[Hoàng Tử Tennis Đồng Nhân] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 23: Chương 23




Chương 22: Truy đuổi

“Này! Buông tôi ra!” Thấy đối phương giữ tay mình, Ogihara lập tức giãy dụa, cậu ghét nhất bị người khác giữ tay mình như thế, thật bất lịch sự.

“Bổn đại gia tên là Atobe Keigo, không được gọi ‘Này ‘!” Cặp mắt hoa lệ lạnh xuống, sau khi nghe phía sau truyền đến tiếng còi ô tô thì túm lấy người định đi vào xe.

“Anh tên gì đâu liên quan tới tôi, buông ra!” Nghĩ rằng đội trưởng và Ryoma đã đến nhà mình, Ogihara phát giận, sao người này có thể thô lỗ như thế. Mắt thấy mình sắp bị đối phương kéo lên xe, Ogihara cái khó ló cái khôn một tay cầm lấy tay người kia đưa lên miệng cắn.

“A! Thằng oắt này!” Đau đớn truyền đến làm Atobe Keigo theo phản xạ buông lỏng tay, Ogihara liền thừa cơ trốn thật nhanh. Nhìn người đã chạy xa, trong mắt Atobe bắn ra hàn quang.

“Alô, tôi, Atobe đây. Giúp tôi tìm một nam sinh tóc đen mắt đen. . . cao chưa tới 160 cm, học sinh trung học. Đến các trường học ở Tokyo tìm, mau chóng cho tôi tin tức.” Lái xe, Atobe gọi điện thoại, nghe được đối phương trả lời xong, Atobe phẫn nộ đem điện thoại di động ném tới một bên, “Cư nhiên dám cắn bổn đại gia, đừng để cho bổn đại gia bắt được cậu.”



“Phù phù. . .” Trốn ở trong lùm cây, Ogihara thở hổn hển, sợ người kia đuổi theo nên cậu chạy hết mấy con phố mới dám dừng lại. Lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Ogihara vội vã lấy ra. . . “A lô? Phù phù. . .”

“Itsuki-chan, cậu ở đâu? Xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của Tezuka trong điện thoại đầy lo lắng.

“Te. . . Phù phù. . . Tezuka. . . Xin lỗi, tôi. . Tôi phù phù. . . hôm nay có chút việc, đi ra ngoài.” Cố gắng thở chậm lại, Ogihara nhìn đồng hồ, thực sự muộn, “Tôi giờ đang trở lại, hô. . . Anh chờ tôi nhé.”

“A. Cậu không phải vội, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Tezuka lo lắng căn dặn.

“Vâng.” Ogihara vội cúp điện thoại, hôm nay cậu thật đúng là không may.

… . .

“Itsuki-chan? Không phải nói không cần vội sao?” Thấy sắc mặt người từ thang máy đi ra có chút trắng bệch, Tezuka nhăn mi lại. Ryoma đứng một bên cũng mất hứng: “Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi đội trưởng nói cậu thở rất gấp.”

“Hôm nay tôi thật không may.” Ogihara vừa mở cửa vừa oán giận. Tezuka và Ryoma đi vào liền cực kì tự nhiên lấy dép trong nhà trong tủ giày ra thay.

“Ực ực”, cầm lấy cốc nước lạnh trên bàn, Ogihara liền uống vào, vừa uống được hai ngụm đã bị người giật lấy. “Dạ dày cậu còn không tốt, không thể uống nước lạnh.” Tezuka buông nước lạnh nghiêm túc nhìn Ogihara, “Xảy ra chuyện gì?” Hỏi xong thì đi đến phòng bếp lấy nước ấm.

“Đội trưởng, anh có biết Yukimura Seiichi không?” Thấy hơi mệt mệt, Ogihara nằm sấp trên sô pha, ngày hôm nay thực sự là làm khó cậu quá. Vốn không khỏe lắm, lại chạy đường dài như vậy, giờ cậu chỉ cảm thấy hai chân từng đợt nhũn ra. Cầm lấy gối ôm Ryoma đưa tới, Ogihara thoải mái mà xả giận.

