[Hoàng Tử Tennis Đồng Nhân] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 93: Chương 93




Chương 91: Các anh trai đến

Một giờ sáng, du thuyền cập bến. Mang theo thu hoạch của mình hôm nay, Ogihara ngồi xe Atobe về chỗ ở, trong chốc lát khi cửa đóng Ogihara liền ngã vật xuống sàn nhà. Lấy thuốc hạ sốt và thuốc an thần trong túi ra, Ogihara trực tiếp nuốt xuống. Một giờ sau, Ogihara mới tỉnh lại từ cơn hôn mê. Nhìn đồng hồ, buổi sáng chắc là đại ca sẽ đến, Ogihara cố gắng chống đỡ đứng lên từ mặt đất đi vào phòng ngủ.

Cất cẩn thận quà của mọi người tặng mình, Ogihara gục xuống giường nhìn vòng tay bạch ngọc trên cổ tay mình ── quà sinh nhật Tezuka tặng cậu. Hơi mát nhè nhẹ từ vòng tay bạch ngọc tràn ra, từ cổ tay đến cánh tay, đến vai, dường như toàn thân đều có thể cảm nhận sự mát mẻ. Tezuka nói cậu sợ nóng, loại bạch ngọc này tính lạnh, sẽ làm cậu mát mẻ một chút. Cậu còn nhớ rõ khi khiêu vũ xong, cảnh Tezuka đeo vòng tay cho cậu thực sự khiến cậu không ngừng giật mình. So với lúc hai người mới quen nhau, đội trưởng càng lúc càng trở nên có “nhân khí” hơn.

Nghĩ tới những món quà nhận được hôm nay, nhất là quà của Shusuke mấy người họ, đều là vì suy nghĩ cho cậu, mọi người đối với cậu thực sự rất dụng tâm. Sờ sờ ghim cài áo trước ngực, nhìn quả cầu thủy tinh bên đầu giường, hộp nhạc, và cả. . . vòng tay có khắc tên cậu mà Shusuke tặng, vỗ vỗ gấu bông bên cạnh, Ogihara tháo món quà trên người xuống, cẩn thận đặt ở đầu giường, kimono cũng không cởi ra, trong niềm hạnh phúc dần dần mê man… . . .

Lấy ra chìa khóa mà lần trước lúc đến em trai đã cho mình, Anthony vừa chạy thẳng từ sân bay về liền mở cửa. Đổi dép, trong phòng rất yên tĩnh, Anthony cảm thấy nghi hoặc, sao em trai mình lại không ở nhà? Đẩy cửa phòng ngủ ra, Anthony đứng lại, trong giây phút ấy anh thậm chí không dám thở mạnh, sợ đánh thức tinh linh đang ngủ say trên giường kia. Đúng vậy, tinh linh, mặc một bộ kimono đỏ tươi, phảng phất giống như vừa từ trong thần thoại lạc bước tới nhân gian. Nhưng giây tiếp theo Anthony lại nhăn mày, buông hành lý đi tới bên giường ngồi xuống, vì sao chưa thay quần áo đã ngủ, lại còn không đắp chăn. Ngay khi Anthony chuẩn bị đắp chăn cho em trai thì tinh linh trên giường bỗng cử động.

Ogihara còn chưa mở mắt ra, cuộn mình ngồi dậy, giơ tay ra phía trước sờ sờ, sau đó thân thể chuyển tới một cặp đùi rồi gối lên. Vài giây sau, Ogihara cúi đầu kêu khẽ: “Anh. . .” Hai tay ôm chặt, Ogihara cứ như vậy nằm trên đùi Anthony ngủ.

Nghe tiếng em trai thì thầm, trong giây phúc đó tim Anthony dường như tan ra. Mọi lo nghĩ, bất an, sợ hãi khi nghe được một tiếng ấy liền biến mất vô tung, nhưng nhớ nhung với em trai lại càng đậm hơn, tuy rằng, cậu vẫn đang nằm trên người mình.

