[Hoàng Tử Tennis Đồng Nhân] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 98: Chương 98




Chương 96: Đôi cánh thiên sứ

Bóng bay ra từ vợt Ogihara, ngay khi Kirihara chờ đợi “Rumba hai trong một” xuất hiện thì thấy quả bóng nhỏ màu vàng lấy tốc độ siêu nhanh rơi bên chân Sanada, sau khi bắn lên thì bay ra ngoài, vợt Sanada vung ra không trúng bóng.

“Tốc độ thật nhanh!” Vài người sợ hãi than một tiếng, Sanada vậy mà không đỡ được quả phát bóng của cậu ta!

Thấy Sanada cúi thấp người, Ogihara cười, bóng lại bay ra ngoài.

“30-0”, tốc độ bóng quá nhanh, cho dù Sanada đã làm tốt tư thế chuẩn bị đỡ bóng từ lâu nhưng bóng vẫn sượt qua vợt tennis của hắn rồi bay ra.

Sanada, người anh phải hạ thấp hơn nữa, trọng tâm dồn xuống chân trái thì sẽ có thể đỡ được đường bóng này, Ogihara nói trong lòng, bóng lại bay ra với tốc độ nhanh hơn. Dường như nghe được lời trong lòng Ogihara, đường bóng này, Sanada giống như con báo nhảy lên đỡ bóng trước khi nó nảy lên, đánh bóng trở lại.

Tốc độ bóng cực nhanh, dường như tốc độ của hai người đã tăng thêm, chợt thấy thân hình của Ogihara có chút không đúng. Bóng bị cậu thoải mái tiếp được, lần này, cậu lại không dùng lực mạnh để trả bóng, còn Sanada bên đối diện đã giơ lên tay phải.

Vừa rồi là “Phong”, lúc này, Ogihara lại nở nụ cười nhàn nhạt, trong tình huống cậu hoàn toàn không nhận ra, thân thể cậu bắt đầu xuất hiện biến hóa. Sương tím mỏng manh phảng phất xung quanh cậu, phía sau có hai luồng sáng vàng nhạt mơ hồ. Trong nháy mắt khi bóng xuất hiện, vợt của Ogihara vung lên.

“. . . 40-0” Trọng tài không thể tin được nhìn Ogihara lúc này. Khi ánh sáng màu vàng trở nên rõ ràng, bóng trong tay Ogihara bay với tốc độ khó mà tin được rơi xuống đất tại sát đường biên bên sân của Sanada. Lần này bóng không nảy lên mà lăn dọc theo mặt đất ra ngoài.

“Anthony!” Hall vẻ mặt khủng hoảng thấp giọng hét lên, không, sẽ không đâu, Baby của anh không phải thiên sứ! Luồng sáng màu vàng kia làm anh dường như thấy được đôi cánh, đôi cánh lúc nào cũng có thể vụt bay đi!

“1-1” Game thứ hai kết thúc rất nhanh, người bên ngoài sân mang theo hưng phấn, sợ hãi, kích động, không biết làm sao, các loại tâm tình khác nhau nhìn Ogihara và Sanada. Đây là trận đấu giữa hai người thực lực cực kì xa nhau, người kia không hổ là “Thần đồng tennis “, cũng khó trách người khác lại gọi cậu là “Thiên sứ mắt đen” .

Mười phút sau, nụ cười trên mặt Ogihara càng sâu hơn, tất cả có chút mờ mịt, đôi mắt thường xuyên lóe lên linh động lại hiện ra vài phần thản nhiên. Sau đó, đôi mắt ôn nhu kia chậm rãi khép lại, vợt tennis trong tay dường như có sinh mệnh, vững vàng mà đánh bóng hoặc trả bóng.

“. . . 6-1” toàn trường lặng ngắt như tờ. Theo tiếng hô của trọng tài, trận đấu kết thúc, nhưng dường như Ogihara không nghe thấy, vẫn là động tác chuẩn bị đỡ bóng. Một người đi tới trước ôm lấy cậu, “Baby, Baby.” Anthony khẽ gọi, người trong lòng vẫn không hề cử động một lúc lâu, một lát sau mới dần dần mở hai mắt, trong mắt mang theo vài phần mê man, rồi mới tỉnh táo lại.

