Chương 81: Lại một lần tranh chấp
Trên ghế dài trong hoa viên, Yukimura ôn nhu nhìn người đang gối lên chân mình, mái tóc vừa gội qua đã hơi khô, trơn trơn lạnh lạnh. Ngón tay len qua những sợi tóc, Yukimura hưởng thụ cảm giác ấm áp nhàn nhạt hiện tại.
“Itsuki-chan, thực sự không đau nữa chứ?” Xoa lên bụng Ogihara, Yukimura lo lắng hỏi.
“Vâng. . . Seiichi. . . Anh xoa còn dễ chịu hơn bác sĩ.” Từ từ nhắm hai mắt, Ogihara không muốn đứng lên. Đi về từ trường học, cậu đưa Seiichi về bệnh viện trước, tới bệnh viện cậu liền tắm rửa, thay quần áo.
Cầm tay Ogihara, Yukimura tỉ mỉ vuốt, “Tay Itsuki-chan không bị chai nhỉ.” Bàn tay mềm mại như thế đâu giống tay của cầu thủ đã đánh tennis nhiều năm, hơn nữa, bàn tay mềm này lại còn ẩn chứa sức mạnh lớn lao đến thế.
“Trước đây có, sau vì các anh tôi không thích, tìm người điều chế kem dưỡng tay chuyên dụng cho tôi, vì vậy nên không có nữa. Seiichi, tôi cũng cho anh một bình, anh cũng dùng đi.” Với cậu thì con trai có chai ở tay là rất bình thường, đáng tiếc không lay chuyển được các anh, cậu cũng chỉ có thể dùng hàng ngày.
“Không cần, tay tôi không đẹp như tay Itsuki-chan, dùng hay không cũng chẳng sao. Nhưng tay Itsuki-chan phải chăm sóc tốt nha, tôi cũng không thích tay cậu có chai đâu.” Ngón tay thon dài, móng tay cứng chắc, nghệ thuật gia mới có thể có một đôi tay như vậy. Sờ qua mu bàn tay, cổ tay, Yukimura mới phát hiện lông trên tay Ogihara cực kì không rõ, nhìn kỹ lại thì thấy nhỏ bé yếu ớt và hơi trong suốt, rất khó sờ đến. . . Itsuki-chan. . . Có khi nào em thật sự là thiên sứ.
“Seiichi. . . Tôi không muốn trở về.” Không khí thoải mái làm cậu buồn ngủ. Nhìn đồng hồ, Ogihara biết mình cần phải trở về, trong phòng còn có người đang chờ cậu nha.
“Vậy cuối tuần Itsuki-chan đến bệnh viện ở cùng tôi đi.” Biết có người đang chờ Ogihara, tuy rằng cũng không muốn cậu đi nhưng Yukimura vẫn phải ra ý bảo cậu về.
“Được.” Ở lại thêm một lúc, Ogihara mới ngồi dậy chuẩn bị đi về.
Mở cửa, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Ogihara thay dép vội chạy vào bếp. “A! Bánh chẻo!” Thấy trên bàn bày một đĩa bánh chẻo, Ogihara vui vẻ nhảy tới. Không để ý những người khác, cậu cầm ngay một miếng lên bỏ vào miệng, “Ăn thật ngon.”
“Ha ha, xem ra chúng ta mua đúng rồi.” Fuji cười nhìn dáng ăn của Ogihara. Tezuka ngồi một bên, thấy cậu không làm sao nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, giúp Ogihara rót một bát canh, “Ăn từ từ, Itsuki-chan.” Ryoma thì ánh mắt thâm trầm nhìn Ogihara.
“Ai mua đây? Mua ở đâu vậy? Ở đây lại có bánh chẻo chính tông như vậy sao?” Ogihara ăn đến bất diệc nhạc hồ, ngẩng đầu thấy những người khác vẫn không hề động đũa thì lập tức ngừng lại, “Xin lỗi. . .”
“Chúng tôi đã ăn một ít rồi, Itsuki-chan, thích ăn thì cứ ăn thật nhiều đi.” Fuji đẩy đĩa sang, “Tôi thật muốn ăn mì Itsuki-chan làm đó.”
“Vừa lúc tôi có mua mì đây.” Thêm vài người ăn, Ogihara lại mở tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, “Tezuka, Ryoma, hai người thì sao?”
