Chương 52: Đóa hoa của buổi tiệc ( 3 )
“Itsuki-chan, làm sao vậy?” Fuji ngồi bên cạnh Ogihara, lau đi nước mắt trên mặt cậu, lo lắng hỏi.
Ogihara mắt vẫn nhắm lại mà ôm lấy nơi phát ra tiếng nói, khóc òa lên: “Nếu như. . . Nếu như đột nhiên tôi biến mất nữa, làm sao bây giờ?”
“Đột nhiên biến mất?” Fuji vỗ nhẹ Ogihara, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Chúng tôi sẽ tìm thấy cậu.”
“Nếu như vừa tỉnh lại, phát hiện các anh trai, daddy, mommy, tất cả mọi người đều biến mất, chỉ có một mình tôi, làm sao bây giờ?” Ogihara thương tâm hỏi.
“Sẽ không đâu, chúng tôi sẽ vẫn bên cậu, sẽ không để cậu không tìm được đâu.” Yukimura ở phía sau Ogihara, tới gần cậu trả lời.
“Trong các hoàng tử không có tôi. . . Như vậy nếu như không phải là hoàng tử, có phải có thể ở lại không?” Ogihara hỏi một câu mà cả ba người đều nghe không hiểu.
“Itsuki-chan, cậu không phải hoàng tử, chúng tôi cũng không phải. Ở đây, không có hoàng tử.” Tezuka đứng một bên cúi đầu nhìn Ogihara đang run rẩy, đôi mắt phượng không đeo kính lóe lên kiên định.
Ngẩng đầu, cố sức lau đi hơi nước trong mắt, Ogihara nhìn người trước mặt, sau đó làm một việc mà khi cậu tỉnh thì tuyệt đối sẽ không làm, hôn lên phiến xanh lam kia, hôn lên đại dương mênh mông xanh thẳm.
Fuji sợ ngây người, không thể tin được mà từ từ nhắm hai mắt cảm thụ sự mềm mại trên mi mắt, dưới chóp mũi là mùi hương nhàn nhạt. Yukimura ôm cái trán, thật không biết nên cười hay nên khóc nữa.
“Đại dương. . . thật xinh đẹp. . .” Ogihara liếm liếm, cảm thấy thỏa mãn mới thả Fuji ra.
“Itsuki-chan mới đẹp.” Fuji nhìn đôi mắt đen láy không chút tạp niệm kia, bên trong là hình ảnh của anh.
“Không cho nói tôi đẹp!” Mấy lời này của Fuji làm Ogihara lập tức nổi cáu, quay lại cắn lên môi Fuji một cái. Ăn đau, Fuji đầu tiên là cứng đờ người, sau đó nở nụ cười.
“Itsuki-chan vốn rất đẹp mà.” Vừa nói xong, đối phương lại cắn một ngụm.
“Backy!” Ryoma cầm trà giải rượu, kêu to một tiếng. Backy vừa làm gì…. Fuji senpai vậy?
“Ryoma, Fuji senpai dám bảo tôi đẹp!” Ogihara không hiểu Ryoma vì sao lại kêu lớn như vậy, tức giận nói với Ryoma.
Ryoma cầm trà đi tới trước mặt Ogihara đưa ra: “Uống cái này đi.”
“Đây là cái gì?” Ogihara lui về phía sau, thứ này mùi thật khó ngửi.
“Trà giải rượu, cậu say, Backy.” Ryoma càng cố gắng đưa tới.
“Tôi không say.” Người uống say luôn luôn nói mình không say, Ogihara cũng không ngoại lệ.
“Cậu say.” Ryoma cũng không thỏa hiệp chút nào, đưa ly đến bên miệng Ogihara.
Không còn đường lui, Ogihara nếm thử một chút, khuôn mặt nhăn thành một đoàn: “Khó uống chết.”
“Backy, cậu uống nửa ly đi, nếu không ngày mai sẽ đau đầu đó.” Ryoma nhận ra trà này rất khó uống, nhưng cậu muốn Ogihara có thể tỉnh táo lại.
