“Cẩn thận “ đột nhiên nghe thấy tiếng quát tháo hoảng sợ của tiểu thư
ký! “Pằng” còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác thấy một trận đau nhức từ
phía sau lưng! Tôi biết mình bị ám toán, rút súng xoay người lại một
phát không để cho hắn có cơ hội nổ súng lần thứ hai bắn trúng giữa trán
hắn! Dần dần ngã vào người tiểu thư ký, cô ấy hoảng hốt nhìn tôi! Thấy
tôi lung lay “Thần, đừng nhắm mắt a, cô tỉnh a!” Lấy điện thoại di động
ra vội vàng gọi điện cho xe cấp cứu nhìn máu tươi trên người tôi cùng
trên mặt đất! Khóc thành tiếng! Thật xin lỗi, Thần, cũng là cô không
tốt! Là cô hại cô ấy! Hu hu! Tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn cô ấy “Đừng
khóc, tôi không sao, chỉ là muốn ngủ một giấc! Sẽ không sao “
“Đừng đừng, Thần, cô đừng ngủ, nơi này lạnh, đừng ngủ! Cô cố gắng lên, đừng
ngủ” không ngừng nói với tôi! Cố gắng làm cho tôi thanh tĩnh! Nhưng là
mí mắt thật nặng! Mệt mỏi quá! Nhìn điện thoại di động, bối rối cầm lấy
gọi điện thoại cho sư huynh, điện thoại vang lên một lúc lâu mới có
người bắt máy
“William, William anh mau tới a “
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì, em đừng khóc, từ từ nói a” William nghe nghe
thấy tiếng Hinh(tên chị thư ký) khóc an ủi! Thần từ sớm đã trở về, nhưng là khi anh trở lại thầy nói cô ấy còn chưa về, anh gọi điện thoại cũng
không bắt máy! Làm anh lo lắng muốn chết
“William, Thần, Thần đã xảy ra chuyện, anh mau tới a” cái gì! Thần đã xảy ra chuyện
“Bọn em hiện đang ở xx, anh mau tới, Thần sắp không được rồi” nói đùa gì
vậy! Lúc đi không phải là còn rất tốt đấy sao? Cúp điện thoại! Vội vàng
chạy tới nơi xảy ra chuyện không may! Lúc chạy tới vừa lúc nhìn thấy xe
cấp cứu mang bọn họ đi, một đường chạy xe theo đến bệnh viện! Nhìn bác
sĩ ba chân bốn cẳng theo băng ca chạy vào bệnh viện, vội vàng đuổi theo! Nhìn Thần nằm trên băng ca màu trắng mặt mày trắng bệt máu chảy không
ngừng! Được đưa vào phòng giải phẫu bị chặn lại ngoài cửa phòng! Hinh
Ngồi cuộn thành một đoàn trên ghế khóc! Đầu tựa vào trong khuỷu tay
khóc! Cũng là lỗi của cô! Cô thật đáng chết! Thật vô dụng! William đi
lên ôm lấy Hinh đang không ngừng tự trách mình.
“Không có chuyện gì! Thần sẽ không có chuyện gì! Đừng tự trách mình “
“Hu hu hu cũng là lỗi của em! Nếu không phải vì cứu em, Thần cũng sẽ không bị thương “
“Chờ một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì” Hinh đem chuyện buổi tối kể đầu đuôi cho William nghe! Nhất định là Lysa đang âm thầm giở trò! Anh
quyết không tha cho cô ta! Siết chặc quả đấm âm thầm thề trong lòng!
Thầy nhận được tin cho cũng chạy tới! Đám người chờ đợi ở trước cửa
phòng giải phẫu chờ cuộc phẫu thuật kết thúc! 1 giờ 2 giờ 3 giờ đã trôi
qua, vẫn không có một chút dấu hiệu kết thúc! Trong khoảng thời gian đó
bác sĩ có ra ngoài vài lần! Nhưng là không có nói rõ tình huống bên
trong rốt cuộc thế nào, làm mọi người sốt ruột muốn chết! 5 giờ sau,
phòng giải phẩu lần nữa mở ra! Một lát sau các bác sĩ bên trong cũng lục tục đi ra ngoài! Ông William đi lên trước
“Thần thế nào “
” Bá tước William, giải phẫu đã kết thúc, nhưng “
“Nhưng cái gì, nói mau” Bá tước nổi giận
“Đạn mặc dù đã lấy ra, nhưng thương tổn mạch máu ở phổi! Tương đối khó khăn! Chỉ cần trong một tuần này phổi không bị nhiễm trùng thì đã không sao”
gật đầu
“Chúng tôi có thể vào thăm không?”
“Bây giờ còn không thể, sợ bị lây nhiễm vi khuẩn, chúng tôi đã đem bệnh nhân cách ly đưa vào phòng vô khuẩn theo dõi!”
Đám người ở ngoài cửa sổ nhìn Thần đang thở bằng máy trợ hô hấp trong phòng bệnh! Trên người cắm đầy các loại ống dẫn! Sinh mệnh rất yếu ớt! Trong
lòng âm thầm cầu nguyện cho Thần: Nhất định sẽ tốt hơn! Nhất định sẽ !
Không biết ngủ bao lâu, mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu trắng! Bốn phía cũng là màu trắng. Đây là nơi nào. Cảm giác thân thể của mình thật nhẹ !
Thật giống như đang bay lên. Tại sao thân thể không có một chút cảm giác chân thật! Là hư vô! Chẳng lẽ tôi đã chết sao? Vậy nơi này là Thiên
đường sao? Ngoài cửa sổ một mảnh trắng xoá, tuyết vừa rơi sao! Nhìn
ngoài cửa sổ, một đám trẻ con đáng yêu đang chơi ném tuyết bên ngoài.
Nắn người tuyết! Bộ dạng thật vui vẻ! Thiên đường là thế này sao? Không
thể nào! Đưa tay muốn mở cửa sổ ra! Nhưng là tay lại xuyên qua cửa sổ
hướng về phía ngoài! lại đưa qua! Thật sự xuyên qua rồi! Thật kỳ lạ!
Nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới bộ dạng của Phong, Thật muốn sờ mặt
anh! Nhớ lúc nằm trong lòng anh ngủ! Nhớ mùi thơm quen thuộc trên cơ thể anh! Nhớ hết thảy mọi chuyện của anh! Nhớ quá nhớ quá! Mở mắt ra! Mở to mắt nhìn người trước mắt! Làm sao sẽ! Phong lại ra hiện tại trước mắt
tôi! Chạy chạy tới ôm anh, nhưng lại xuyên qua người anh. Quên mất bản
thân chỉ là một linh hồn mà thôi, không có thực thể, làm sao có thể ôm
anh chứ? Nhìn anh đi xa! Ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc! Khi tôi ngẩng
đầu lên thì, lại nhớ tới nơi mình đang ở! Trong phòng có rất nhiều người mặc đồ màu trắng! Bọn họ vội vàng chạy tới cấp cứu cho người nằm trên
giường! Che miệng! Kinh ngạc nhìn người nằm trên giường, đó không phải
là tôi sao? Tôi lại tách ra khỏi thực thể
“Tích ” máy
móc vang lên một tiếng bén nhọn! Hô hấp dừng lại! Đừng, không thể chết
được! Chạy qua, nhích tới gần thân thể cảm giác có một cổ lực hút hút
tôi vào trong thân thể! Trước mắt tối sầm nên cái gì cũng không biết!