy, nhưng cậu ấy nói tên mình là Fujii Itsuki.” Tezuka nhìn ảnh chụp trên tủ đầu giường, rất giống Ogihara đang nằm trên giường, Ryoma cũng thuận thế nhìn qua.
“Hình dạng thật của Ogihara hẳn là như vậy đi.” Tóc đen, mắt đen, mặt mũi xinh xắn.
“Ừ.” Ryoma gật đầu, sau đó nhìn tóc Ogihara lúc này, mắt hơi trầm xuống, “Tóc cậu ấy hiện tại thật khó coi.”
“Fujii Itsuki có tóc màu đỏ.” Tezuka đột nhiên nói một câu.
“Màu đỏ à. . .” Ryoma không dám tưởng tượng ra Ogihara một đầu tóc đỏ, nhăn mi lại, “Rốt cuộc những người đó đã làm gì, làm cậu ấy phải xuất hiện với thân phận như vậy.” Ryoma không có cách nào hiểu được cảm giác của Ogihara, nếu như là cậu thì không thèm nhìn đến những người đó là được. Tezuka không nói gì, nhưng anh có thể hiểu tại sao Ogihara phải giấu đi dung mạo thật của mình.
“Đội trưởng, anh sẽ để Ogihara tham gia thi đấu sao?” Nếu đội trưởng đã biết thân phận thật của Ogihara, liệu có định để Ogihara trở thành chính tuyển tham gia thi đấu thậm chí ở giải toàn quốc không, dù sao thực lực của Ogihara rất mạnh.
“Sẽ không, trừ phi cậu ấy nguyện ý.” Tezuka nói ngoài dự kiến của Ryoma. Biết nghi hoặc của Ryoma, Tezuka tiếp tục nói: “Tuy tôi mong muốn Seigaku có thể vô địch giải toàn quốc năm nay nhưng tôi sẽ không ép buộc bất kì ai.” Nếu Ogihara thích cuộc sống bây giờ, vậy anh cũng không miễn cưỡng.
“Ừ.” Ryoma yên lòng, cậu cũng không muốn khó xử Ogihara, sợ rằng như vậy sẽ làm Ogihara chạy đến chỗ khác mất.
“HLV Ryuzaki, đội trưởng đâu?” Trên sân tennis, nhóm đội tuyển đã đến từ lâu khó hiểu hỏi HLV, đã quá thời gian họp rồi, đội trưởng chẳng bao giờ muộn của bọn họ tự nhiên lại vắng họp.
“Nhà Tezuka có việc, hôm nay xin nghỉ.” Nghĩ đến cuộc điện nhận được lúc sáng sớm, Ryuzaki chưa nói nguyên nhân thật sự.
“Vậy còn Echizen? Cậu ta cũng không tới.” Fuji hơi mở mắt nhìn HLV.
“À. . Nhà Echizen cũng có việc, hôm nay xin nghỉ.” Ryuzaki hơi chột dạ nhìn những người khác, sao đột nhiên Fuji lại mở mắt.
“Echizen cũng có việc?” Giọng điệu Fuji tràn ngập nghi vấn, rồi cười rộ lên, “Vậy à, HLV, Ogihara năm nhất cũng không tới.” Thật đúng lúc.
“À, Ogihara sao, hôm nay cậu ta cũng có việc nên xin nghỉ hai ngày.” Ryuzaki đáp cực nhanh, sau đó ho khan vài tiếng, “Không cần lo cho Tezuka và Echizen nữa, trận đấu ngày hôm qua tuy rằng chúng ta đã đạt được quán quân nhưng Echizen và Kawamura đều bị thương. Giải thành phố Tokyo sắp đến rồi, nhóm đội tuyển phải đặc biệt huấn luyện, các thành viên khác cũng không thể lơ là!”
“Rõ!”
…
“Fuji, cậu nói đội trưởng, nhóc con và Ogihara hôm nay thật là khéo nhỉ, trong nhà đều có việc.” Kết thúc giờ học, Kikumaru thầm thì hỏi Fuji đi phía trước. Ogihara hôm nay không tới, anh thật muốn uống trà cỏ xanh của cậu.
“Đúng vậy, thật sự rất trùng hợp.” Fuji cúi đầu nhìn sách giáo khoa trên bàn nhưng ánh mắt lại không dừng trên sách. Tezuka nói hôm nay nhóm đội tuyển họp, chuyện gì có thể làm cậu ta không đến được. Còn Echizen, hôm qua lúc ở trong quán sushi vì sao cậu ta lại để ý Ogihara như vậy, rốt cuộc Ogihara là không thích ăn hay không thể ăn. . . Nếu như không thể ăn. . . Thật làm cho anh lo lắng.
“Yukimura, làm sao vậy? Hình như cậu có tâm sự.” Tanaka Kaoriko đặt thuốc xuống, lo lắng nhìn thiếu niên trước mặt.
“Không có gì.” Yukimura cười cười, mấy ngày nay Rikkaidai tham gia vòng đấu loại, anh rất nhớ đồng đội của mình.
“Yukimura, bệnh của cậu nhất định tốt.” Tanaka Kaoriko đưa thuốc qua, nàng hiểu tại sao thiếu niên lại có vẻ mặt như vậy.
“Cảm ơn chị, ý tá trưởng.” Yukimura uống thuốc xong, nhìn Tanaka Kaoriko, “Y tá trưởng, Itsuki-chan luôn ở một mình sao?” Một mình mình tuy mới ở đây không lâu nhưng có cảm giác đã qua bao nhiêu năm rồi, còn Itsuki-chan làm sao sống được một mình như vậy, không như anh vẫn còn có đồng đội và bạn học.
“A. . Itsuki-chan à, kỳ thực cũng không phải, thường thì cậu ấy vẫn hay đến chỗ anh tôi hoặc chỗ tôi.” Tanaka Kaoriko hơi ngạc nhiên, vội vã nói, sau đó thu dọn các thứ, nhìn Yukimura cười cười, “Cậu nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi trở lại.” Nói xong liền đi ra ngoài. Chuyện của Ogihara nàng không nên nói nhiều, tránh lỡ miệng nói lung tung.
Nhìn cửa đóng lại, nụ cười của Yukimura biến mất, ánh mắt chuyển tới mấy thứ Itsuki-chan đưa cho anh: “Itsuki-chan, hôm qua cậu còn chưa gọi điện thoại cho tôi đó.” Là quên mất, hay là. . .
Ngắm hoa trong sương, ngắm trăng trong nước, mông lung a, mông lung.