Chương 63: Cuộc chiến tranh đoạt ( 4 )
Một trận đập cửa gấp gáp vang lên, người bên trong cảnh giác ra mở cửa thì thấy một đám người vọt vào. Hai người dẫn đầu một quyền đánh ngã mấy bảo vệ định tiến lên ngăn cản rồi xông vào trong phòng gọi lớn: “Baby! Baby!”
“Các người là ai? !” Vệ sĩ của hai bên bắt đầu đánh nhau, chợt một người mặc đồ ngủ đi từ bên trong ra, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Ngài Douglas, muộn như vậy các vị xông đến chỗ tôi là có ý gì?”
“Có ý gì?!” Hall xông lên muốn bắt Mohammed, khi gần chạm đến thì bị người ngăn lại. Vệ sĩ bên cạnh Mohammed rút súng chĩa vào vào Hall và Anthony, vệ sĩ phía sau Anthony cũng đã lấy súng ra.
“Mohammed, đưa Baby ra đây, nơi này là Anh quốc, không phải Abu Dhabi!” Hall coi như không thấy khẩu súng trước mắt, nhào tới nắm lấy áo Mohammed mà rống giận.
“Aisha? Cậu ấy không ở chỗ tôi.” Mohammed giật khỏi tay Hall, ra hiệu cho vệ sĩ bên người lui xuống, giọng nói cũng trầm hạ.
“Mohammed, mày đừng giả vờ không biết, cuộc điện thoại cuối cùng của Baby là gọi cho mày, giờ không thấy em ấy nữa, không phải mày giấu thì còn có thể là ai? Nếu như bây giờ mày không đưa Baby ra đây, nhà Douglas không ngại yêu cầu thủ tướng cùng quốc vương Abu Dhabi can thiệp chuyện này đâu!” Hall đã gấp đến đỏ mắt, nếu không phải Anthony ở một bên kéo lại thì anh đã sớm đi tới đánh cho Mohammed một trận rồi.
Anthony đi tới trước, dùng giọng nói băng giá không thua gì Mohammed mà trả lời: “Mohammed, buổi trưa Baby đi ra ngoài đến bây giờ còn không về nhà, mà chúng tôi khi kiểm tra cuộc gọi đã thấy Baby có gọi cho ngài lúc sáng sớm. Nếu như không phải ngài thì chúng tôi cũng không thể nghĩ ra còn có ai khác có thể mang em tôi đi. Rất mong ngài có thể đưa Baby ra đây, bằng không gia tộc Douglas sẽ không chỉ hành động thế này thôi đâu.”
“Ngài Douglas, nhân danh thánh Ala tôi xin thề Backy không ở chỗ tôi. Sáng nay đúng là tôi có nói chuyện điện thoại với cậu ấy, cậu ấy nói hôm nay muốn tới khách sạn tìm tôi. Tôi đã đợi cậu ấy cả ngày nay, thậm chí cho rằng cậu ấy đã đổi ý rồi.” Mohammed nói xong thì lập tức nói mấy câu bằng tiếng Ả Rập với người bên cạnh. Khi thấy người nọ lắc đầu, vẻ mặt Mohammed cũng trở nên căng thẳng, lập tức mệnh lệnh cho tùy tùng liên hệ với đại sứ quán tìm người. Thấy điệu bộ Mohammed thật sự không giống giả vờ, Anthony và Hall càng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
“Ngài Douglas, hôm nay Backy cũng không tới khách sạn, chúng ta hãy chia nhau đi tìm cậu ấy.” Quay người đi vào phòng ngủ, chỉ chốc lát sau Mohammed đã thay quần áo đi ra, một phút sau thì trong phòng đã không còn một bóng người nào.
“Ken. . . Em muốn Baby. . . Rốt cuộc nó đã đi đâu rồi?” Đã liên tục hai ngày không hề nhắm mắt, đôi mắt đỏ hoe của Fujika lại lần nữa thấm đẫm nước mắt.
“Fujika, chúng ta báo cảnh sát đi.” Ôm lấy vợ, Ken thương lượng với nàng, hắn đã chờ không nổi nữa.
“Không được! Ken, không được báo cảnh sát, nếu như. . . nếu như có người bắt cóc Baby. . . Không được, Ken, em không thể lấy sự an toàn của Baby ra mạo hiểm.” Fujika nắm chặt tay chồng không cho hắn gọi điện thoại, bất kể là bao nhiêu tiền, chỉ cần bọn bắt cóc liên lạc với Ken thì họ sẵn sàng chi trả, nàng chỉ mong Baby bình an.