“Được.”
“Ryoma, làm sao vậy? Sao không nói lời nào thế?” Cơm nước xong, Ogihara đi tới trước mặt Ryoma đang rửa bát nhỏ giọng hỏi, người này vừa rồi thật kì lạ.
Cầm chén bát rửa sạch, lau khô, bỏ vào tủ tiêu độc, Ryoma kéo Ogihara ra khỏi nhà bếp đi lên tầng 2. Trong phòng khách, Fuji và Tezuka đang uống trà, thấy Ryoma có vẻ nghiêm túc thì liếc mắt nhìn nhau.
“Backy, vì sao cậu lại làm như vậy, rõ ràng cậu biết như vậy cậu sẽ bị đau sốc hông mà.” Quen Ogihara hai năm cũng đủ để cậu hiểu được Ogihara.
Che miệng Ryoma, Ogihara “suỵt” một tiếng, “Ryoma, chuyện này đừng cho những người khác biết.”
“Tớ biết là cậu cố ý mà!” Ryoma mất hứng hạ giọng, “Vì sao?! Cậu không muốn đấu với đội trưởng sao?”
“Không phải, Ryoma.” Ogihara vội vã nói, “Ryoma. . . Trận đấu hôm nay của tớ và Tezuka là do tớ đề nghị với HLV Ryuzaki.”
“Vì sao?” Ryoma không hiểu.
“Ryoma. . . Tay trái của đội trưởng từng bị thương, cậu biết không?” Thấy Ryoma gật đầu, lúc này Ogihara mới tiếp tục, “Ryoma, lúc tớ quay về Anh quốc đã hỏi chú út rồi. Chú nói tình huống của Tezuka cho dù đã tốt rồi nhưng khả năng tái phát cũng rất lớn, hơn nữa, để bảo vệ khuỷu tay đã từng bị thương, trong quá trình thi đấu Tezuka sẽ vô ý thức dùng vai của mình để giảm bớt áp lực lên khuỷu tay. Nếu như đối thủ có thực lực mạnh, bờ vai của anh ấy rất có khả năng bị tổn thương.” Kéo Ryoma ngồi xuống đất, giọng Ogihara có chút lo lắng, “Hôm nay lúc xem trận đấu của Tezuka và Inui senpai, tớ phát hiện vai Tezuka luôn luôn nhích lên một chút khi thấy bóng đến. . . giống hệt như lời chú út nói. Lúc tớ đánh với anh ấy có vài lần dùng đường bóng mạnh, Tezuka đều dùng sức của vai để đỡ bóng. Ryoma, tớ không muốn anh ấy bị thương thêm nữa.”
“Hôm nay cậu đấu với đội trưởng mục đích là tìm ra vấn đề ở cánh tay của đội trưởng sao?” Vẻ mặt Ryoma đã sớm dịu xuống.
“Ừ, tớ muốn biết cực hạn của vai Tezuka là ở đâu. Nhiều lần dùng lực mạnh có thể tạo thành tổn thương với vai của anh ấy.” Nếu không cậu cũng sẽ không tìm cách rời khỏi trận đấu như thế, “Ryoma, đừng để Tezuka biết, anh ấy sẽ giận tớ mất.” Ogihara chỉ sợ Tezuka biết mình nói dối.
“Tớ biết.” Ryoma thở dài, “Cậu có thể giả vờ mà, vì sao thực sự làm mình bị đau sốc hông chứ?”
“Tớ không giả vờ được.” Ogihara mang theo vài phần lấy lòng nhìn Ryoma, “Hi, Ryoma, cũng không sao mà, cũng không phải quá đau. Cậu phải giúp tớ giữ bí mật, ngày nào tớ cũng sẽ làm cơm trưa thật ngon cho cậu, được không?” Nói xong, vươn bàn tay ra.
“Đồng ý.” Ryoma không chút do dự nắm lấy.
“Backy, tay trái của cậu thực sự không bằng tay phải sao?” Ryoma không tin hỏi.
“Tớ cũng không biết, nhưng lúc tháo Power Ankle tớ có hơi không khống chế lực của mình, tớ sợ làm Tezuka bị thương nên mới nói không bằng tay phải. Ờ, được rồi, cái này cậu cũng phải giữ bí mật.” Ogihara không quên điều quan trọng nhất.