“Được.” Ogihara đột nhiên vui vẻ cầm lấy trà giải rượu sau đó uống một ngụm. Ngay khi những người khác cho rằng cậu rốt cuộc chịu uống, Ogihara đột nhiên một tay kéo Ryoma lại, đè lại đầu Ryoma mà trả lại trà vào miệng đối phương. Ryoma không hề phòng bị, cứ như vậy uống hết trà trong miệng Ogihara.
“Ha ha ha. . .” Ogihara thực hiện thành công thì cười ha ha, “Khó uống không?” Thần chí đã bay xa hết, Ogihara vốn không biết cậu vừa làm mấy chuyện kinh thế hãi tục thế nào.
“Khụ khụ khụ. . . Backy!” Mặt Ryoma vụt đỏ, hổn hển mà đoạt lại trà trong tay Ogihara.
“Itsuki-chan. . . Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu rượu?” Ánh mắt thâm sâu của Fuji nhìn quét qua Ryoma vừa bị cưỡng hôn.
“Tôi không uống rượu, không tin anh kiểm tra xem.” Ogihara có chút tức giận dâng miệng tới trước mặt Fuji, đưa lưỡi liếm liếm môi Fuji, “Anh nếm thử xem, tôi không uống rượu.” Nói xong lại duỗi lưỡi ra liếm.
Hai mắt Fuji hiện lên ánh sáng thâm lam, khi Ogihara đưa lưỡi đến thì hé miệng. Cái lưỡi của Ogihara mang theo một chút vị trà giải rượu không hề trở ngại mà tiến sâu vào.
Để đối phương nếm một lúc, Ogihara thấy đầu rất choáng mà lui ra, kéo tay Tezuka nói thầm một tiếng: “Tôi muốn uống trà chanh. . .” Sau đó không để ý đối phương có đồng ý hay không liền hôn lên.
Nếu không phải trên mặt đất có trải thảm, lúc này bên trong sợ là một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Uống xong “trà chanh” Ogihara lại cường ngạnh muốn uống “nước có ga”. Sau đó vì muốn thứ tốt gì cũng phải chia sẻ cho mọi người, cậu lại chuyển đồ uống trong miệng mình tới miệng Fuji và Ryoma.
Cuối cùng, tứ chi đã triệt để vô lực, đầu óc choáng váng, rốt cuộc thể lực và tinh lực Ogihara chống đỡ hết nổi, nằm ngủ trong lòng Yukimura.
Bầu không khí có chút dị thường, Yukimura, Tezuka, Fuji và Ryoma ai cũng không nói chuyện, chỉ trầm tư nhìn người đang ngủ trong lòng Yukimura.
Xung quanh bọn họ, mùi hương đã rất rõ ràng. Mặt và phần thân thể lộ ra ngoài của Ogihara nhiễm một màu phấn hồng. Đôi môi đỏ tươi lúc này nhìn thật kiều diễm ướt át. Trên lông mi còn lưu lại chút hơi nước, mái tóc hơi dài phiêu tán trên mặt khiến cho ở cậu lại có thêm một phần cảm giác ngày trước chưa từng thấy.
“Baby.” Cửa bị đẩy ra, vừa nói xong công chuyện, biểu cảm trên mặt Anthony và Hall lập tức trở nên âm lãnh. Đi vào cùng họ, Atobe cũng yên lặng nhìn mấy người bên trong.
“Baby?” Bước nhanh tới trước mặt em trai, Anthony ôm em trai đang nằm trong lòng Yukimura lên rồi nghiêm khắc hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
“Itsuki-chan nhầm rượu hoa quả là nước có ga nên uống, hình như uống không ít.” Yukimura thu hồi rung động trong lòng mà bình tĩnh trở lại, rồi đứng lên kéo vạt áo của Ogihara xuống, “Cậu ấy vừa quậy xong, giờ có hơi mệt mỏi, không biết một lúc nữa có quậy tiếp không.”
“Vậy Baby đã làm gì?” Hall thăm dò quan sát mấy người.