“Ông chủ, bà chủ, có người tìm đến cậu út, tới từ Nhật Bản.” Lúc này quản gia lại dẫn theo vài người đến. Vừa nhìn mấy người, Fujika lập tức biết bọn họ là ai.
“Ngài Douglas, phu nhân, xin lỗi đã quấy rầy, chúng con là bạn của Backy ở Nhật Bản, Backy đã trở về chưa ạ?” Thấy vẻ mặt của hai vợ chồng nhà Douglas, tâm tình chờ đợi của Tezuka gần như sụp đổ.
“Nó vẫn không có tin tức. . . Thực sự là phiền phức các con từ Nhật Bản tới tận đây, quản gia, chuẩn bị phòng nghỉ cho họ.” Biết những người này là bạn tốt của con mình, Fujika lau nước mắt, cố gắng làm mình không quá vô ý, “Các con trước hết đi nghỉ ngơi một chút, Baby sẽ trở về thôi.”
“Bác gái, chúng con đã ngủ trên máy bay rồi, chúng con muốn hỗ trợ tìm Backy.” Yukimura không để ý đến thân thể đang mệt mỏi, nghe thấy vẫn chưa tìm được Itsuki-chan, lòng nóng như lửa đốt thì làm sao anh có thể ngủ được.
“Các cậu đi nghỉ ngơi, Baby trở về nếu gặp được các cậu sẽ rất vui. Quản gia, dẫn bọn họ lên lầu.” Ken khăng khăng muốn mấy người họ đi nghỉ ngơi, hắn sẽ không để bạn bè của bảo bối vừa mới đường xa mà đến mà còn phải vất vả, bằng không bảo bối trở về sẽ tức giận. Ken lên tiếng, dù Tezuka rất sốt ruột nhưng cũng phải theo quản gia lên lầu, tuy rằng bọn họ không hề muốn nghỉ ngơi.
“Thật quá giống.” Một cô gái Ả Rập mang khăn che mặt mở to đôi mắt nhìn người trước mặt, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói với thị nữ bên cạnh.
Ngồi trên thảm, Ogihara nhìn hai người trước mặt. Từ lúc cậu bị đưa đến đây, hai người này trừ lúc ăn và ngủ thì vẫn nhìn mình như vậy, sau đó lại nói mấy câu cậu nghe không hiểu. Cậu rất cố gắng làm cho các cô nói chuyện với mình, nhưng họ không hề để ý tới cậu, trái lại cứ lầm rầm nói với nhau cái gì đó. Ogihara có thể khẳng định người chụp thuốc mê cậu đem đến đây chắc chắn có liên quan tới Mohammed kia. Nghĩ tới đây, Ogihara cực kì chán nản, đã hai ngày cậu không về nhà rồi, mọi người nhất định sẽ lo lắng lắm.
Một người phụ nữ lớn tuổi đi đến, cúi người tỏ vẻ xin lỗi với Ogihara rồi ngồi xổm trước mặt Ogihara nói: ” Cậu Douglas, rất xin lỗi vì đã mời cậu đến đây.”
“Vậy giờ tôi có thể đi được chưa?” Trong mắt Ogihara có lửa giận, cái gì mà “mời” chứ, đây rõ ràng là bắt cóc! Người phụ nữ nhận ra Ogihara đang bất mãn, bỏ cái khăn che mặt xuống, gương mặt có vài nếp nhăn mang theo vài phần âu sầu.
“Cậu Douglas, tôi là vú em của điện hạ Emuhala, Dana, tôi biết không được sự đồng ý của cậu đã đưa cậu tới đây là chúng tôi không đúng nhưng vì điện hạ, vì hoàng hậu, tôi không thể không làm như vậy.”