“Ừ. Vậy sắp tới cậu định làm như thế nào?” Ryoma lại hỏi, với sự hiểu biết của cậu về người này, cậu ta không thể nào chỉ muốn biết cực hạn của đội trưởng là ở đâu.
“Cho dù là làm gì cũng cần Tezuka phối hợp. . .” Đây là điều làm Ogihara thấy khó nhất, cậu nên làm như thế nào mà để Tezuka không nghi ngờ đây?
“Tezuka. . . Cậu sẽ giận Ogihara sao?”
“…”
Hai người đứng bên cửa đồng thời đi xuống lầu.
Tiễn Fuji và Ryoma đột nhiên có việc phải đi về, Ogihara dọn dẹp tủ quần áo của mình, lấy quần áo mùa hè ra. Một người đi tới phía sau cậu, cậu ngẩng đầu nhìn thì đã thấy Tezuka nhìn mình không chút cảm xúc.
“Tezuka.” Ogihara đứng lên. Dáng vẻ Tezuka so với lúc anh tức giận còn đáng sợ hơn, Ogihara có chút căng thẳng.
“A!” Không đợi Ogihara phản ứng, cậu bị Tezuka túm lấy ném lên trên giường, sau đó thân thể bị lật úp xuống giường, “Chát!” Cái mông Ogihara bị phát một cái, tuy rằng không đau lắm, nhưng Ogihara bị dọa luôn.
Khi cậu nghĩ Tezuka còn muốn đánh mình, có người úp sấp lên lưng ôm lấy cậu. “Tezuka. . .” Trong lòng Ogihara bắt đầu thầm thì, rốt cuộc là làm sao vậy? Tezuka vậy mà lại giống như anh trai đánh mông của mình. Bị Tezuka đặt trên giường, Ogihara không nhìn thấy vẻ mặt Tezuka, trong lòng thấp thỏm, Tezuka sẽ không biết chứ. . .
“Itsuki-chan, tôi vẫn muốn chân chính đấu với cậu một trận, không phải luyện tập, mà là thi đấu.” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của.
Tezuka đã biết. . . Tâm Ogihara trầm xuống, tuy rằng Tezuka chưa nói, nhưng cậu cảm giác được. “Tezuka. . . Anh giận tôi sao?” Khó trách Tezuka lại đánh mông cậu.
“Ừ, tôi rất tức giận, cậu không có nghiêm túc đánh xong trận đó với tôi.” Dường như rất uể oải, Tezuka thở dài, đứng dậy kéo Ogihara lên để cậu đối mặt với mình, “Itsuki-chan, tuy rằng rất tức giận nhưng tôi còn muốn cảm ơn cậu, cảm ơn vì cậu đã lo lắng cho tôi nhiều như vậy.”
“Chuyện này. . .” Ogihara xoa lên cái mông mình, sẽ không đánh nữa chứ, bị anh trai đánh đã đủ mất mặt rồi, lại bị cả Tezuka đánh. . . Cậu cũng không phải nhóc con ba tuổi nha.
“Itsuki-chan, không nên lo lắng nhiều như vậy, tôi muốn đấu nghiêm túc với cậu một lần, tôi muốn biết thực lực của chính mình.” Biết Itsuki-chan lo lắng không sai nhưng anh làm như vậy là có nguyên nhân. Nếu muốn đạt được vô địch toàn quốc, anh phải trở nên mạnh hơn nữa.
“Không được!” Tuy rằng sợ lại bị đánh nhưng Ogihara vẫn kiên quyết cự tuyệt, “Tezuka, ngày nào tay anh còn chưa triệt để lành ngày đó tôi còn không đấu với anh!” Ngồi trên giường, Ogihara nhấn mạnh.
“Itsuki-chan!” Giọng nói Tezuka lạnh xuống.
“Không được!” Ogihara cũng cao giọng lên, “Tezuka, tôi cũng muốn đấu với anh một trận, nhưng nếu như mạo hiểm làm vai anh bị thương, tôi tình nguyện rời khỏi CLB tennis!” Ogihara cũng nổi nóng, vì sự cố chấp của Tezuka mà tức giận.
Không nhìn đến tức giận trong mắt Tezuka, Ogihara quay đầu sang một bên không nói gì để chống lại.
Trong phòng ngủ, giữa hai người là bầu không khí nặng nề.