Người này là đứa em trai mà bọn họ chẳng biết đã dùng bao nhiêu tâm lực mới có thể khiến cậu mở ra nội tâm, để cậu có thể dựa vào họ, luôn là người quan trọng nhất trong lòng Anthony. Anh nhớ rõ lúc Backy mới ra sinh, trong ánh mắt cậu mang theo kinh hoảng và sợ hãi. Cha nói em là thiên sứ lạc đường, thế nên mới có vẻ mặt như vậy. Anh và Hall không muốn bị thiên sứ ghét, hàng ngày chỉ cần có thời gian thì đều ở bên cạnh Backy, mong muốn thiên sứ có thể chấp nhận bọn họ. Backy chưa từng khóc to như những đứa trẻ khác, luôn luôn nhân lúc không có ai mà len lén khóc một mình, khiến anh thấy thật đau lòng. Backy cũng rất ít khi vui vẻ cười lớn, dường như cậu luôn luôn có rất nhiều tâm sự, anh không chỉ một lần thấy cậu lộ ra thần sắc sợ hãi. Nhưng trước mặt bọn họ, Backy lại từ chối thể hiện nó ra. Đứa em trai như thế làm anh yêu thương, càng làm anh thề nhất định phải để cậu tin tưởng mình, để cậu không phải sợ nữa.

Cuối cùng, Backy chậm rãi trở nên giống như những bé trai khác, biết đùa nghịch biết ương bướng, mà điều khiến anh vui vẻ chính là Backy đã học được cách ỷ lại bọn họ, đã quen được họ ôm, không hề cự tuyệt họ thương yêu. Bảy năm, bảy năm trời hàng đêm anh và Hall đều cùng nhau ôm cậu ngủ, để thiên sứ cảm thấy lưu luyến với nhân gian, để thiên sứ giao trái tim cậu cho họ, để gương mặt thiên sứ không còn hoảng loạn cùng đau thương mà luôn luôn tràn ngập nụ cười vui vẻ. Mà thiên sứ của anh đã vì họ mà nguyện ý bẻ đôi cánh của mình, vĩnh viễn ở bên cạnh họ.

Backy, em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không, thế nên em không thể lại gặp bất cứ tổn thương nào. Tất cả mọi nỗ lực của anh đều là vì để em có thể vui vẻ mà lớn lên, để em không có bất kì phiền não gì, có thể làm bất kì chuyện gì em muốn. Backy, em không chỉ là em trai anh, còn là người anh yêu thương nhất, em phải sống thật bình an trên thế giới này. Anh không muốn để em trở lại bên cạnh Thượng đế, em không phải thiên sứ, em chỉ là Backy của anh, Baby của anh.

Cái đầu kê trên đùi anh bỗng hơi giật mình, hàng lông mi dày che khuất đôi con ngươi cũng có chút cử động. Anthony nhìn thói quen của em trai, vẻ mặt cứng rắn từ lâu đã trở thành cưng chiều. Đầu cậu liên tục cọ trên đùi anh, như thể muốn cọ cho cơn buồn ngủ chạy mất, Anthony xoa đôi môi đỏ mọng của em trai, một lát sau chủ nhân đôi môi bất mãn mà cắn lấy ngón tay làm cậu ngứa miệng rồi mở hai mắt. Nhìn người phía trên, đôi mắt như bảo thạch kia hiện lên kinh hỉ, sau đó là tức giận.

“Baby.” Anthony không cử động, cứ để em trai cắn mình. Dường như đã hả giận, Ogihara cạ cạ hàm răng của mình trên ngón trỏ của đại ca. “Làm sao vậy? Đại ca lại chọc giận em rồi?”

Nhè ra ngón tay của đại ca, Ogihara bất mãn nói: “Anh, anh đã đến rồi sao không gọi em dậy?”

“Anh muốn ngắm hình dáng em lúc ngủ.” Anthony ôm em trai đặt trên đùi, sao anh có thể đánh thức cậu được.

Lập tức không còn tức giận, Ogihara ôm cổ đại ca, cọ tới cọ lui trên vai anh, “Anh, em rất nhớ anh, còn nhị ca sao lại chưa tới?”

