Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chương 12: Chương 12




Chương 11

Đợi cho phụ hoàng và chúng ta ngồi vào chỗ của mình, ca ca và bá quan văn võ mới đứng lên, lại theo lệnh phụ hoàng mà ngồi vào vị trí. Nghi thức đón dâu sắp bắt đầu, trước khi bắt đầu, ca ca còn quay lại tặng ta một nụ cười ấm áp. Ta cũng mỉm cười cho ca ca an tâm.

Như Ý không có động tác hay biểu cảm dư thừa nào, chỉ cần tay ta vẫn đang trong tay nó, nó liền an tâm mà bất động.

Nghi thức bắt đầu rồi, ca ca một lần thành thân cùng ba nữ nhân, kiểu hôn lễ này ta lần đầu chứng kiến đấy. Cơ mà các thần tử hình như thấy mãi thành quen rồi, việc này ở đây cũng không phải hiếm thấy.

Ba nữ nhân này đều che khăn voan, y phục cũng dày nặng, căn bản không nhìn ra diện mạo và hình dáng thực của các nàng. Chỉ có thể dựa vào phẩm cấp của áo cưới mà nhận ra chính phi.

Xong đoạn nghi thức chán đến chết kia là tiệc rượu. Có lẽ bởi phụ hoàng ở đây nên thần tử đều rất câu nệ, cho nên yến hội bắt đầu được một lát, phụ hoàng liền ra về. Ta cũng vì không chịu được ánh mắt hiếu kì dò hỏi của bọn họ nên cũng dắt Như Ý đi cùng phụ hoàng. Ca ca đưa chúng ta lên xe, khe khẽ nói với ta, “Ngày mai tới xem ngươi.”

Ta chớp chớp mắt, ý bảo đã biết, rồi rời đi.

Trên đường hồi cung, phụ hoàng cũng không nói lời nào nữa.

Hôm nay là đại hôn của ca ca, ông không cho mẫu hậu tới dự, có thể thấy được ông đã quyết ý cho nhà ngoại một kích thật mạnh.

Ta nắm tay Như Ý yên lặng hồi cung, từ lúc ta bắt đầu cao hơn nó, Như Ý liền thích ta cõng nó đi.

Bởi nó thật nhỏ gầy, cõng nó cũng không tốn sức nhiều.

Ngày hôm nay ca ca đại hôn, phồn hoa qua đi, ngực lại có chút cảm giác thê lương.

Một lúc sau, tới noãn các, Như Ý liền chui vào lòng ta, ta ôm lấy nó, trầm mặc đợi cảm giác u ám này qua đi.

Hai năm nay ta đã thử dạy Như Ý một vài thứ, có điều hiệu quả rất nhỏ. Chỉ có phương diện âm luật là nó học không tệ. Ngoài ra nó còn có một khả năng, đó là đặc biệt mẫn cảm với cảm xúc của ta. Vui buồn, yêu ghét của ta, cho dù dấu kín cỡ nào, Như Ý đều có thể cảm thụ được. Có đôi khi ta hoài nghi, liệu có phải vì nó không tiếp thu được nhiều tri thức của thế tục, cho nên mới có kiểu trực giác của “dã thú” nào đó chăng?

Như Ý dựa đầu vào vai ta, hai tay vòng quanh thắt lưng ta, giọng hơi nghi ngại, “Tiểu Thu?”

Dứt ra khỏi tâm tình nặng nề, thấy Như Ý đang nhìn ta lo lắng, liền mỉm cười.

Xoa xoa đầu nó, “Như Ý, đói bụng không?”

Vừa rồi ở yến hội, chúng ta mới ăn được vài miếng thôi.

Như Ý sờ sờ bụng, gật đầu, “Đói bụng”

Ta sai người chuẩn bị điểm tâm và đồ ăn, cùng Như Ý dùng bữa. Trước đây còn có ca ca cùng ăn, sau này có lẽ chỉ còn lại hai chúng ta. Như Ý hôm nay có vẻ thật đói nên ăn đến ngon miệng.

Điều này làm ta nghĩ tới một chuyện thú vị. Lấy tình trạng thân mình và tính tình Như Ý hiện tại là không thích hợp học võ. Hơn nữa Như Ý bình thường cũng không thích chạy nhảy, chỉ luôn thích rúc vào bên ta. Ta từng muốn giúp nó rèn đúc thân thể một chút, bèn đem quần áo, giày tất và bát ăn của nó làm nặng một chút. Kết quả lúc Như Ý ăn cơm liền không nâng nổi bát, nước mắt lưng tròng nhìn ta. Đối mặt với Như Ý căn bản là ta không thể cứng rắn nổi, thế là bữa đó thành ta đút cho nó từng miếng. Lúc mặc đồ vào, Như Ý bước đi liền ngiêng trái ngã phải, sau đó dứt khoát úp sấp trên thảm không thèm nhúc nhích khiến ta dở khóc dở cười. Cuối cùng, ta đành bỏ cuộc. Trong mỗi cuộc đấu giữa ta và Như Ý, không cần băn khoăn, Như Ý luôn thắng.

