Chương 46: Sau trận đấu
Trận đấu của Mizuki và Fuji, trong một thời gian ngắn, Mizuki đã dẫn trước 5: 0. Chỉ thêm một game là hắn thắng trận này, thế nhưng đúng lúc này, một chuyện làm hắn không tưởng tượng được xảy ra. . .
“Không thể nào, đường bóng vừa rồi rõ ràng là nhược điểm của nó, sao có thể bị đánh trả?!” Rơi vào vui sướng thắng lợi, Mizuki không thể tin đường bóng vừa đánh ra lại bị Fuji Shusuke đánh trả.
“Thực ra đường bóng vừa rồi là sở trường của tôi đấy chứ.” Fuji lạnh lùng nói, ánh mắt xanh thẳm lộ ra lửa giận.
“Sao có thể! Tao đã nắm hết dữ liệu về mày, sao đó có thể là sở trường của mày được!?” Mizuki vừa nghe không tin liền hét to, sao dữ liệu của hắn lại sai?!
“Fuji chưa bao giờ để người khác nắm được nhược điểm của mình, đến cả tôi cũng chưa từng thu được dữ liệu của cậu ấy.” Inui đứng ở ngoài sân, nghe rõ mồn một tiếng hét của Mizuki, tự nhiên trả lời nghi vấn của đối phương.
“Khó trách Fuji senpai nói trận này tôi không cần lo lắng.” Ogihara lúc này mới hiểu được Fuji senpai sao lại kì cục mà để thua 5 game, thì ra là như vậy. . . Xem ra không thể tùy tiện làm Fuji senpai tức giận nha. . . Ogihara trong lòng thầm nghĩ.
Tiếp theo hoàn toàn xảy ra nghịch chuyển, cũng chỉ trong thời gian ngắn, Mizuki bị Fuji dễ dàng đánh bại.
“Game over. Seigaku Fuji thắng, tỷ số 7: 5.” Trọng tài tuyên bố một câu, chung cuộc Saint Rudolph thua Seigaku, Seigaku tiến vào bán kết, cũng đã có tư cách tham gia giải Kanto.
“A. . . .” Mizuki thực sự không thể chấp nhận mình lại thua như vậy. Hắn phẫn nộ hướng về phía Fuji quát, “Mày cố ý thả tao đúng không, từ đầu đến cuối mày vẫn đang đùa cợt tao! !”
Fuji mặt không biểu cảm nhìn Mizuki, bình tĩnh mang theo mấy phần băng lãnh mở miệng: “Cảm ơn cậu đã quan tâm đến em trai tôi.”
Mizuki lập tức hiểu ra ý của Fuji, không cam lòng phẫn nộ mà cúi đầu. Hắn đã đánh giá thấp thực lực của thiên tài Fuji, cũng đánh giá thấp sự coi trọng của Fuji với Yuta.
“Anh. . .” Yuta ở ngoài sân nghe anh mình nói như vậy, tâm tình phập phồng bất định.
“Fuji senpai, hết giận rồi sao?” Ogihara ngửa đầu hỏi người đi tới, Fuji đã khôi phục khuôn mặt tươi cười như cũ. Anh nhận lấy nước Ogihara đưa tới nói, “Itsuki-chan, tôi không sao rồi.”
“Ha ha, tuy rằng Fuji senpai vừa tức giận, nhưng tôi vẫn rất vui vì được thấy mắt của Fuji senpai.” Ogihara nghịch ngợm nói, đổi lấy nụ cười hài lòng của Fuji.
“Itsuki-chan thích là được rồi.”
… … . . .
“Anthony. . . Fuji Shusuke này rất không đơn giản.” Hall hai tay bỏ trong túi quần, đeo kính râm nói với đại ca bên cạnh.
“Điều tra cho thấy cậu ta là một thiên tài IQ gần 200, hầu như không ai biết nhược điểm của cậu ta là gì.” Đối với những người bên cạnh Backy, bọn họ đều đã điều tra toàn diện một lượt.
“Đại ca, nhị ca. . .”Từ trong sân đi ra, Ogihara nói chyện với các senpai một chút rồi đến thẳng chỗ các anh.
“Baby, còn có việc sao?”Hall ôm em trai hỏi.
“Không có việc gì nữa, đội trưởng nói em có thể về.” Ogihara biết các anh ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nhất định đã mệt chết đi rồi nên cậu đã nói với Tezuka và huấn luyện viên rằng cậu muốn về trước.