“Cậu ấy kêu muốn uống nước có ga, không cho Tezuka đeo kính, còn hát bằng tiếng Trung, sau lại khóc nữa. Trong lòng Itsuki-chan hình như có chuyện gì, uống rượu rồi thì phát tiết buồn bực ra.” Fuji lược bỏ một màn vừa làm cho bọn họ cực kỳ chấn động.
“Khóc. . . Thiên sứ bé nhỏ của chúng tôi luôn luôn có rất nhiều tâm sự.” Anthony thở dài một tiếng, hối hận vì vừa rồi không ở bên cạnh em trai, nếu không thì đã có thể biết là cậu đang sợ cái gì.
“Anthony, Baby ngủ, chúng ta hãy về trước đi, em sẽ bảo lái xe đưa những người còn lại về.” Hall cởi áo khoác, che lên quần áo loạn thành một đoàn của em trai.
“Chúng tôi có thể tự về, các anh cứ đưa Itsuki-chan đi trước đi.” Tezuka mở miệng rồi đeo lại kính lên mắt.
“Các anh về trước đi, những người khác tôi sẽ phụ trách đưa họ về.” Atobe gọi một cú điện thoại, nói với người vẫn luôn đi theo anh: “Kabaji, gọi điện thoại bảo khách sạn phái hai chiếc xe tới.”
“Yes.”
“Vậy phiền phức Atobe-san rồi.” Anthony khách khí nói cảm ơn, ôm em trai rất nhanh đi ra ngoài.
“Tezuka, không ngờ lại có người có thể tháo kính của cậu xuống, còn ném xuống đất chứ.” Atobe cười khẽ bỏ lại một câu, xoay người cũng đi.
“Sau Itsuki-chan quay lại Nhật Bản, không được cho cậu ấy uống rượu nữa.” Tezuka đi tới cạnh cửa, ngừng một chút rồi đưa lưng về phía những người khác nói một câu sau đó mới ra khỏi căn phòng.
“Sắp có người đến dọn phòng đấy.” Yukimura bỏ lại một câu, chỉnh trang lại y phục rồi gấp gáp đi ra ngoài.
“Ryoma, sau này đừng cho cậu ấy uống trà giải rượu nữa.” Fuji miễn cưỡng giữ vẻ tươi cười, chỉ chỉ vệt nước trà trên áo Ryoma, chậm rãi bước ra.
“Backy. . .” Trong nháy mắt căn phòng đã không có một bóng người, Ryoma ngốc ngốc mà vuốt miệng mình, mặt vẫn hồng hồng như trước.
〞 Daddy. . . Mommy. . . Các anh. . . Con không muốn đi, không đi, đừng mang con đi. . . 〞Ogihara đã trở về chỗ ở, không đợi Anthony bọn họ thay quần áo cho mình liền ôm hai người bắt đầu khóc.
〞Baby, yên tâm, có anh ở đây, ai cũng không thể mang em đi. 〞 Vừa thay áo ngủ cho em trai, Anthony vừa nói. Hall xoa cái trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh của em trai, vẻ mặt là yêu thương và phẫn nộ.
〞 Anh. . . Daddy. . . con không muốn biến mất, không muốn. . . 〞 Dường như có ai đang kéo cậu, Ogihara chặt chẽ ôm lấy đại ca.
〞Baby, sẽ không, em sẽ không biến mất. Dù là thượng đế cũng không thể mang em từ bên người chúng ta đi. 〞 Hall nhỏ giọng nói bên tai em trai, lại càng không ngừng hôn hai gò má cậu, muốn làm cậu bình tĩnh lại.