“Nó có một cuộc thi quan trọng không bỏ được, ” Anthony cười, “Nó một mực hối hận vì lúc đầu sao lại chọn môn đó, hại nó không thể tới Nhật thăm em.” Anthony không nói chân tướng cho em trai, Hall đi Abu Dhabi, đi tìm hiểu xem rốt cuộc bức tranh đã xuất hiện như thế nào. Hoa vẫn không ngừng nở ra, cùng với việc em trai rất giống người trong tranh khiến cho họ sợ bức tranh đó có gì liên quan đến cậu, sợ toàn bộ những bông hoa đó sẽ nở ra.

“Ha ha. . .” Ogihara cười, rồi có chút phiền muộn nói, “Anh, em thi trắc nghiệm số học chỉ được 65 điểm. . .” Ogihara rất khổ não, cậu học khoa học tự nhiên luôn luôn rất kém, kiếp trước lúc nào cũng quanh quẩn ở ngưỡng trung bình, không ngờ đến đây rồi vẫn học kém thế. Tuy rằng rất lâu trước đây cậu đã từng học rồi nhưng đi thi cũng vẫn kém như vậy, tuy nhiên ngữ văn thế mà cậu lại thi được tới 70 điểm, may mà có Tezuka và Shusuke giúp cậu học bù. Thế nhưng, vì sao các anh học giỏi như vậy mà cậu lại kém thế chứ, thật không có đạo lý mà.

Nâng tay em trai lên, Anthony hôn một chút rồi vô tình nói: “Không vấn đề gì, đó cũng chẳng phải chuyện lớn.” Trên lĩnh vực tennis, thiên phú của em trai là không người nào bì được, hơn nữa cậu cũng rất có tài năng trong hội họa, chỉ vậy cũng đã khiến anh rất tự hào rồi.

“Anh, em rất ngốc, sau này phải để các anh nuôi rồi.” Ogihara ôm chặt đại ca, cậu muốn để các anh nuôi cậu, tốt nhất có thể nuôi cậu cả đời, cả đời. . . Cậu có thể cầu được điều này sao?

“Anh không nuôi em thì nuôi ai đây?” Anthony thật hạnh phúc khi nghe em trai nói như vậy, “Baby, cứ làm chuyện em thích, anh không hy vọng em phiền não vì mấy chuyện như vậy, hiểu chưa?”

Ogihara càng ôm đại ca thật chặt, một khắc vừa rồi cậu thiếu chút nữa đã nói ra mình có chuyện bất thường, nhưng cậu không thể, cậu không thể để người anh trai thương yêu lo lắng vì mình, cũng không thể để cha mẹ lo lắng. “Anh, em sẽ không mặc kimono lại nữa, thế nên đêm qua không cởi ra là để cho anh xem.”

“Ừ.” Buông em trai xuống, Anthony nhìn thiên sứ mỹ lệ của mình, “Baby mặc đồ màu đỏ rất đẹp, Giáng Sinh năm nay anh sẽ giúp em làm một bộ kimono màu đỏ, anh thích nhất khi thấy em mặc kimono.”

Ogihara cúi đầu ôm lấy đại ca, “. . . Vâng. . . Kimono màu đỏ. . . Em muốn đứng trên chân anh khiêu vũ, giống như. . . giống như khi còn bé. . .” Anh. . . Em muốn. . . Em muốn anh cùng em trải qua tất cả lễ Giáng Sinh, tất cả sinh nhật. . . Tất cả. . .

“Được, đại ca sẽ giống như trước đây giấu quà Giáng Sinh của em đi, Baby phải tìm được trước buổi trưa nếu không sẽ phải nhận phạt của anh.” Anthony nâng gương mặt đang cúi xuống của em trai lên, hôn lên khóe miệng đang cười của cậu, “Vậy phạt Baby đi xem phim cùng đại ca là được rồi.”