“Oa, thật tốt quá. Baby, nhị ca muốn ăn đồ ăn Trung Quốc em làm. Hôm nay em làm cho bọn anh được không?” Hall vừa nghe, không để ý xung quanh còn có rất nhiều người, một tay liền ôm Ogihara lên.
“Nhị ca! Anh mau bỏ em xuống!” Ogihara xấu hổ kêu lên, thế này thì sau này cậu không có mặt mũi nào gặp các senpai nữa rồi.
“Không bỏ, không bỏ. Nhị ca nhớ em muốn chết, nhất định phải ôm một cái.” Hall xấu xa ôm chặt em trai, nhìn xung quanh một vòng rồi ôm người đi.
“Nhị ca! Em xin anh đó, mau bỏ em xuống! Thật nhiều người đang nhìn mà. . .” Ogihara vỗ vỗ vai nhị ca, muốn nhị ca có thể buông mình xuống. Cậu đã cảm thấy người xung quanh đều đang nhìn mình rồi, sau đó hướng đại ca cầu cứu, “Đại ca. . .”
“Baby, em thay lòng đổi dạ rồi, em không thương nhị ca nữa. Trước đây nhị ca ôm em như vậy em cũng đâu phản kháng, giờ vừa đến Nhật ba tháng em lại không cho nhị ca ôm em nữa.” Hall dừng lại, buông Ogihara xuống, trên mặt là biểu tình bị tổn thương.
Thấy anh trai thực sự thương tâm, Ogihara hoảng lên mà ôm lấy nhị ca lần nữa, đầy áy náy nói: “Nhị ca, xin lỗi, không phải em không cho nhị ca ôm, nhưng ở đây nhiều người lắm, dù sao em cũng lớn như vậy, người khác sẽ cười em đó.”
“Anh mặc kệ, anh vẫn muốn ôm em như ngày trước.” Hall lại ôm em trai lên, trên mặt là nụ cười hì hì, “Bọn họ muốn nhìn thì cứ cho họ nhìn, đúng không, Anthony.”
“Ừm.”Anthony cũng đeo kính râm, đi cạnh Hall ừ một tiếng.
Ogihara ôm cổ nhị ca, giấu mặt vào đó. Lần này sao các anh lại trở nên giống như khi còn bé vậy.
Mọi người im lặng nhìn Ogihara bị anh trai ôm đi khỏi khu đấu. Khi đi được khoảng mười mét, Ogihara lại bị người anh kia tiếp tục ôm đi. . .
“Ai ai, xem ra tình cảm của Ogihara và các anh trai thật tốt nhỉ.” Momoshiro hơi không chịu nổi bầu không khí lúc này, cứng ngắc mà mở miệng.
“Ừ ừ, đúng vậy nya, các anh trai của Ogihara rất thương cậu ta nhỉ. . . .” Đại miêu ghé vào vai đồng đội hợp tác, cảm thán nói.
“Theo dữ liệu tôi vừa thu được, hai anh trai của Ogihara bị chứng “Brother complex” tỷ lệ 500%.” Số liệu lần này của Inui cao một cách thần kì, đây là chuyện chẳng bao giờ có.
“Mada mada dane, người nhà Itsuki-chan đều là như vậy.” Đã sớm thấy qua chuyện này, Ryoma vô tình nói một câu, kết quả trong nháy mắt mọi người đều chuyển ánh mắt tới người cậu.
“Echizen, có thể nói chuyện với chúng tôi một chút không?” Fuji thân thiết hỏi.
“Mấy ngày nay hẳn các anh đã biết. Nói chung, Itsuki-chan có thể tới Nhật một mình là một chuyện cực kì khó tin.” Ryoma kín đáo nói một câu. Là người bạn duy nhất của Backy trước đây, cậu cũng đã từng tiếp xúc với người nhà của Backy rồi.
… … . .
“Atobe, rốt cuộc trợ lý huấn luyện viên kia của Seigaku có thân phận gì, hai người ngoại quốc kia lại ôm cậu ta đi trước mặt mọi người, cảm giác thực sự có chút quái dị đó.” Mọi người của Hyotei chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều thấy có hơi không bình thường.
“Nếu như tôi không đoán sai thì hai người đó hẳn là anh trai của Ogihara Aitsuki.” Trong mắt Atobe lóe ra cân nhắc, vui sướng cùng hưng phấn.
“Anh trai?!” Những người khác nghe thấy thì rõ ràng không tin.
“Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Atobe ra lệnh, xoay đi tới sân đấu. Anthony Douglas và Hall Douglas, hai con trai tộc trưởng gia tộc Douglas của nước Anh, không ngờ lại cùng xuất hiện ở đây. Nhìn thái độ của họ với Ogihara. . . xem ra Ogihara Aitsuki . . . hay chính là người được yêu thương nhất nhà Douglas, Backy AG Douglas. Thần đồng tennis. . . Thiên sứ mắt đen. . . So sánh thứ hai quả nhiên danh bất hư truyền.
… . . . . .
“Tezuka, cậu nói các anh trai của Itsuki-chan đến lần này có phải muốn dẫn cậu ấy về Anh không?” Buổi tối cùng Yuta cơm nước xong, Fuji ở trong phòng mình gọi điện thoại cho Tezuka.
“Có thể là như vậy.” Tezuka cũng đoán được điều này. Sau khi Fuji nghe được thì trầm mặc, trong chốc lát không nói gì.
“Điều duy nhất chúng ta có thể làm là tôn trọng quyết định của Itsuki-chan, người nhà đối với cậu ấy rất quan trọng.” Một lát sau, Tezuka mở miệng, trước mặt anh là một chiếc khăn tay đang mở ra.
“. . . Đúng vậy. . . .” Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Fuji.
… … . .
“Baby, có thể ăn đồ ăn em làm, nhị ca quả thực rất hạnh phúc.” Hall xoa xoa miệng, thỏa mãn rên rỉ một tiếng. Dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, Ogihara bắt đầu rửa chén, Anthony thì đứng một bên hỗ trợ.
“Đại ca, nhị ca, các anh đi nghỉ ngơi đi.” Rửa bát xong, Ogihara bảo hai anh trai đi điều chỉnh sai giờ.
“Baby, nhị ca muốn ngủ cùng em.” Hall dùng cái giọng không phù hợp với tuổi tác và thân phận làm nũng với em trai.
“Backy, nghỉ ngơi cùng bọn anh đi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi.”Anthony không giống Hall, chỉ lãnh tĩnh mở miệng yêu cầu.
“OK, em ngủ cùng các anh.” Hiện tại không có người ngoài, Ogihara cũng không cự tuyệt yêu cầu của các anh trai nữa.
Hall hoan hô một tiếng, chạy ào vào phòng ngủ của Ogihara. Một lát sau, Hall cầm lấy mấy cái áo ngủ đi ra, sắc mặt có vẻ lo lắng.
“Baby, đến đây, nói cho nhị ca biết áo ngủ của ai đây?” Áo ngủ trên tay Hall rõ ràng không nhỏ như người Ogihara. Anthony vừa nhìn thì trầm mặt xuống.
Thấy thế, Ogihara thầm kêu một tiếng “chết rồi”, vội vàng giải thích: “Đây là áo ngủ của đội trưởng, Ryoma và Fuji senpai. Đội trưởng và Fuji senpai vẫn giúp em học bù, Ryoma đến chỗ em luyện bóng. Thỉnh thoảng vì quá muộn nên em giữ bọn họ ngủ ở đây, thực sự là em ở một mình cũng hơi buồn chán.”
“Baby, ý em là bình thường bọn họ vẫn hay ngủ đêm ở đây à?” Ngữ khí của Anthony thay đổi, có chút nguy hiểm, đến xưng hô cũng thay đổi.
Ogihara kéo đại ca và nhị ca đi vào phòng ngủ, cầm mấy cái áo ngủ gấp lại cất đi, sau đó lên giường chui vào trong chăn. “Đại ca, không phải các anh lo lắng em ở Nhật Bản một mình sao? Có bọn họ chăm sóc em thì các anh có thể yên tâm rồi. Các senpai đều là người tốt, Ryoma thì các anh cũng đã biết nên các anh không phải sợ em bị người khác bắt nạt đâu.” Vỗ vỗ giường, Ogihara giả vờ tức giận nói, “Không phải nói để em nghỉ ngơi cùng các anh sao, nếu như các anh không ngủ thì em phải đi luyện bóng đây.” Nhiều năm như vậy, Ogihara tự nhiên biết phải làm thế nào bình ổn người nhà, nhất là khi hai anh trai và daddy tức giận.
Hall không hài lòng hừ một tiếng, rất nhanh lên giường, Anthony thì nằm phía bên kia. Giống như mọi lần, Hall và Anthony ôm hai bên em trai, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cậu rồi thả lỏng. Trong đầu hai người lúc này chỉ có một ý nghĩ, phải mau chóng mang em trai đi, tuyệt đối không thể để em trai tiếp tục cùng người khác “chung gối chung chăn” nữa!