“Được! Muốn ăn cái gì” thiệt là, trở nên như vậy, một lát khóc một lát cười, thật đúng là đứa nhỏ chưa trưởng thành!
“Ân! Chúng ta đi ăn cơm Tây đi! Em biết một tiệm cơm Tây làm bò bít tết đặc
biệt ngon!” Gật đầu! Hai người khoác tay ra cửa! Dọc theo đường đi vốn
cảm giác phía sau hình như có ánh mắt đang theo dõi tôi, nhưng là mỗi
lần quay đầu lại cũng không thấy người, là ảo giác sao? Tựa vào bên tai
sư huynh nhỏ giọng nói “Sư huynh, em cảm giác được phía sau có người đi
theo em “
“Răng rắc” rất tốt, vừa thấy được
“Ân! Anh biết “
“Vậy làm sao bây giờ a “
“Mặc kệ” cái gì a, đến lúc nào rồi nữa còn nói giỡn! Hừ!
Hai người đi vào một nhà hàng rất xa hoa, đi theo bồi bàn tới một vị trí
ngồi gần cửa sổ! Từ nơi này nhìn ra bên ngoài có thể thấy được cảnh đêm
của thành phố! Thật xinh đẹp a! Hai người tán gẫu, món ăn thượng hạng
lập tức được mang lên! Nhưng là nhìn mỹ vị trước mắt lại không có chút
khẩu vị! Chỉ ăn một chút liền ăn không vô nữa! Chùi miệng! Uống rượu đỏ
“Làm sao, ăn không vô?” Sư huynh nhìn tôi cũng cầm lấy rượu đỏ từ từ nhấm nháp! Lắc đầu! Không có khẩu vị, không ăn nữa!
“Muốn đi chưa “
“Không cần” để bồi bàn dọn dẹp bộ đồ ăn thay nước trái cây từ từ uống! Chưa
từng chú ý tới cảnh đêm của thành phố này bao giờ? Thì ra cảnh đêm nơi
này xinh đẹp như vậy a!
“Sư huynh, đẹp không?” Hai người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ! Gật đầu, không nói thêm gì nữa!
Phong nhìn đôi nam nữ ngồi gần cửa sổ phía xa xa, bọn họ nhìn cảnh đêm ngoài
cửa sổ, bộ dáng thật yên bình! Lúc Thần cùng ở cùng với tôi trên mặt
chưa bao giờ xuất hiện vẻ mặt như thế, là tôi không cho được hay căn bản là không thuộc về tôi! Xoay người rời đi!
Hai tiếng
sau, sư huynh đề nghị đi về vì trời đã khuya, hai người trước sau ra
khỏi phòng ăn! Tôi vẫn khoác tay sư huynh trên đường trở về! Nhìn cái
bóng kéo dài của hai người chúng tôi dưới đèn đường! Thật hoài niệm a!
Tôi và Phong cũng từng đi dưới đèn đường như vậy! Bóng hai người kéo
thật dài! Khi đó tôi hẳn là hạnh phúc vui vẻ a!
“Đang
suy nghĩ gì” kéo suy nghĩ của tôi trở về, lắc đầu “Thời gian trôi qua
thật là nhanh, phải không, sư huynh” Nhanh sao? Tôi cảm thấy thật là
chậm! Một tuần lễ này dài hệt như một năm vậy! Là bởi vì tâm tình bất
đồng sao!