“Đội trưởng đội tennis trường Rikkaidai ở Kanagawa.” Rót trà cho mình và Ryoma, Tezuka đưa cho Ogihara một miếng bánh kem.

“Tôi biết chắc chắn anh biết mà.” Ogihara đứng dậy cởi áo khoác, rồi lại nằm sấp xuống, “Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm Seiichi, kết quả trên đường gặp một người bị cả đám người vây đánh, tôi hảo tâm giúp anh ta dọa chạy đám người kia. Kết quả hắn lại không hề cảm kích, còn hung dữ với tôi nữa. Sau khi gặp Seiichi, tôi vội vã trở về, thiếu chút nữa bị một chiếc xe đụng phải. Chủ cái xe đó thật không biết điều, không những thái độ hung hăng, còn muốn kéo tôi lên xe. Tôi cắn hắn một ngụm mới thoát thân được. May mà tôi trốn nhanh, hắn không đuổi kịp tôi, nếu không thì đã bị bắt lại rồi.” Ogihara kể lại hôm nay cậu đã “trải qua nguy hiểm” như thế nào, vẻ mặt Tezuka và Ryoma thì càng lúc càng tối lại.

“Có bị đụng vào không?” Ryoma cầm cánh tay Ogihara lên bắt đầu kiểm tra.

“Không, lúc đó đèn xanh còn chưa hết mà, cái xe kia định vượt lên. Cái gã hoa lệ đó chẳng hề tuân thủ luật giao thông.” Ăn mấy miếng bánh kem, Ogihara thấy mình dần trở lại linh hoạt rồi.

“Người kia hình dáng thế nào?” Thấy Ogihara không có việc gì, Ryoma yên lòng, rồi khẩu khí trở nên cực kì phẫn nộ, mà trên người Tezuka cũng tràn ngập hàn khí, đứng lên đi tới chỗ cái tủ cạnh TV..

“Ừm. . . Tóc màu xám, hơi chút màu bạc. Trông rất đẹp trai, mở miệng ra là nói hoa lệ hoa lệ, hơn nữa, anh ta lúc nào cũng xưng là ‘bổn đại gia’, cảm giác thật quái đản. À, đúng rồi! Anh ta nói tên là ‘Atobe Keigo ‘.” Ogihara nghĩ đến người kia, không nhận thấy được ánh mắt Ryoma theo dõi cánh tay cậu đang bốc hỏa.

“Echizen.” Tezuka cầm thuốc mỡ gọi Ryoma một tiếng, đặt thuốc mỡ xuống sau đó một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Ogihara.

Cảm giác trên cánh tay truyền đến cảm giác mát, Ogihara cúi xuống nhìn, “A? Đây là cái gì?” Nhìn cánh tay mình, Ogihara hơi ngạc nhiên, cánh tay cậu sao lại có một khối bầm xanh, cậu nhỡ rõ ràng là không bị đụng vào mà.

“Aitsuki, Atobe đó muốn kéo cậu vào xe hắn?” Ryoma bôi thuốc lên khối xanh tím trên cánh tay Ogihara, giọng điệu lạnh lùng.

“Ừ.” Ogihara bừng tỉnh đại ngộ, hẳn là do người kia tóm tay mình gây ra.

“Atobe Keigo, đội trưởng đội tennis học viện Hyotei, giống như tôi, cũng học sinh năm ba.” Tezuka trầm thấp nói.

“Tezuka biết người kia?” Ogihara kinh ngạc cực kỳ, cậu không nghĩ rằng đội trưởng lại biết, “Khó trách tôi nghĩ người kia tuổi không khác mình lắm. A! Anh ta còn không có bằng lái xe, còn dám hung dữ như vậy!” Ogihara chọc tức, cùng tuổi với đội trưởng, sao có thể có bằng lái xe.

