Không có
chuyến bay thẳng nên chúng tôi bay ra Hà Nội rồi đi xe lên SaPa. Đây
không phải lần đầu tôi thấy tuyết vì thời gian du học ở Mỹ tôi đã trải
qua bốn mùa đông rất lạnh lẽo rồi. Tuy nhiên cái lạnh khi ấy là cái lạnh thấu tâm can,cái lạnh cô đơn và tủi hờn. Còn hôm nay cái lạnh thật
khác,trong sự lạnh lẽo lại có những dòng nước ấm áp chảy qua,lạnh nhưng
tràn đầy nhiệt huyết sinh lực...
Gil cũng đi công tác ở Hà Nội
vài lần vào mùa đông nhưng Hà Nội không có tuyết. Chính vì thế khi mà
tận mắt nhìn thấy những con đường bị tuyết phủ trắng, những ngọn đồi
tuyết trắng mênh mông như biển thì Gil vô cùng thích thú. Cậu ấy khác
ngày thường rất nhiều,luôn nói không ngừng và chỉ cho tôi những điều thú vị cậu ấy thấy được. Những lúc thế này Gil đáng yêu vô cùng.
Chúng tôi đặt phòng tại một nhà nghỉ ở gần nơi trượt tuyết để tiện di chuyển. Bởi vì du khách tới đây vào mùa đông rất nhiều nên phòng ở có khi sẽ bị cháy, cũng hên cho tôi và Gil là vẫn kịp đặt được phòng.
Với tâm
lý háo hức nên không cần nghỉ ngơi sau chặng đường dài từ Hà Nội lên Gil đã kéo tôi ra ngoài chơi tuyết. Chúng tôi đã đặc biệt sắm tất cả những
vật dụng cần thiết cho chuyến đi này từ áo ấm, mũ len,khăn quàng,găng
tay, giầy ủng ... Tuy nhiên ở cái lạnh âm độ thì chúng tôi vẫn rét tới
mức răng đánh vào nhau lập cập..
Hai đứa cùng nắm tay nhau đi
trên con đường đầy tuyết, dấu chân chúng tôi in lại trên đường. Những
hình ảnh thật đẹp, giống như những cảnh quay trong các bộ phim truyền
hình Hàn Quốc tôi vẫn hay xem..
Chúng tôi cùng nhau chơi ném
tuyết, cùng đắp người tuyết và thử cảm giác nằm trên lớp tuyết mềm mại.
Điều ước của tôi ngày xưa cuối cùng cũng được thực hiện và thật hạnh
phúc vì người đã cùng tôi thực hiện ước mơ này không ai khác chính là
Gil..
Là con gái chắc chắn ngày bé ai cũng mơ ước có một chàng
hoàng tử cho riêng mình. Chúng ta đã vẽ ra biết bao hình hài cho chàng
hoàng tử đó. Từ vẻ đẹp như những vị thần,từ sự oai hùng khi cưỡi trên
lưng bạch mã và giải cứu thế giới. Tôi cũng không ngoại lệ,tôi cũng có
một chàng hoàng tử trong mơ của mình, và tôi đã tìm được người ấy. Hoàng tử của tôi chính là Gil..
Có thể những ai nghe được câu chuyện
của chúng tôi sẽ ghen tị, sẽ nói rằng chúng tôi có được hạnh phúc dễ
dàng hơn nhiều những cặp đôi đồng giới khác. Nhưng có lẽ họ không biết,
hạnh phúc của chúng tôi ngày hôm nay cũng trãi qua không ít thăng trầm
thử thách. Mà tôi nghĩ thử thách lớn nhất chính là niềm tin,sự thủy
chung và lòng kiên định. Nếu chúng tôi bất cần nông nổi bỏ đi thì gia
đình chúng tôi đã bị tổn thương, nếu chúng tôi buông xuôi tuyệt vọng mà
tìm tới cái chết thì không chỉ gia đình tổn thương mà sẽ còn khiến cho
mọi người cảm thấy tội lỗi và khổ sở. Còn nếu không kiên định mà rời bỏ
nhau thì chắc chắn sẽ mất nhau.. Hạnh phúc không dễ có nhưng cũng không
khó giữ, chỉ cần chúng ta luôn kiên trì và tin tưởng vào nhau.
Những ngày ở SaPa chúng tôi thường cùng nhau đi trượt tuyết. Tham gia các
hoạt động vui chơi của người dân bản địa. Cùng đi chợ và mua những món
quà lưu niệm về cho bạn bè và người thân. Chúng tôi cũng chụp rất nhiều
hình để lưu giữ lại những kỷ niệm vui vẻ cùng nhau..
Kết thúc
chuyến du lịch chúng tôi lại trở về với công việc thường ngày của mình.
Mọi thứ đều đang rất suôn sẻ, cuộc sống hiện tại khiến chúng tôi rất hài lòng.
Gil vẫn ấp ủ về một đám cưới đúng nghĩa cho chúng tôi
nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa thực hiện được. Bởi vì tính chất công
việc đôi khi cũng không cho phép, nhưng có thể trong một tương lai gần
chúng tôi sẽ hiện thực được điều ấy. Tôi tin tưởng khi khán giả và những người yêu mến chúng tôi biết được cũng vẫn sẽ ủng hộ và yêu thương
chúng tôi. Bất cứ một tình yêu nào trên đời cũng xứng đáng nhận được
những lời chúc phúc của mọi người...
Quan hệ giữa gia đình tôi và gia đình Gil cũng dần được kéo gần lại. Hai bên gia đình cũng có nhiều
buổi đi ăn tối cùng nhau. Hiện tại tôi và Gil đã mua nhà và ở riêng
nhưng chúng tôi vẫn giành khá nhiều thời gian cho hai bên ba mẹ. Chỉ cần dùng sự chân thành để đối diện thì mọi khúc mắc đều sẽ được hóa giải
theo thời gian...
Bởi vì cả hai chúng tôi đều rất yêu thích trẻ
con nên sau này nhất định sẽ có một đứa con chung với nhau. Thời đại
khoa học phát triển vượt bậc nên hai người phụ nữ hoặc hai người đàn ông có con với nhau cũng không phải là không được. Và không gì hạnh phúc
hơn khi được ôm trong tay đứa con chung của chúng tôi. Có lẽ ngày ấy
cũng sẽ không xa lắm..
Chúng tôi thường trò chuyện nhiều về đề
tài đứa trẻ. Gil luôn muốn đứa trẻ của chúng tôi phải xinh đẹp như tôi,
còn tôi lại muốn con mình phải thông minh và giỏi thể thao như Gil.
Chúng tôi cùng tranh luận rất nhiều với nhau và sau cùng thì thống nhất
là con chúng tôi sẽ có tất cả những ưu điểm tốt nhất của hai mẹ. Tuy
nhiên điều đó có thành sự thật hay không thì vẫn chưa thể biết..
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Với tôi hạnh phúc mỗi ngày là được ngủ trong vòng
tay của Gil, thức dậy sẽ nhìn thấy cậu ấy đầu tiên, cùng cậu ấy đi làm,
cùng cậu ấy dùng bữa, cùng đi mua sắm, cùng làm việc nhà.. Chỉ cần ở bên Gil thì mỗi phút mỗi giây đều là hạnh phúc..
Hạnh phúc này chúng tôi có được cũng không hề dễ ràng. Cho nên mỗi phút mỗi giây chúng tôi đều trân trọng...
.......
End...
Chính thức kết thúc truyện. Cám ơn các #daiacma đã luôn ủng hộ #tieuacma
trong thời gian qua. Và mong sẽ ủng hộ trong những truyện khác nhé.