Hoàng Tử Trường Nữ Sinh

Chương 14: Chương 14: CHƯƠNG 14




Với mục tiêu báo thù lớn lao trong lòng tôi liền chạy về ký túc xá tìm ba cô bạn cùng phòng để nhờ họ làm quân sư cho mình. Mới nghe tôi nói qua tình hình thì cả ba cô bạn đều cười ngặt nghẽo còn không quên khen Gil rất biết nhìn mặt đặt tên khiến cho tôi tức muốn chết. Phải cho tới khi tôi ra sát chiêu vừa bóp cổ vừa đe dọa thì cả ba mới chịu nín cười rồi bắt đầu cố vấn cho tôi.

Nói thì dễ mà thực hành thì mới biết là khó. Bởi vì với một người khá là hoàn mỹ như Gil thì đặt một cái biệt danh cũng đòi hỏi nhiều vấn đề,nếu nghe chói tai quá cũng không được,mà nghe hấp dẫn thì lại chẳng trả được thù trong lòng. Cho nên suốt cả buổi chiều chúng tôi cùng ngồi vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa được ưng ý.

Minh Nguyệt thì khỏi phải nói,cậu ấy đưa là một tá cái tên nghe muốn nổi da gà da vịt lên luôn. Từ hoàng tử ếch tới hoàng tử cóc nhái,từ chuột tới mèo cho tới vịt gà ,từ cá mật cho tới cá voi rồi thì cá đuối. Thật sự là trên rừng dưới biển có gì cậu ấy cũng lôi ra hết khiến cho chúng tôi cứ há hốc miệng ra mà không biết phản ứng thế nào. Cá nhân tôi mỗi khi nghe cậu ấy nói ra một cái tên thì liền liên tưởng ra Gil và vẻ mặt đen xì của cậu ta khi nghe tôi gọi như vậy. Tôi thực sự không dám và cũng không nỡ gọi cậu ta như vậy.

Tường Vi thì vẫn theo trường phái tiểu thuyết ngôn tình,cố vấn một loạt các danh xưng của những nhân vật chính,có soái ca,có nam thần,rồi thì ác ma lạnh lùng,thiên sứ ấm áp… Tôi nghe mà còn nổi da gà hơn cả những biệt danh Minh Nguyệt đã nêu ra.

Linh Lan thì lại đưa ra mấy cái tên trong các bộ phim nổi tiếng nước ngoài như ma cà rồng,người nhện,siêu nhân,dị nhân,thậm chí cả tên của kẻ mà ai cũng biết là ai trong Hary Potter cậu ấy cũng không bỏ xót. Tôi thực sự rất muốn quỳ xuống tặng cho các cậu ấy một lạy vì trí tưởng tượng quá mức tưởng tượng đó.

Mất cả buổi chiều mà không có kết quả gì tôi cũng có chút ảo não. Ba cô bạn sau khi nói khô miệng mà tôi không chọn được gợi ý nào thì cũng bỏ cuộc và kéo nhau đi ăn cơm. Tôi cũng đành gác lại chuyện đó mà chạy theo họ,dù sao vẫn phải ăn no bụng đã.

Buổi tối sau khi học bài xong liền lên mạng xem chút ít tin tức. Chủ yếu là xem mình có bị chụp lén rồi tung lên mạng nữa không. Cũng may là không có,vào facebook thì phát hiện lượng người theo dõi lại tăng lên nhiều,tin nhắn xin kết bạn cũng đầy ắp khiến tôi cũng lười đọc. Đang định tắt máy đi ngủ thì đột nhiên thấy trên bảng tin xuất hiện một trang đề xuất có tên là Thỏ bảy màu. Lúc này bỗng nhiên trong đầu lóe sáng một ý tưởng,sau một chút suy nghĩ thì tôi cũng đưa ra quyết định. Gil cứ thế có biệt danh “thỏ bảy màu”.

Tiết thể dục tuần này lớp tôi và lớp Gil lại trùng lịch học. Cho nên mọi chuyện lại lặp lại như buổi đầu tiên. Sau khi học xong phần Aerobic của mình tôi và Tường Vi lại cùng mọi người ra xem các bạn khác tập bóng. Gil vẫn như cũ nổi bật và được yêu mến,tất cả tiếng reo hò cổ vũ đều là tên Gil. Tôi dù ngồi im lặng xem nhưng cũng bị nhiều ánh mắt chú ý,tôi biết họ đang nói gì sau lưng mình. Nhưng tôi đã và đang dần thích ứng với những ánh mắt và lời bàn tán đó,bởi vì Gil nói đúng,tôi càng để tâm họ càng nói nhiều hơn mà thôi.

Lúc kết thúc bài tập Gil bỗng đi về phía tôi sau đó cúi xuống nhìn tôi rồi cười hỏi.

– Cậu thấy tôi chơi bóng tốt không. Có phải rất cừ không.

Tôi buồn cười mà đáp.

– Ừ thì cũng được, giỏi hơn mấy bạn mới bắt đầu tập rồi.

Gil nghe vậy liền hơi cau mày đưa tay gõ vào trán tôi rồi nói.