“Aitsuki, làm sao cậu lại quen Yukimura Seiichi?” Bôi thuốc xong, Ryoma hỏi. Aitsuki gọi tên người kia, chứng tỏ quan hệ bọn họ rất tốt. Sao cậu lại không biết ở Nhật Bản Aitsuki có một người bạn khác ngoài cậu. Trong mắt Tezuka cũng mang theo ý hỏi.

“À, là thế này.” Ogihara ăn xong bánh kem, chậm rãi kể cho hai người. Seiichi là người ôn nhu như vậy, cậu rất muốn để Ryoma cũng biết về anh.



“Ryoma, Seiichi đánh tennis rất giỏi, anh ấy và Tezuka như nhau đều là đội trưởng. Chờ anh ấy khỏe, hai người nhất định phải đánh một trận. Hơn nữa tính tình Seiichi cũng rất tốt, rất ôn nhu, còn rất đẹp nữa. Tôi nói sự thật cho anh ấy, anh ấy cũng không giận tôi.” Trong mắt Ogihara hiện lên một chút phiền muộn, nghĩ đến bạn bè sẽ làm cậu khá hơn. Cậu không còn muốn nhớ đến chuyện không may ngày hôm này nữa, nhất là cái người hoa lệ kia, nếu anh ta biết cậu là ai, sau này nhất định cậu phải trốn kĩ.

“Hàng tuần Itsuki-chan đều tới bệnh viện thăm cậu ta?” Tezuka chườm đá lên cánh tay Ogihara hỏi.

“Vâng, Seiichi ở một mình trong bệnh viện rất tịch mịch, bình thường tôi không có thời gian, cuối tuần mới có thể đến thăm anh ấy.” Ogihara vừa nói vừa nghĩ cơm tối sẽ ăn cái gì, “Đội trưởng, Ryoma, buổi tối ăn cơm với thịt kho được không? Tôi sẽ xào rau, trộn với thịt gà, nấu canh nữa.” Tối qua cậu đã đi siêu thị phía dưới mua rau xanh và thịt.

“Tớ muốn thêm một phần trứng rán chấm tương nữa.” Ryoma không khách khí yêu cầu, cậu biết Aitsuki làm trứng rán chấm tương đặc biệt ngon.

“Tớ biết rồi, còn đội trưởng thì sao?” Ogihara giương mắt hỏi.

“Được.” Tezuka cũng không khách khí trả lời.



Sau khi ăn xong, Ogihara nghĩ lòng thật nhẹ nhàng vì không còn bí mật thì cực kì vui vẻ. Buổi tối có người cùng ăn cảm giác thật tốt, nhất là mấy món ăn mình làm còn được mọi người thích. Ryoma và đội trưởng phụ trách dọn dẹp tất cả sau khi ăn, Ogihara thoải mái đi tắm nước nóng. Ngày hôm nay chạy làm cả người ra đầy mồ hôi, khiến cậu khó chịu muốn chết.

“Aitsuki.” Lau tóc, Ogihara mở cửa phòng tắm thì thấy một người. Cầm lấy khăn mặt, Ogihara nhìn sang.

“Tối nay tớ không về nhà, tớ đã nói với ông già rồi.” Ryoma chống vợt tennis nói với Ogihara một câu, rồi xoay người ly khai, “Tớ đi chơi bóng đây, cậu tìm giúp tớ một bộ áo ngủ.”

“Ừ.” Ogihara không có cảm giác gì, trước đây cậu cũng hay ngủ lại nhà Ryoma. Đến tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ của mình, Ogihara từ trên giường đi tới phòng khách. Thấy không có ai, Ogihara lại đi lên phòng tập trên lầu, quả nhiên thấy hai người đều ở đó.

“Đội trưởng, Ryoma, hai người vừa ăn xong đã tập luyện, không sợ đau dạ dày à?” Ogihara không tán thành nhìn hai người, từ lúc ăn cơm xong đến giờ còn chưa được một giờ.