“Ha ha. . .” Ogihara bị hình phạt của đại ca làm bật cười, đứng trên chân đại ca, đầu ngón chân Ogihara dùng lực nhấn xuống, “Anh, vậy nếu em tìm được trước buổi trưa thì sao đây?” Hình phạt của anh, nếu nói là phạt không bằng nói là trò chơi mới cho xong.

“Vậy đại ca có thể đáp ứng bất kì yêu cầu gì Baby đưa ra.” Anthony lập tức hứa, tuy rằng hàng năm đều sẽ thua vụ cá cược này, bởi anh luôn luôn giấu quà ở nơi mà em trai mình có thể tìm được.

Nụ cười của Ogihara có vài phần khẩn cầu, kéo tay anh trai, Ogihara áp lên hai má mình, để đôi gò má cảm nhận được độ ấm trong tay đại ca, “Anh, nếu như em tìm được. . . Anh. . . phải cõng em một ngày. . . Cả ngày, không được thả em xuống.” Lễ Giáng Sinh. . . Qua lễ Giáng Sinh, cậu lại sống trên thế giới này được thêm một năm, có lẽ, cậu sẽ có thể mong chờ tới năm tiếp theo.

“A. . .” Anthony nở nụ cười, nhéo nhéo cái mũi của em trai bất đắc dĩ nói, “Bé con lười biếng, nếu như anh thua thì sẽ cõng em cả ngày.”

“Ha ha, ca, em nhất định thắng rồi, anh phải cõng em đó.” Ogihara khẽ nhảy xuống khỏi chân đại ca, sau đó ở trên giường trực tiếp nằm úp sấp lên tấm lưng lớn của đại ca, “Anh, giờ anh luyện tập một chút đi, em sợ đến lúc đó anh cõng em không nổi.”

“Muốn đại ca cõng cứ việc nói thẳng, không nên mượn cớ chứ.” Anthony tuy nói như vậy nhưng vẫn đứng lên, đem cậu cõng trên lưng mình, trong nháy mắt sắc mặt anh thay đổi. . . Em trai mình. . . Rõ ràng nhẹ đi.

“Baby, em gầy quá, ăn không ngon sao?” Cõng em trai đi qua lại trong phòng ngủ, Anthony thuận miệng hỏi.

Ogihara nhân lúc đại ca không nhìn thấy mà hiện lên một tia buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Anh, giải Kanto sắp bắt đầu rồi, gần đây em cùng Tezuka bọn họ luyện tập, ở trường cũng tập luyện, có thể lượng tập luyện hơi lớn, hơn nữa, anh, ở đây nóng quá, ăn vào cái gì là bốc hơi thành mồ hôi bay đi luôn. Aizzz, thỉnh thoàng em nghĩ mình giống như lạc đà trong sa mạc vậy.”

“Chỉ là thấy nóng sao? Cái khác có chỗ nào khó chịu không, ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút, chú ý một chút vẫn tốt hơn. Lúc đầu chúng ta đã nói rõ rồi, nếu như em gầy thì phải về nhà.” Thả cậu xuống giường, Anthony nghiêm mặt nhìn em trai, “Quyết định như vậy rồi, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút, được chứ?” Mặt em trai tuy nhìn không rõ nhưng trọng lượng trên lưng vừa rồi nhẹ rất nhiều so với trước, điều này không thể không khiến anh lo lắng.

“Vâng.” Ogihara gật đầu, có thể lần trước còn chưa kiểm tra ra, có thể cậu chỉ bị mấy bệnh bình thường thôi. Cậu muốn biết, muốn biết có phải mình đã nghĩ nhiều không.

Thấy em trai đáp ứng rồi, Anthony thoáng yên tâm một chút, sau đó bắt đầu đưa tay giúp cậu cởi kimono. Ngồi máy bay gần hai mấy giờ, bây giờ anh chỉ muốn ôm em trai ngủ một lúc thôi.

Mà ngay quần áo Ogihara bị cởi ra hết, sắc mặt Anthony trở nên xanh mét, tức giận trong mắt và hàn ý trên người làm Ogihara sợ run cả người, cậu thế mà đã quên vết thương trên cánh tay!