“Anh. . .” Ogihara cúi đầu kêu lên, vợt trên tay rơi xuống đất, “Anh. . . Em làm sao vậy?” Cậu chỉ nhớ tốc độ bóng của Sanada rất nhanh, đánh xong hai game thì cậu có hơi không khống chế được chính mình, rồi chuyện tiếp theo giống như rơi vào sương mù, nửa thật nửa giả, lúc này lại hoàn toàn không có ấn tượng, “Anh, em mệt mỏi quá. . .” Ogihara nói một câu rồi dựa vào người đại ca mà ngủ, sân tennis hiện giờ tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt.

“Lần trước Ogihara cậu ấy cũng như thế này. . .” Sanada đi lên trước nói, trong lòng có phần bất an, có phải hắn không nên để Ogihara đấu trận này với mình không.

“Lần trước?” Hall ôm lấy em trai đã mê man.

“Vâng, lần trước Ogihara đấu tập với Fuji Shusuke cũng tháo xuống Power Ankle, lúc đó cậu ấy cũng rơi vào trạng thái này, sau khi kết thúc thì ngủ.” Sanada nhớ lại một màn khiến hắn không thể quên được, mà hôm nay hắn cũng đã tự mình thể nghiệm.

“Power Ankle?” Hall và Anthony liếc nhìn nhau, sau đó Anthony nói: “Trở về đi, xem ra Baby thực sự mệt mỏi.” Power Ankle, bức tranh, và cả chuyện Baby vừa mới xuất hiện tình trạng khác thường. . . Giữa những chuyện này liệu có liên hệ gì không.

“Chuyện hôm nay tôi rất xin lỗi.” Sanada cúi người xin lỗi Anthony và Hall.

“Đây chỉ là trận đấu tập thông thường thôi mà.” Hall nở một nụ cười hòa nhã, “Chúng tôi chưa bao giờ thấy có trận đấu nào Baby phải tháo xuống Power Ankle nên có hơi giật mình thôi, xin đừng để ở trong lòng. Hôm nay xem ra Baby khi đeo Power Ankle và khi tháo Power Ankle là hai người khác nhau, vậy cũng để cho chúng tôi biết sau này nên làm gì.” Cười nhẹ với mấy người xung quanh, Hall ôm em trai rời khỏi sân bóng.

“Anthony, anh gọi điện thoại cho cha đi, hỏi xem bức tranh thế nào rồi.” Trên đường, Hall thu lại nụ cười nghiêm túc nói.

Anthony ừ một tiếng, mở cửa để hai người lên xe, Anthony bảo tài xế lái xe, mình thì gọi điện thoại về Anh quốc.

… .

Nhìn ba người rời khỏi, Yagyu hỏi: “Sanada, cậu ta không có việc gì chứ?” Vừa rồi trong trận đấu người kia dường như biến thành một người khác. Hơn nữa, không biết có phải hắn nhìn lầm không, hắn rõ ràng thấy tóc người kia trở nên dài hơn, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, người kia lại không hề có gì thay đổi cả.

“…” Sanada nhìn chằm chằm phía trước đã trống vắng từ lâu, cau mày, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Những người khác thì vẫn chưa hoàn hồn từ trận đấu, bọn họ vẫn không rõ vì sao người kia lại rơi vào tình huống dị thường như vậy.

… . . .

Trở lại nhà trọ, Anthony lập tức gọi điện thoại về Anh.

“Cha, con đây, Anthony.”

“Baby ở bên cạnh, nhưng đang ngủ.”

Trong điện thoại, Anthony kể tỉ mỉ với phụ thân và nói về tình huống vừa rồi của em trai, hỏi tiếp, “Cha, hoa trên bức tranh giờ thế nào rồi?”

Đầu dây bên kia, vẻ mặt Ken ngưng trọng, hắn thấp trầm nói: “Hôm qua bông hoa thứ sáu mới nở một nửa, vừa đột nhiên nở hết toàn bộ, hơn nữa. . . bông thứ bảy cũng nở một phần ba.” Đối diện với bức tranh làm bọn họ tâm thần không yên, Ken cứng rắn nói: “Dặn Baby dừng chơi bóng, từ hôm nay trở đi không được để nó tham gia bất kì trận thi đấu hay đấu tập nào.” Tình huống của đứa con và sự khác thường của bức tranh làm hắn không thể không liên hệ chúng với nhau.

“Cha. . .” Anthony chỉ kêu một tiếng rồi không nói gì nữa, Ken cũng hiểu được ý của con trưởng. Người yêu tennis hơn tất thảy mọi thứ như Backy sao có thể chấp nhận yêu cầu của hắn, lại còn không có bất kì lý do gì nữa.