〞 Con không phải thiên sứ. . . không phải. . . Con muốn daddy, mommy và các anh. . . 〞
Nghe được em trai nói, Anthony và Hall, trong mắt người ngoài là hai người thâm sâu khó dò nhất thế hệ này của gia tộc Douglas, cảm động đến đỏ mắt, hôn lên đôi mắt đang khóc của em trai liên tục trấn an: 〞Baby, bọn anh, cả daddy, mommy sẽ luôn bên cạnh em, em là của thiên sứ của chúng ta, là bảo bối của chúng ta. 〞
〞 Xin lỗi. . . Xin lỗi. . . Không phải anh không muốn trở lại, nhưng anh luyến tiếc rời xa bọn họ, luyến tiếc rời xa người thân ở đây. . . Luyến tiếc. . . Luyến tiếc. . . 〞 Trong mộng Ogihara nói với em trai và biểu muội đến tìm cậu rằng cậu không muốn trở lại. Thấy trên mặt em trai và biểu muội lộ ra vẻ thương tâm và thất vọng, Ogihara đau khổ khóc. Xin lỗi, xin tha thứ cho anh. . . Bọn họ thực sự rất yêu anh, anh luyến tiếc rời xa bọn họ. . . Xin lỗi.
〞Baby, Angel. . . Thượng đế, chúng con xin người, xin đừng mang đi thiên sứ của chúng con. 〞 Anthony xác định Baby của bọn họ thực sự là thiên sứ đi lạc. Mà thiên sứ đang khóc cầu xin Thượng đế đừng dẫn cậu đi, bởi vì thiên sứ đã yêu thương người thân ở trần gian, những người trần gian là bọn họ.
〞 Anthony, Baby thật sự là thiên sứ, đúng không? 〞 Hôn người đã không còn nói mê, Hall cưng chiều mà ôn nhu nhìn em trai.
〞 Ừ, Baby yêu chúng ta, không muốn trở lại bên cạnh Thượng đế. 〞 Ngửi mùi hương vì em trai đổ mồ hôi mà trở nên nồng đậm, Anthony vững tin rằng chỉ có thiên sứ mới có thể sinh ra với thể chất đặc thù như vậy.
〞 Anthony, thiên sứ chậm rãi lớn lên, sẽ có càng ngày càng nhiều người muốn cướp em ấy đi. Chúng ta phải trở nên rất mạnh rất mạnh mới có thể bảo vệ thiên sứ của chúng ta. 〞
〞 Đương nhiên, anh sẽ giống như cha, bảo vệ thiên sứ của chúng ta không bị một chút thương tổn nào. 〞 Làm con trưởng trong nhà, anh nhất định phải trở thành tộc trưởng của gia tộc Douglas.
〞 Này, em nói, đừng quên em chứ, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ thiên sứ của chúng ta. 〞 Hall vươn tay với đại ca, hai người trước mặt Ogihara đang ngủ say mà đạt thành hiệp nghị.
Căn phòng tối om, đột nhiên một luồng sáng xuất hiện. Một người nằm trên giường nhìn gương mặt đối diện với mình trong điện thoại di động. Trong tay người nọ là cặp kính của anh, đôi mắt không che được ý cười khi thực hiện được âm mưu. Bấm sang tấm ảnh tiếp theo, là hình ảnh người nọ cùng một người đàn ông cao lớn ôm nhau khiêu vũ. Hình ảnh tiếp theo, là mình cùng người kia khiêu vũ. . . Qua tấm cuối cùng, lại quay về hình ảnh đầu tiên chụp được.
Khép lại điện thoại di động, người trên giường than nhẹ một tiếng, một tay khoát lên đỉnh đầu, một lúc lâu không hề có động tĩnh, không biết là đang ngủ hay còn đang nghĩ cái gì.
… …
“Itsuki-chan à. . .” Ngồi ở trước bàn học, một người mở ra xem những tấm ảnh chụp hôm nay, đôi mắt xanh thẳm khi thì phức tạp, khi thì vui sướng, khi thì ảo não.
Liếm liếm môi, người này nở nụ cười rất nhẹ, rồi nụ cười có chút ngưng lại, sau đó là thở dài bất đắc dĩ.
Vuốt đám búp bê trước mặt, nam sinh u buồn mặc quần áo bệnh nhân, đường nhìn khóa tại những cuốn tạp chí bày bên chân, những cuốn tạp chí này đều là người nào đó luôn vì anh mà đi mua.
Pin điện thoại di động bởi vì sau khi trở về liên tục mở xem ảnh chụp mà đã cạn kiệt, nam sinh lấy một quả bóng tennis ra từ ngăn kéo tủ đầu giường, trong lòng đưa ra quyết định nào đó.