Dana bỗng nhiên khóc thật thương tâm: “Chẳng biết từ lúc nào trong hoàng thất Abu Dhabi lại lưu truyền bức tranh, trong tranh là một người con trai mặc trang phục nước ngoài cực kì xinh đẹp. Chưa từng có ai nhìn thấy người đó, cũng không biết là ai đã để lại, người đó lớn lên rất đẹp. . . Tóc dài đen nhánh, đôi mắt đen láy như bảo thạch, áo choàng mỏng hoa lệ nhẹ bay trong gió. . .” Dana vừa nhớ lại vừa phức tạp nhìn Ogihara, “Khiến người ta không thể cưỡng lại được chính là nụ cười trên gương mặt anh ta. . . Bất kì người nào nhìn thấy bức tranh đều như bị mê hoặc, không thể nào kiềm chế bản thân nữa. . . Các vị quốc vương đời trước của Abi Dhabi đều mang bức tranh khóa vào mật thất, không cho bất kì kẻ nào tìm nó, đồng thời mất cả cuộc đời đi tìm người con trai trong tranh. Bức tranh này chắc chắn chính là sự trừng phạt của thánh Ala với Abu Dhabi rồi. Tương truyền là có một vị quốc vương của Abu Dhabi từng xúc phạm đến thánh nữ ‘Aisha’ nên thánh Ala đã vẽ một bức tranh có thể câu hồn người bỏ vào hoàng cung Abu Dhabi. Sau này, để một vị quốc vương Abu Dhabi không rơi vào điên cuồng như vậy, có một vị hoàng hậu không sợ hãi mà muốn thiêu hủy bức tranh, nhưng có một điều khiến người khác giật mình là ngọn lửa còn chưa chạm tới bức tranh thì tự tắt luôn. Khi đó, người Abu Dhabi mới ý thức được bức tranh này chính là lời nguyền của họ. Vì không có cách nào hủy nó nên đành giấu nó ở một chỗ, giao cho một trinh nữ trong gia tộc của vị hoàng hậu kia trông coi. Từ đó về sau, bức tranh không hề xuất hiện, Abu Dhabi cũng trở lại bình thường.”
“Thế nhưng. . .” Dana khóc càng thêm thương tâm, “Không biết vì sao điện hạ lại biết đến sự tồn tại của bức tranh rồi chiếm lấy nó. Từ sau đó thì điện hạ luôn tìm kiếm người trong tranh ở khắp nơi, ngài tin rằng người kia không phải là nam mà chính là thánh nữ ‘Aisha ‘. Hai năm trước, điện hạ bỗng nhiên tuyên bố ngài ấy đã tìm được ‘Aisha’ rồi, còn đính ước với đối phương. Ngài ấy muốn ‘Aisha’ trở thành hoàng phi của mình. Lúc đó chúng ta đều cho rằng ‘Aisha’ mà điện hạ nói là nữ, tuy rằng lo lắng nhưng cũng thở dài một hơi, có thể lời nguyền kia sẽ chấm dứt với điện hạ. Dù sao thì từ trước đến giờ cũng không có ai từng gặp qua người trong tranh, mà điện hạ lại khẳng định rằng ngài ấy đã gặp ‘Aisha ‘. Thế nhưng, khi điện hạ đến Anh quốc chúng tôi mới biết được hoàng phi mà ngài ấy muốn kết hôn là nam, hơn nữa. . .” Dana sắc mặt kích động nhìn Ogihara, “Hơn nữa. . . cậu và người con trai trong bức tranh thật sự là quá giống. . . giống đến mức làm chúng tôi sợ. . . Mà sự say mê của điện hạ đối với cậu càng làm cho chúng tôi kinh hãi. Cho nên, chúng tôi tuyệt đối không thể để điện hạ cưới cậu, chúng tôi không thể để Abu Dhabi rơi vào điên cuồng như trước. Đó là trách nhiệm của chúng tôi, cũng là trách nhiệm của hoàng hậu Abu Dhabi. Hơn nữa. . . cậu là nam, thánh Ala sẽ không cho phép con dân của ngài cưới đàn ông làm vợ. Nếu như điện hạ thực sự cưới cậu, thánh Ala sẽ giáng tội xuống Abu Dhabi. Đến lúc đó, để làm yên lửa giận của Abu Dhabi, theo ý chỉ của thánh Ala, điện hạ sẽ bị trục xuất, suốt đời không được quay về Abu Dhabi. Nếu không có điện hạ, hoàng hậu và công chúa cũng sẽ bị trục xuất khỏi hoàng cung. Từ lúc điện hạ tới Anh, hoàng hậu đều cả ngày rơi lệ. Cậu Douglas, Abu Dhabi không muốn đối đầu với gia tộc Douglas, tôi xin cậu hãy rời khỏi điện hạ. . .” Nói xong, Dana liền quỳ xuống trước mặt Ogihara.
“Này này, xin bà đừng như vậy.” Ogihara vội vọt tới nâng bà ta dậy.
“Cậu Douglas, lẽ nào cậu nhẫn tâm nhìn một người mẹ cả đời không thể gặp con mình, lại còn mất đi vinh quang, trở thành kẻ bị cả gia tộc phỉ nhổ sao?” Dana cho rằng Ogihara không đồng ý, cầm lấy tay cậu mà cầu xin. Cô gái đứng một bên cũng khóc lên, mấy thị nữ cạnh cô cũng khóc.
“Các vị nhầm người rồi.” Ogihara đau đầu nhìn ba người đang khóc sướt mướt, “Tôi đương nhiên không thể gả cho điện hạ của các vị, là hắn vô duyên vô cớ chạy đến Anh nói muốn kết hôn với tôi. Tôi chưa bao giờ đáp ứng anh ta cả.” Cái gì mà tranh, cái gì mà con trai, cái gì mà lời nguyền. . . Cậu bây giờ chỉ muốn lập tức, lập tức về nhà!