Tối hôm sau ca ca quả nhiên tới thăm ta, ta có hơi kì quái, liền hỏi, “Chẳng phải tân hôn thì ba ngày không ra phủ sao? Sao ca ca lại tới đây?”

Ca ca cười, ngồi xuống bên cạnh ta, “Trong phủ không có việc gì, gần đây vì chuẩn bị hôn sự nên chưa có thời gian cùng ngươi nói chuyện và ăn cơm đâu.”

“Các phi tử của ca ca đều đươc chứ?”

Ca ca gật đầu, “Trước đều đã gặp qua, không có vấn đề gì cả.”

Sau này ta cũng lấy vợ kiểu thế này sao? Ta cười cười, thực đáng sợ.

Nghe ca ca hỏi ta chuyện sinh hoạt, luyện võ và học tập mấy ngày nay, lại tinh tế dặn dò một phen rồi rời đi. Kì thực xa nhau có hai ngày, ca ca lải nhải như thể nửa năm, một năm mới gặp không bằng.

Phụ hoàng vốn cho ca ca nghỉ một tháng tân hôn, thế nhưng ca ca chỉ nghỉ có ba ngày liền vào triều, các thần tử đều khen ca ca biết lấy xã tắc làm trọng, phụ hoàng dường như cũng thật cao hứng.

Mỗi sáng ca ca hạ triều liền tới tẩm cung của ta, cùng ta dùng cơm trưa. Buổi chiều, ca ca không tới thư phong học nữa mà tới các bộ ngành làm việc. Theo sự sắp xếp của phụ hoàng, ca ca sẽ tới từng bộ làm việc một thời gian, giúp ca ca hiểu được cơ chế vận hành của triều đình, biết được có gì lợi có gì hại.

Ca ca cũng từng đề nghị không ít cải cách có hiệu quả.

Ta vẫn hơi lo lắng cho ca ca, vì thái tử thường dễ dàng bị quân vương nghi ngờ. Thế nhưng sau đó phát hiện ra phụ hoàng dường như có ý để ca ca nhanh chóng học tập và tiếp quản chính vụ nên cũng từ từ yên lòng.

Lúc tham gia hôn yến của ca ca, có không ít đại thần thấy được ta, sau lại dâng tấu chương lên phụ hoàng, nói ta cũng nên vào triều học tập chính vụ. Phụ hoàng thấy những tấu chương này chỉ hờ hững, không phản đối cũng không cổ vũ, khiến các thần tử không sao đoán được ý tứ. Ta và ca ca đã nói qua với nhau nên đều im lặng mà xem tình hình. Phụ hoàng nhất định có sắp đặt khác cho ta, chỉ hi vọng cái đó đừng quá gay go thôi.

Bởi mỗi ngày đều gặp ca ca nên ta chưa từng nghĩ tới chuyện sang đông cung chơi. Đã bắt đầu học kiếm pháp và chưởng pháp, dựa theo phương pháp không luyện đến cực hạn không dừng tay của Thiết Y, mỗi ngày ta đều mệt như cún vậy.

Buổi chiều còn phải vừa đeo phụ trọng luyện nội công vừa nghe Triệu Viễn giảng bài. Bởi hai năm nay ta học tập thật nghiêm túc cho nên thái độ của hắn theo đó cũng càng nghiêm túc hơn lên. Triệu Viễn mà nghiêm túc liền thành một ông thầy siêu cấp kinh khủng và nghiêm ngặt. Ta thì cái gì cũng học, gần đây Triệu Viễn bắt đầu giảng binh pháp cho ta.

Ta nghiêm trọng hoài nghi, vị văn nhân ngay cả chiến trường còn chưa thấy này sẽ chỉ nói toàn lí luận suông, thế nhưng hắn giảng về những trận chiến điển hình trong lịch sử đều phi thường sống động khiến ta nghe cũng rất hứng thú.

Sau đại hôn của ca ca gần một năm, tin mừng liền truyền ra, thái tử phi mang thai. Ta thật cao hứng, thành trưởng bối rồi nha. Vì vậy ta liền quấn quít lấy ca ca muốn tới đông cung thăm thái tử phi và đứa cháu chưa biết trai hay gái kia.

Ca ca cũng mới 16 mà thôi, vậy mà đã làm cha rồi. Ngoại trừ lúc ở bên ta, đối với người khác hay việc khác đều rất nghiêm cẩn, một số quan viên kính nể anh ấy như đối với phụ hoàng. Thế mà lúc này ta cũng nhìn thấy ý vui nhàn nhạt trong mắt ca ca, gật đầu đáp ứng mang ta đi. Quả nhiên hai ngày sau liền xin được ý chỉ của phụ hoàng, ta mang Như Ý tới đông cung chơi.

Đây là lần đầu tiên ta gặp thái tử phi và hai trắc phi của ca ca, ngoại trừ dịu dàng đúng là không có ấn tượng nào khác. Nét mặt của ca ca với các nàng cũng là nhàn nhạt, cảm giác không giống vợ chồng mà giống lãnh đạo hơn. Các nàng dường như cũng là kính ca ca, không nhìn ra cái thứ ái tình linh tinh nọ, có điều chỉ cần không khí nơi ca ca sống hòa thuận mỹ mãn, hiện tại thế là đủ. Làm thái tử, hiện tại chỉ sợ không có thừa sức mà đi tìm người yêu lí tưởng gì gì đó. Tựa như phụ hoàng vậy, có thể tìm được một người để mà yêu trong số các phi tử là một chuyện rất khó.

