Sắp tới ngày nhà giáo Việt Nam nên nhà trường muốn tổ chức một số
hoạt động ngoại khóa để chào mừng. Mọi năm thường tổ chức các chương
trình văn nghệ và các hoạt động thể thao. Năm nay cũng không ngoại lệ.
Văn nghẹ thường là các tiết mục ca hát,nhảy múa,diễn kịch và cắm hoa. Thể thao thì chủ yếu là bóng chuyền và bóng rổ,tất cả các tiết mục đều
được sự hưởng ứng nhiệt tình từ tất cả các khối lớp.
Văn hóa văn nghệ thì gần như lớp nào cũng tham gia còn phần thể thao
thì chia thành ba đội là năm nhất,năm hai và năm cuối. Thi đấu vòng tròn và tìm ra đội vô địch,đội hình năm nhất của trường lần này không thể
thiếu sự góp mặt của Gil,thậm chí là cậu ta còn tham gia ở cả hai môn là bóng chuyền và bóng rổ. Chưa kể cậu ta còn phải cùng tôi đảm nhiệm vai
trò dẫn chương trình cho buổi văn nghệ ngày lễ chào mừng.
Theo quy định thì các thành viên thuộc tổ truyền thanh của hội học
sinh sẽ được miễn tham gia các phần thi khác. Tuy nhiên Gil lại là một
vị trí không thể thiếu của cả đội bóng rổ lẫn bóng chuyền cho nên cậu ta không thể vắng mặt. Nếu không có Gil vị trí chủ công và tiên phong
không ai đảm nhận được,mà bên đội năm nhất thì không muốn chịu thua các
tiền bối khóa trên.
Tường Vi cũng được cử làm đại diện tham gia vào phần thi cắm hoa.
Thành ra cậu ấy cả ngày lên mạng xem bí kíp và nhờ người mua hoa vào
thực hành. Cả phòng thì ngộp cả mùi hoa,cả phòng đều bầy các bình hoa
khiến cho ba đứa còn lại chúng tôi rất lo lắng.
Linh Lan và Minh Nguyệt thì tham vào phần thi làm báo. Bởi vì Linh
Lan vẽ rất đẹp. Phần thi này hai cậu ấy tràn đầy niềm tin sẽ về nhất.
Riêng tôi thì tận dụng quyền ưu tiên tối đa dành cho hội viên của tổ
truyền thanh nên nhất quyết không tham gia vào một môn nào hết. Chỉ
chuyên tâm chờ làm MC cho buổi lễ mà thôi. Các cô bạn cùng phòng cũng vì thế mà lại ghen tị với tôi mấy ngày liền.
Phần thi thể thao diễn ra sớm hơn một tuần so với ngày lễ. Bởi vì
buổi sáng còn đi học cho nên các phần thi đấu đều diễn ra ở buổi chiều.
Cứ cách một ngày sẽ đấu một trận,tuy nhiên vì tham gia cả hai môn nên
Gil gần như ngày nào cũng phải thi đấu.
Ngày thứ hai bắt đầu thi đấu bóng rổ. Bởi vì các cô bạn đều bận rộn
với phần thi của mình nên tôi bị cho ra rìa,vậy nên tôi đành lủi thủi
một mình đi xem thi đấu. Lúc tới phòng thi đấu thì cũng hơi bị choáng vì ở đây đã rất đông người. Dù hai đội vẫn còn đang khởi động nhưng các cổ động viên đều rất sôi nổi. Cũng may là ngôi trường này đã xây một căn
phòng thể thao gần như đạt chuẩn một nhà thi đấu dù quy mô nhỏ hơn một
chút nhưng vẫn dư sức chứa vài trăm chỗ ngồi,ngoài những bạn có nhiệm vụ hoặc bận vì phần thi ra thì gần như cả trường đều đến đây xem đấu. Hôm
nay là đội hình năm nhất đấu với năm hai,khán giả hai bên đang ra sức la hét lấy uy với đối thủ. Còn có cả băng rôn cổ vũ rất chuyên nghiệp nữa.
Khi tôi còn đang bối rối không biết nên ngồi chỗ nào thì một vài tiếng gọi đã vang lên.
– Bạn gái của Hoàng Tử nhanh lại đây.
– Lại đây đi Công Chúa.
– Nhanh lại đây đi cỗ vũ cho Hoàng Tử đi. Trận đấu sắp bắt đầu rồi.
Tôi còn đang bị rối loạn không biết nên làm sao thì đã bị người ta
nắm tay kéo ngồi xuống ghế ,dường như sự có mặt của tôi khiến cho khán
đài năm nhất càng sôi nổi hơn. Họ la hét tới mức tôi ù hết cả tai..