– Cậu được lắm,còn dám khen đểu tôi. Có tin tôi gọi to tên cậu lên không.

Nếu là hôm qua thì tôi sợ chứ hôm nay thì không hề. Cho nên tôi liền đáp.

– Cậu cứ gọi đi,gọi đi rồi đừng có hối hận.

Gil nhìn tôi chăm chú một chút rồi nói.

– Xem ra cậu có vũ khí bí mật gì rồi phải không.

Tôi có chút đắc ý hỏi ngược lại.

– Cậu nói xem.

Gil im lặng một chút rồi ra vẻ bỏ cuộc mà nói.

– Dù sao thì tôi cũng không muốn mạo hiểm đâu. Thanh danh hoàn mỹ của tôi không thể bị hủy trong tay cậu,còn biệt danh của cậu thì sớm muộn gì mọi người cũng tự nhận ra thôi.

Tôi tức giận lườm Gil còn cậu ta thì cười vui vẻ rồi đi thay đồ. Tường Vi nãy giờ vẫn im lặng liền nói với tôi.

– Chi à. Có vẻ như cậu yếu thế rồi á.

– Còn lâu. Trạng chết thì đế cũng băng hà,cậu ta mà đi rêu rao lung tung thì tôi cũng cho cậu ta chìm luôn.

– Ghê nhỉ.

– Cậu cứ chờ xem.

Tường Vi cũng không tiếp tục đề tài này nữa nên chúng tôi cùng nhau trở về lớp. Suốt cả buổi học vẫn bị ấm ức vì cái vẻ tự tin đáng ghét của Gil khi rời đi. Đúng là kẻ kiêu ngạo mà.

Dù có ghét thì chiều hôm nay chúng tôi vẫn phải cùng nhau dẫn chương trình. Lúc mới tới phòng phát thanh tôi liền làm như không thấy Gil và chỉ ngồi đọc kịch bản một mình. Gil nhìn tôi vài giây sau đó cười khẽ rồi lên tiếng.

– Bạn gấu ơi…

– Bạn gấu à…

– Bạn gấu đang giận đấy à.

– Bạn gấu đừng giận nữa mà. Chúng ta phải tập kịch bản cùng nhau chứ.

– Chi …

– Thùy Chi.

– Chi…pu…

– Chi..pu..pu..

Trước sự phiền phức mà Gil gây ra tôi cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng.

– Cậu nói đủ chưa thỏ bảy màu kia.

– Ủa.. ủa.. cậu nói ai vậy.

– Còn ai trồng khoai đất này.

– Tức là cậu nói tôi là thỏ á.

– Thỏ bảy màu.

– Cậu nghĩ đâu ra cái tên thấy ghê vậy.

– Trên facebook đó. Thấy hợp với cậu quá luôn.

– Cậu nghĩ sao mà nói hợp với tôi vậy. Tôi đẹp trai,phong độ thế này chỗ nào giống thỏ.

– Tôi thấy giống là giống.

– Thì ra cậu muốn trả thù tôi đấy à.

– Thế thì sao.

– Gấu ham ăn,bạo lực.

– Thỏ bảy màu..

– Chi pu pu..

– Thỏ bảy màu..

Giằng co một hồi cuối cùng Gil là người chịu thua trước. Cậu ta nói.

– Thôi thôi tôi đầu hàng. Hay là xem như chưa từng có những cái tên đó đi nha.

– Còn lâu. Tôi cứ gọi cậu là thỏ bảy màu đấy.

– Vậy hay tôi gọi cậu là gấu cậu gọi tôi là thỏ thôi . Bỏ cái câu bảy màu đi được không.

– Không thích,cứ gọi bảy màu đấy.

– Cậu mà gọi lần nữa tôi bịt miệng cậu lại đấy. Dùng miệng tôi để bịt đấy,mà người ta hay gọi là hôn môi ấy. Cậu cứ thử gọi lần nữa đi.

– Cậu…. Thỏ…b…

Tôi còn chưa kịp nói ra câu sau thì thấy gương mặt Gil để ghé sát lại phía mình nên liền nghiêng người né tránh rồi đưa tay che lấy miệng mình. Gil thấy tôi như vậy liền mỉm cười rất đắc ý rồi nói.

– Xem ra còn biết sợ.

Tôi thấy khoảng cách hai người đã an toàn thì liền bỏ tay khỏi miệng rồi tức giận nói.

– Ai thèm sợ cậu.

– Ừ,không sợ. Chỉ là xấu hổ phải không,mặt cậu đỏ rồi kìa.

– Cậu đi chết đi..

Cuộc tranh cãi tạm chấm dứt khi chuẩn bị tới giờ phát sóng trực tiếp chương trình. Trong công việc chúng tôi vẫn nghiêm túc và hợp tác với nhau khá ăn ý.

Sau khi kết thúc chương trình tôi liền cầm túi xách rồi bỏ đi trước. Gil phải lo tắt các thiết bị thu âm rồi mới ra sau. Hôm nay tôi không thèm đợi cậu ta cùng về ký túc xá nữa. Cậu ta là đồ đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.