Ogihara vừa nói xong, ba người đang khóc bỗng kinh ngạc nhìn cậu, dường như không thể tin lời họ vừa nghe. Ogihara lại lớn tiếng nói: “Chuyện này các vị nên đi tìm Mohammed, từ đầu đến cuối tôi không muốn có gì liên quan đến hắn hết. Chuyện muốn cưới tôi là do hắn tự biên tự diễn thôi, tôi chạy còn không kịp sao có thể gả cho hắn? !”
“Vì sao?!” Ba người phụ nữ đồng thời cất tiếng hỏi.
“Cái gì vì sao?” Ogihara cũng bị họ làm cho hồ đồ.
“Hoàng huynh của tôi ưu tú như vậy, vì sao cậu không muốn gả cho anh ấy?” Cô bé con nhìn không chênh lệch tuổi với Ogihara lắm mang theo giọng mũi hỏi, đã quên luôn vì sao mình lại khóc. Dana cũng vẻ mặt kỳ quái mà nhìn Ogihara, người này thế mà lại không thích điện hạ hoàn mĩ của bà?!
Con người thường cứ mâu thuẫn như vậy, lúc đầu thì khóc lóc cầu xin Ogihara rời khỏi Mohammed, nhưng khi nghe được Ogihara nói vốn không hề muốn gả cho hắn thì họ lại cảm thấy không thể chấp nhận được.
“Chẳng vì sao hết, thứ nhất, tôi là con trai, không thể có chuyện lấy chồng!” Ogihara nói một câu mà cậu không hề thấy hối hận khi nói, “Thứ hai, dù tôi có là nữ, tôi cũng không thể gả cho Mohammed. Tôi không thích hắn, thậm chí có thể nói tôi vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn.”
“Vì sao?” Ba người đồng thanh, vẻ mặt khó hiểu cực điểm.
“Chẳng vì sao, không thích là không thích, tôi ghét cái loại người luôn tự cho mình là đúng như hắn.” Nhớ tới hai năm trước người kia đã cường hôn cậu, Ogihara không có lấy một tia cảm tình với Mohammed.
“A!” Cô gái nhỏ kinh hãi kêu một tiếng, “Cậu lại dám ghét Hoàng huynh? Hoàng huynh là người số một mà các thiếu nữ Abu Dhabi muốn cưới đó!” Fatima nhìn Ogihara như gặp quỷ, trên đời này lại có người không thích Hoàng huynh hoàn mỹ của cô. . . Điều này làm cho cô không thể chấp nhận được!
“Đáng tiếc tôi không phải là con gái Abu Dhabi, tôi là Backy Douglas của nước Anh.” Ogihara tức giận, người khác thích cậu thì cậu nhất định phải thích lại à, mấy người này thật sự quá thần kinh, “Còn nữa, ngày hôm nay nhất định tôi phải về nhà. Các vị vừa rồi cũng nói, Abu Dhabi không muốn đối đầu với gia tộc Douglas, nếu như hôm nay tôi còn không trở lại, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ tức giận.” Ogihara không muốn lấy thân phận của mình ra để dọa người nhưng khi nghĩ đến người thân, cái gì Ogihara cũng bất chấp hết, cậu chỉ muốn lập tức về nhà.
“Chuyện này. . .” Dana lộ ra vẻ mặt khó xử, “Rất xin lỗi, bây giờ chúng tôi vẫn không thể để cậu trở lại, hoàng hậu đang khuyên bảo quốc vương bệ hạ gọi điện hạ trở về. Chờ điện hạ rời khỏi Anh, nhất định chúng tôi sẽ đưa cậu trở về.” Dana không dám nhìn vào mắt Ogihara, bọn họ chuẩn bị tốt việc giam giữ Ogihara. Người này không thể giết, nhưng. . . cũng tuyệt đối không thể để cậu ta đi ra ngoài. Chờ chuyện này lắng xuống, bà sẽ đưa đứa trẻ này ra nước ngoài, để cậu ta vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Tuy rằng làm như vậy sẽ gặp nguy hiểm rất lớn nhưng vì Abu Dhabi, vì điện hạ, bà không thể không làm như vậy. Đứa trẻ này. . . quá giống với người trong tranh. . . giống đến mức làm bà thấy sợ.
Nói một câu “Xin lỗi”, Dana liền đưa công chúa đi. Nhìn thấy sự né tránh trong mắt Dana, Ogihara hít sâu, hôm nay nhất định cậu phải về nhà!