Dưới sân Gil đang khởi động hình như cũng linh cảm được gì đó nên
liền ngẩng đầu nhìn về phía tôi đang ngồi. Sau khi thấy tôi trong đám
fan girl siêu cuồng của cậu ta thì cậu ta liền mỉm cười xem như chào
hỏi. Nhưng mà hậu quả thì cũng không phải dạng vừa đâu. Ngay lập tức các fan cuồng la hét..
– Trời ơi,Gil vừa nhìn chúng ta. Cậu ấy còn mỉm cười nữa.
– Hoàng Tử của tôi. Cậu ấy cười khiến tôi muốn vỡ tim mất thôi.
– Ánh mắt ấy thật ấm áp. Nụ cười ấy thật quyến rũ.
– Hoàng Tử,cậu cố lên nha. Đánh bại các tiền bối để giành chức vô địch. Cậu luôn giỏi nhất.
– Hoàng Tử,Hoàng Tử…
Tôi thật sự rất muốn đưa tay lên bịt tai lại để bảo vệ đôi tai đáng
thương của mình nhưng nhìn những khuôn mặt phấn khích kia tôi lại không
dám. Lỡ họ giận lên đánh hội đồng tôi thì sao,các fan cuồng luôn rất
đáng sợ mà. Vậy nên tôi đành đau khổ để đôi tai đáng thương chịu
khổ,trong lòng thì cầu nguyện mình còn toàn mạng trở về.
Khi trận đấu bắt đầu tôi cũng không thoát khỏi tâm trạng hồi hộp khẩn trương. Dù thế nào thì tôi cũng là một thành viên của năm nhất và cũng
mong đội mình thắng lợi. Cho nên tôi cũng dần bị cuốn vào trận đấu,bắt
đầu hò hét cùng mọi người cổ vũ cho Gil và cả đội. Thực lòng tôi chưa
bao giờ phủ nhận chuyện Gil là một người rất quyến rũ,khi cậu ấy chuyên
tâm chơi thể thao lại càng quyến rũ. Mái tóc ngắn ướt sũng mồ hôi,khuôn
mặt đẹp không góc chết đầy quyết tâm và dáng người cao gầy hoàn mỹ,tất
cả đều tản mát ra một loại mê lực khiến không ai cưỡng chế lại được mà
si mê.
Gil là trung tâm của đội bóng. Là tiên phong ghi điểm chủ lực của
đội. Mỗi khi nhận được bóng là cậu ấy nhanh như sóc chạy về phía rổ đối
phương và ghi điểm. Đội năm hai cho dù biết được và tìm cách ngan cản
nhưng đều rất khó,trừ khi họ phạm lỗi với cậu ấy. Mà phạm lỗi thì Gil
lại ném phạt,tỷ lệ ghi điểm luôn trên 95%.
Trận đấu diễn ra hơn một giờ mới kết thúc. Đội năm nhất chúng tôi dựa vào sự xuất sắc của Gil mà giành thắng lợi trước các tiền bối năm hai. Lúc này các cô
bạn fan cuồng của Gil đã vui tới nước mắt đầm đìa mà ôm nhau vừa khóc
vừa cười vừa nhảy nhót. Nhìn cảnh tượng như thế tôi lại mơ tới viễn cảnh một ngày bóng đá nam Việt Nam đoạt huy chương vàng Sea Game. Có lẽ hàng triệu người Việt Nam cũng sẽ khóc,cười,nhảy múa như vậy. Mà thôi,chuyện xa vời ấy cứ để tương lai đi.
Hiện tại tôi chỉ muốn chạy về phòng để không phải hành hạ đôi tai
đáng thương nữa. Cũng là vì lúc nãy khi tham gia hò hét cỗ vũ họng cũng
có chút đau,điều này rất nguy hiểm vì tôi còn phải giữ giọng cho buổi lễ vào cuối tuần. Hôm đó nếu tôi lên sân khấu trước toàn trường mà phát ra giọng khàn khàn như vịt thì chắc xấu hổ tới không biết tìm đâu ra chỗ
trốn mất thôi.
Thế nhưng tôi lại không thoát được các bạn fan cuồng của Gil. Khi họ
kéo nhau xuống sân chúc mừng đội cũng không quên lôi theo tôi nữa. Tôi
rất muốn thoát khỏi tay họ mà chạy nhưng lại không dám,chỉ đành đau khổ
để họ kéo đi theo.
Lúc xuống sân cả đội cũng đang ăn mừng. Mọi người cùng vây quanh Gil
và cười nói vui vẻ,bởi vì Gil khá cao so với các bạn còn lại nên cậu ra
dễ ràng xuyên qua vòng vây thấy được đội hình đang chạy tới. Ánh mắt
mang theo ý cười của cậu ta nhìn tôi,rõ ràng là có chút tự đắc trong đó.