“Đây là có chuyện gì! !” Giơ lên cánh tay tràn đầy vết cắn xanh tím, giọng Anthony xem lẫn lửa giận ngập trời.

“Anh, anh trước đừng nóng giận, anh nghe em giải thích.” Lần đầu tiên Ogihara nhìn thấy đại ca tức giận như vậy. Hai tay bị nắm lấy, Ogihara không thể làm gì khác hơn là dán trên người đại ca, “Anh, em. . . em mấy ngày hôm trước xem phim kinh dị. . . Kết quả là quá sợ, nên. . . thuận miệng cắn lên, anh. . . anh đừng nóng giận, em thề. . . em thề sau này tuyệt đối không xem bất kì phim kinh dị nào nữa, em thề đó. . .” Trong phòng rất ấm áp, nhưng cơn tức giận của đại ca lại làm phần thân thể lộ ra bên ngoài của Ogihara nổi lên một tầng da gà.

“Baby, từ khi nào em bắt đầu xem phim kinh dị?” Anthony đỡ em trai dậy, bắt đầu tìm vết thương khác trên người cậu. Cởi áo trong và quần vướng víu ra, câu hỏi của Anthony mang theo nghi ngờ. Em trai anh chưa bao giờ xem phim kinh dị, thậm chí phim bi kịch cũng rất ít xem, vậy từ lúc nào lại có hứng thú với phim kinh dị, trực giác Anthony cho rằng cậu có việc gạt anh.

“Anh, vốn em cũng không dám xem đâu. . .” Cả người trần trụi, Ogihara đã cố không xấu hổ, chỉ nghĩ làm thế nào để đại ca nguôi giận, để đại ca tin tưởng mình, “Kết quả, kết quả ngày đó em không chú ý. . . liền chuyển đúng kênh, sau đó mặc dù hơi sợ, nhưng. . . nhưng vẫn muốn xem hết, không ngờ. . . định lực không đủ, bị dọa một trận. Ngày đó em ở một mình, anh, anh cũng biết, em nhát gan. . .” Ogihara nhanh chóng nghĩ trong đầu xem nên nói như thế nào.

“Thực sự?” Anthony nhìn chằm chằm đôi mắt của em trai mà hỏi.

“Thực sự! Em thề!” Nằm trên giường, Ogihara giơ lên một tay, “Em không ngờ phim kinh dị Nhật Bản nhìn qua không kinh khủng như phim Mỹ, nhưng thực chất còn kinh khủng gấp trăm lần. Sau này em tuyệt đối, tuyệt đối không hiếu kỳ nữa. Anh, anh phải tin em!” Ogihara không cho hai mắt của mình tiết lộ một chút khác thường nào.

“Chát!” Anthony đánh một cái lên cái mông trần của em trai, “Sau này còn tự cắn mình, để anh nhìn thấy trên người em xuất hiện bất kì vết thương nào, anh sẽ nhốt em hai ngày!” Anthony hạ quyết tâm nói, phòng trừng phạt lúc nhỏ anh và Hall bởi vì để em trai bị ngã mà bị nhốt vào hai ngày, bây giờ anh cũng không ngại dùng cách này để nghiêm phạt người không ngoan.

“Vâng, tất cả sẽ tùy anh xử lý.” Ogihara không dám xoa cái mông nóng rực của mình, một chân ngoắc ngoắc định khều quần lót ở bên cạnh. Sau này cậu cũng không dám chọc giận đại ca nữa, đại ca tức giận thật đáng sợ.

Quần lót bị ngón chân khều về trong nháy mắt lại bị người ném tới mặt đất, Ogihara đưa tay che cái mông sợ lại bị đánh. Rồi cậu bị người ôm đi, “Đi tắm với anh, sau đó cùng anh ngủ một giấc.” Ôm người, Anthony đi thẳng vào phòng tắm.

“Vâng. . .” Chỗ đau được một bàn tay to dịu dàng xoa, Ogihara ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn còn mang tức giận của đại ca, sau đó chôn vào cần cổ của anh, còn có thể bị đại ca đánh đòn, thật tốt. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.