“Vậy đừng cho nó có cơ hội thi đấu.” Ken đứng lên đi đi lại lại trong thư phòng, “Con đi nói chuyện với huấn luyện viên của nó. . . Anthony, Hall, trước hết các con vẫn ở Nhật Bản cùng nó, chờ khi giải Kanto kết thúc các con hãy đưa nó về Luân Đôn.”

“Con cũng có quyết định này.” Nghe được tốc độ hoa nở đột nhiên nhanh hơn, Anthony càng thêm bất an, nắm tay em trai Anthony tiếp tục nói với cha về nhũng sắp xếp sau này. Hall ôm em trai vẫn không nhúc nhích, bàn tay dịu dàng vuốt tóc cậu, vì sao. . . Baby vừa rồi bỗng trở nên giống người con trai trong bức tranh như đúc. . .

Buông điện thoại, Ken nhìn ảnh chụp đứa con trên bàn, Baby, con không thể quay về bên Thượng đế, tuyệt đối không thể! Cửa mở, Ken nhìn sang thì thấy vợ mình đang kinh hoàng đứng đó.

“Ken. . . Nói cho em biết, Baby bị làm sao? Đừng gạt em!”

… . . . . .

“Là như vậy sao? Tôi biết rồi, cảm ơn cậu, Sanada.” Buổi tối, Tezuka đột nhiên nhận được điện thoại của Sanada, qua điện thoại anh đã biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Hai tay đan chặt trên trán, Tezuka ngồi im lặng thật lâu, khi tiếng chuông đồng hồ báo chín giờ ở dưới lầu vang lên anh mới buông tay. Cầm lấy ảnh chụp chung của mình và Ogihara trên bàn, trên mặt Tezuka tuy vẫn bình tĩnh như trước nhưng ánh mắt cực kỳ thâm trầm. Nghĩ đến chuyện về bức tranh mà Anthony nói cho anh, chẳng biết vì sao tim Tezuka nhảy lên liên hồi. Vì sao tháo Power Ankle thì Ogihara lại rơi vào trạng thái này, anh có thể khẳng định, chuyện đó và Power Ankle không có liên quan, dù sao bọn họ đều có thói quen đeo Power Ankle, vậy rốt cuộc vấn đề là ở đâu?

Còn cả mùi hương của Ogihara, anh chắc chắn mùi hương đó càng ngày càng rõ ràng, tuy rằng rất ít nhưng đúng là tăng lên.

Bức tranh, người con trai, hoa. . . “Đôi cánh thiên sứ” xuất hiện. . . buổi tối Ogihara phát sốt và hôn mê một cách không bình thường. . . Những chuyện này rốt cuộc liên hệ như thế nào. . . Lẽ nào, Ogihara thật sự là. . .

Không thể nào, anh không tin thế giới này thực sự có thiên sứ, đó chẳng qua chỉ là nhân vật tín ngưỡng, anh không tin trong thế giới thực này lại tồn tại thiên sứ, nhưng việc này nên giải thích như thế nào?

Tháo kính ra, Tezuka xoa con mắt, nếu như tất cả hoa đều nở. . . Trên người Ogihara sẽ phát sinh chuyện gì? Là tốt, hay xấu. . . Lần đầu tiên Tezuka có cảm giác bất lực với chuyện trước mắt mình, sự bất lực này làm anh thấy nôn nóng. Nuốt nước bọt, anh bắt mình phải tỉnh táo lại. Đột nhiên, điện thoại di động rung lên, thấy tên trên màn hình Tezuka lập tức nghe máy.

“Tezuka. . .” Trong điện thoại, giọng Ogihara có chút khàn khàn, hình như vừa mới tỉnh ngủ.

“Itsuki-chan, đang ngủ à?” Nghe được giọng của Ogihara, tâm Tezuka hồi lại một chút.

“Tôi vừa tỉnh ngủ. . .” Nằm trên người nhị ca, Ogihara gọi điện thoại cho Tezuka, “Tezuka, anh nói ngày mai sẽ đến đón tôi cùng đi sân bóng đúng không?”

“Ừ.” Tezuka đáp.

“Tezuka, đã bốc thăm rồi nhỉ, đối thủ ngày mai của chúng ta trong trận đầu là ai?” Còn chút buồn ngủ, Ogihara không biết giọng của mình làm đối phương cảm thấy vui vẻ hơn một chút.