Vị trí nào có việc của vị trí đó, lúc ta sinh hoạt tại vị trí này đã hiểu được “quân vương vô tình” không phải lời suông. Đây là chuyện phải làm, có lẽ nói chỉ có làm như vậy mới có thể sinh tồn.

Với ta và ca ca mà nói, không bao giờ được phép coi một hành vi chính trị là đơn giản. Một ngày có chuyện xảy ra ngoài dự đoán, chúng ta phải làm rất nhiều điều tra, liên tưởng nhằm tìm ra nguyên nhân và mục đích.

Cũng may chúng ta không có nhiều anh em nên không đến nỗi phải thận trọng lắm. Có điều là phụ hoàng của chúng ta tâm tình sâu không lường được cho nên chúng ta phải suy nghĩ nhiều một chút. Ta mỗi ngày ôn văn luyện võ, mệt muốn chết, ca ca mỗi sáng vào triều, buổi chiều xử lí chính vụ, tối lại giúp phụ hoàng phê tấu chương.

Trong tình trạng này mà muốn mơ xuân tưởng thu có vẻ hơi khó a.

Chí ít ta không có, ca ca cũng không phải.

Nhưng mà, ta thật cao hứng, ca ca có con nối dõi, nếu là con trai thì địa vị của ca ca càng vững chắc rồi. Cơ mà, bất luận là nam hay nữ, ta đều thật vui vẻ. Bởi với ta, trong thế giới này, ca ca là người thân duy nhất, ngay cả Như Ý cũng không tính là thân nhân, Như Ý là người ta phải bảo hộ.

Mà con của ca ca, tụ nhiên cũng là thân nhân của ta rồi. Thân nhân nhiều lên, sao có thể mất hứng chứ?

Gặp phi tử của ca ca xong, ca ca cho các nàng lui xuống, buồn cười hỏi ta, “Tiểu Thu cao hứng?”

Cố sức gật, “Đương nhiên vui vẻ, con của ca ca sau này sẽ gọi ta là thúc thúc, chính là người thân của ta nha.”

Ca ca âu yếm xoa đầu ta, Như Ý đứng bên giật giật tay áo ta, nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Thu, cục cưng đâu?”

Hì hì, hôm nay lúc chúng ta ra cửa, ta nói với nó chúng ta đi thăm thái tử phi và tiểu bảo bảo, hắn không thấy bé cưng đâu liền bồn chồn.

“Cục cưng còn chưa ra đời ni, chín tháng nữa ta lại mang Như Ý đến xem nhé.”

Nó cái hiểu cái không, gật đầu.

Ca ca đối với Như Ý cũng như với người thường, cứ nhàn nhạt thôi, không hẳn là nghiêm khắc nhưng vẫn làm cho người ta kính sợ. Như Ý tuy không biết cái gì gọi là kính sợ nhưng rõ ràng có sợ hãi ca ca, giống như trẻ sợ người lớn hay thầy giáo vậy. Ca ca mặc dù không thân cận với Như Ý nhưng chưa từng phản đối hay ngăn cản ta thân cận và bảo hộ Như Ý. Tựa như khi xưa ca ca nói, cho dù ta muốn làm gì, anh ấy vẫn ủng hộ ta.

Lúc ta chuẩn bị ra về, ca ca đột nhiên mở miệng, “Tiểu Thu, ngươi cũng sắp 12 tuổi rồi. Hôm qua ta đã nói với phụ hoàng về việc cho ngươi vào triều học tập. Phụ hoàng nói chờ ngươi tròn 12 tuổi sẽ cho ngươi đi đu ngoạn thể nghiệm dân tình. Ngươi có ý kiến gì không? Nếu không muốn ta sẽ nói với phụ hoàng bỏ chủ ý này đi.”

Ta lắc đầu nói, “Tính tình của phụ hoàng ca ca còn không biết sao? Người đã nói như vậy tức là đã quyết định rồi, đâu phải chúng ta có thể thay đổi. Huống hồ đi ra ngoài rèn luyện cũng không phải ý tồi, ta cũng muốn nhìn xem thế giới ngoài kia ra sao. Có điều ta không yên lòng chính là ca ca, ngươi phải cẩn thận một chút, thận trọng từ lời nói tới hành động nha.”

Xưa nay thay đổi nhanh nhất chính là quân vương, hai năm nay phụ hoàng ở hậu cung ban mưa móc, tuy chưa có phi tử mang thai nhưng dù sao vẫn có khả năng đó.

Ca ca mỉm cười gật đầu, ánh sáng trong mắt chợt hiện khiến ta ấm lòng. Tuy ta không được đầu thai vào gia đình bách tính bình thường nhưng cảm tình của ta và ca ca vẫn giống như tình cảm anh em bình thường vậy, không hề lẫn tạp chất hoàng gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.