“Không sao đâu, tớ đã tiêu hóa xong.” Ryoma cũng không quay đầu lại tiếp tục đập bóng bắn ra từ máy phát bóng. Tezuka thì điều chỉnh cho máy chạy từ nhanh xuống chậm dần.

“Ryoma, áo ngủ của cậu tôi để trên giường.” Thấy hai người không định dừng lại, Ogihara quyết định xuống dưới xem TV, hôm nay cậu không nên tập luyện.

“Tối nay Echizen không về à?” Tezuka hỏi một câu, nhìn về phía Ogihara.

“Vâng, cậu ấy tối nay ngủ nhà tôi. Đội trưởng có muốn ở nhà tôi tối nay không? Tuy chỉ có một giường nhưng chắc cũng đủ lớn.” Giường của cậu là nhị ca đặt hàng tại Pháp, nói là giường “King Size”, năm người ngủ cũng không có vấn đề gì.

“. . . Vậy phiền phức Itsuki-chan rồi.” Tezuka quay lại, điều chỉnh máy chạy bộ, tăng tốc độ lên nhanh một chút.

Thấy hai người đều chăm chú luyện tập, Ogihara cũng không muốn tiếp tục quấy rối bọn họ. Trở về phòng ngủ, Ogihara tìm áo ngủ hợp với đội trưởng. . . . Đội trưởng rất cao. . . Cái áo phông to nhất của cậu có thể làm áo ngủ, còn quần ngủ thì. . . không thích hợp, vậy quần soóc được rồi.

“Keigo, ai chọc giận cậu đấy? Sao nửa đêm rồi mà tâm tình cũng không tốt?” Oshitari uống vang đỏ, hỏi người đang dựa vào sô pha.

“Hừ! Bổn đại gia sao lại có thể tâm tình không tốt? Vậy cũng quá không phù hợp với hoa lệ mỹ học của bổn đại gia rồi.” Atobe hừ lạnh một tiếng, biểu tình trên mặt không tương xứng với lời nói vừa rồi chút nào.

“Vậy tôi nhầm à?.” Oshitari nói với giọng chế nhạo, “Vậy Keigo có thể nói cho tôi biết hôm nay cậu đã gặp chuyện gì không?”

“Oshitari, cậu giúp tôi tìm một người. Tóc đen, đại khái dài đến đây, ” Atobe so với hàm dưới của mình, “Mắt cũng màu đen, trông rất đẹp, cao không đến 160, là con trai. Tuy không mặc đồng phục, nhưng nói giọng chuẩn Tokyo, tôi đoán chắc chắn cậu ta học ở Tokyo. Tôi đã bảo người của tập đoàn Atobe đi tìm rồi, cậu cũng giúp tôi tìm đi.” Nhìn dấu răng hồng hồng trên tay phải của mình, vẻ mặt Atobe âm trầm.

“Keigo, khó thấy cậu sẽ nói ai đẹp đấy.” Oshitari cực kì hiếu kỳ.

“Tuy không đẹp bằng bổn đại gia nhưng cũng có thể coi là đẹp.” Atobe sờ sờ tóc mình, trên mặt là tự tin tuyệt đối.

“Keigo, cậu ta làm gì chọc giận cậu đấy? Lại khiến cậu phải dùng đến sức của tập đoàn tài chính Atobe. Trước đây có chuyện gì cậu đều trực tiếp để tôi đi tìm.” Oshitari lắc lắc ly vang đỏ. Hành động của Atobe làm hắn có chút ngoài ý muốn.

“Cậu đừng hỏi, nói chung mau giúp tôi tìm được cậu ta!” Atobe không định đem chuyện mình bị cắn nói cho đối phương, dù sao cũng quá không hoa lệ.

“OK, tôi sẽ mau chóng giúp cậu tìm.” Hiểu tính tình Atobe, Oshitari cũng không hỏi nữa, nhưng hắn muốn biết, ai có thể khiến Atobe nổi nóng như vậy, còn phái người đi khắp nơi tìm, hắn thật vô cùng hiếu kỳ nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.