“. . . Là Hyotei. . .” Nghĩ đến đối thủ trận đầu, Tezuka xoa lên khuỷu tay trái của mình.

“Hyotei sao. . .” Cơn buồn ngủ của Ogihara biến mất, Hyotei. . . Kí ức từ rất lâu lại mở ra, dường như cậu đã từng xem trận đấu đó, xem những trang truyện về nó. . . “Tezuka. . . Anh tin tôi sao?”

Tezuka khẽ nhíu mày, “Tin.” Vì sao lại hỏi như vậy.

“Tezuka, tôi cùng anh luyện tập lâu như vậy, ngày mai hẳn là anh nên để tôi xem kết quả luyện tập ra làm sao nha.” Tezuka chắc sẽ gặp Atobe. . . Cậu không muốn biết kết quả trận đấu, cậu không muốn thấy bạn của mình bị thương, “Tezuka, ngày mai dùng tay phải được chứ? Tôi muốn biết mình có đủ tư cách làm người bồi luyện của anh không.”

Tezuka không lập tức trả lời mà chỉ tự hỏi, tay phải. . . Trận đấu ngày mai rất quan trọng, anh có nên đáp ứng hay không.

“Tezuka. . . Anh phải tin tưởng việc tập luyện của chúng ta. . .Với lại, anh cũng phải tin tưởng mọi người.” Thấy Tezuka chậm chạp không có trả lời, Ogihara sốt ruột.

“Tôi biết.” Nhìn “Ogihara” trên bàn, Tezuka mở miệng, “Tôi sẽ dùng tay phải.” Anh lại một lần nữa đánh vỡ nguyên tắc của mình.

Bên kia truyền đến một tiếng thở ra đầy tức giận, rồi có tiếng nói: “Tezuka, ngày mai tôi sẽ mang theo đồ ăn ngon, anh đừng tới đón tôi sớm quá.”

“Ừ, đừng quá mệt mỏi.”

Kết thúc cuộc nói chuyện, Tezuka thở dài, trận đấu ngày mai. . .

… . . .

“Baby, anh muốn bàn với em một việc.” Suy nghĩ một chút nên nói như thế nào xong, Anthony nói.

“Dạ?” Quay người một cái, Ogihara nhìn đại ca ngồi ở bên giường.

“Baby, hôm nay em đánh bóng xong thì rất mệt mỏi, anh chưa từng thấy em như vậy. Hơn nữa, bây giờ thân thể em bị một ít bệnh lặt vặt, anh nghĩ. . . trước khi em khỏe lại, có thể không chơi bóng không, đúng hơn là không hề tham gia bất kì trận đấu nào, kể cả đấu tập hay là trận đấu không chính thức như hôm nay.”

Từ trên người nhị ca chuyển lên người đại ca, hai tay Ogihara ôm lấy thắt lưng đại ca, “Anh. . . Em làm anh lo lắng phải không?” Cậu không biết trạng thái này của mình là như thế nào, nhưng sau khi kết thúc cậu sẽ mê man, khiến cậu rõ ràng một chút về thân thể của mình, cậu như vậy. . . đúng là không thích hợp.

“Baby, anh tin tưởng tình trạng này rất nhanh sẽ qua, chỉ là tạm dừng một thời gian mà thôi, sẽ không lâu lắm đâu.” Baby gầy, cánh tay ôm mình cũng không rắn chắc như trước. Thượng đế, rốt cuộc muốn chúng con phải làm như thế nào Người mới buông tha Baby của chúng con.

“Vâng, em nghe anh.” Ogihara nâng thân lên hôn đại ca một cái, “em sợ anh lại đánh mông em lắm, mông em đến giờ vẫn còn đau đây này.”

“Baby, đến đây, nhị ca xoa xoa cho em.” Hall mở rộng vòng tay với em trai.

“Hì hì, vẫn là nhị ca tốt nhất.” Ogihara nhào tới trên người nhị ca, “Nhị ca, sau này em phạm sai lầm anh cũng không thể giống đại ca đánh mông em nha, bị người khác biết em sẽ rất mất mặt đó.”

“Chỉ cần em ngoan thì đại ca sẽ không đánh em.” Nhéo nhéo cái mũi đang bất mãn của em trai, Anthony yên lòng. Sau đó đến nhà bếp lấy cơm tối cho cậu, đến tối rồi, đối với buổi tối bây giờ anh đã bắt đầu có sự bài xích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.